Quân Bạch Dương và Hạo Ma Kết giương mắt nhìn về phía thân ảnh vừa mới bước vào.
Nghe giọng nói này không cần nhìn cũng biết là ai.
Đã lâu không gặp, xem ra thằng nhóc này cũng không thay đổi gì nhiều.
Cứ tưởng cả hai anh bận, giờ này chỉ có mình em thôi chứ.
Dực Song Tử mỉm cười, sải bước đến chiếc sofa lớn ở giữa phòng, thả người ngồi xuống.
Hôm nay chú mày về, anh đương nhiên dẹp công việc qua một bên chứ.
Quân Bạch Dương nhướng mày nhìn Dực Song Tử, khóe môi cong nhẹ một đường.
Ôi cảm động quá! Anh còn hơn cả anh ruột của em, một người thì công việc quan trọng biết em về chỉ cho tài xế đến đón, một người thì chẳng thấy mặt mũi đâu.
Dực Song Tử nhào đến ôm lấy Quân Bạch Dương, tay còn kết hợp đưa lên mặt chấm chấm nước mắt mặc dù chẳng có giọt nào rơi xuống.
Quân Bạch Dương khỉnh bỉ đẩy tên nhóc đang ôm hắn ra, thằng nhóc này không làm diễn viên đúng là phí của trời mà.
Mày lợi dụng ôm thằng Dương à? Đến cả anh em mày cũng ăn? Hạo Ma Kết từ đầu đến giờ im lặng, chậm rãi lên tiếng.
Ánh mắt nhìn Dực Song Tử đầy ý vị, vừa nhìn liền biết mang đầy vẻ giễu cợt.
Dực Song Tử vừa nghe được thì thoáng đơ vài giây, sau đó hắn trở về đúng vị trí của mình, mặt nhăn như khỉ.
Hạo Ma Kết đúng là không thay đổi gì, vẫn cái tính độc miệng như thế.
Đáng đời không có người phụ nữ nào bên cạnh.
Quân Bạch Dương nghe được thì phì cười một tiếng.
Hạo Ma Kết đã không nói thì thôi, nói ra thì làm người khác phải cứng họng.
Chẳng biết cái tính đáng ghét này của nó là do di truyền hay học được từ ai.
Nếu do di truyền, hắn thật muốn một lần xem thử trình độ của cha mẹ nó có bằng một chút nào của nó không, hay còn hơn nữa.
Còn nếu là học từ người khác thì hắn thật muốn lôi tên đó ra đàm đạo nhân sinh một chút, trả lại một Ma Kết hiền lành, dễ nói chuyện cho bọn hắn xem nào.
Mẹ! Ngày nào cũng bị lời nói của Hạo Ma Kết công kích, hắn thường ngày làm chung một chỗ với nó, thật muốn chửi nó một trận.
Quân Bạch Dương bày tỏ hắn thật đáng thương mà.
Vừa về đã ồn ào như thế.
Một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên, tiếp theo đó cánh cửa lớn được đẩy ra, một bóng dáng cao lớn quen thuộc bước vào.
Dực Song Tử không nhịn được nét cười hiện rõ lên trên mặt, bước tới choàng cổ người mới bước vào.
Thôi nào Sư Tử, tao biết mấy năm không gặp, mày nhớ tao lắm đúng không?
Hoắc Sư Tử nghe được cũng không thèm lên tiếng trả lời, còn xì một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ.
Nhưng trong lòng hắn rất vui, anh em tốt của hắn cuối cùng cũng trở về.
Nhóm bọn hắn cũng đã tập hợp đầy đủ rồi.
...!
Trong khoảng thời gian đó, tại tập đoàn tài phiệt Dực thị.
Dực thị cùng với Quân thị là hai tập đoàn trụ cột của nền kinh tế Đế Đô, hai cây đại thụ này vô cùng vững chắc và hầu như không gì có thể lay động được địa vị của nó.
Là hai cái tồn tại hùng mạnh như nhau.
Mấy năm gần đây, Dực thị vừa thay thế thủ lĩnh mới dẫn dắt tập đoàn.
Người này vừa lên đã thay đổi hầu hết các phương thức hoạt động của tập đoàn, hành động vô cùng sát phạt và quyết đoán, thậm chí có phần tàn nhẫn.
Vì thế nhanh chóng đưa tập đoàn phát triển đến một tầm cao mới.
Người đàn ông này nhờ có một trận máu tanh trên thương trường mà đã lập nên nhiều thành tích đáng nể, trở thành một trong những tinh anh của thương trường và cả ở giới thượng lưu.
Nhìn hai tập đoàn này phát triển và mạnh ngang nhau, nhiều người sẽ cho rằng họ là đối thủ cạnh tranh một mất một còn.
Nhưng không, hai tập đoàn này từ lâu đã hợp tác liên minh với nhau, quan hệ không phải một người ngoài có thể chen vào li gián được.
Hai tập đoàn này được chống lưng bởi hai đại gia tộc lâu đời Dực gia và Quân gia.
Hơn nữa hai tộc này từ xưa đến nay đều vô cùng thân thiết.
Hai vị chủ tịch hiện tại đều là anh em chí cốt với nhau.
Trên tầng cao nhất của Dực thị ngay lúc này.
Một bóng dáng cao lớn, đầy sức hút đang duyệt phần văn kiện cuối cùng của ngày hôm nay.
Đặt đầu bút trên mặt giấy rồi bắt đầu kí tên, những đường nét mạnh mẽ và khí thế như chính vị chủ nhân của nó dần hiện lên đó.
Hắn gập tệp văn kiện lại, thả người dựa lưng vào chiếc ghế chủ tịch to lớn.
Hắn có mái tóc màu xám tro đặc biệt và đây cũng chính là đặc trưng riêng biệt của hắn.
Hàng mày kiếm sắt bén trên khuôn mặt hắn như đang tô điểm và khắc họa rõ nét hơn những đường nét trên khuôn mặt.
Đôi đồng tử màu xám tro sâu thẳm lạnh lẽo và sắt bén như chim ưng, khi nhìn vào như nhìn thấu được suy nghĩ của người đối diện.
Bạc môi mỏng vừa vặn vô cùng thích hợp với cái vẻ đẹp này.
Từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hắn như được ưu ái mà khắc họa tỉ mĩ.
Cái khí chất xung quanh như dành riêng cho hắn, không kẻ nào có thể bắt chước được.
Bên tai trái còn đeo một chiếc khuyên tai hình chữ K màu đen, đây là biểu tượng của Dực gia và cũng chính là gia huy của gia tộc này.
Viết tắt của chữ K là King.
Dòng chính được thiết kế với nguyên liệu là kim cương đen, quyền lực nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Còn dòng thứ sẽ có màu trắng bạc để nhận biết.
Chỉ cần thấy mái tóc màu xám tro và khuyên tai chữ K thì đây chính là người Dực gia.
Người đàn ông được trời cao ưu ái này chính là chủ tịch hiện tại của Dực thị, Dực gia đại thiếu_Dực Thiên Yết.
Dực Thiên Yết, Quân Bạch Dương cùng Hạo Ma Kết, cả ba chính là những tinh anh trên thương trường khiến những lão hồ ly đầy kinh nghiệm vừa nghe đã cảm thấy sợ hãi.
Cả ba người này đều tài giỏi và có năng lực lãnh đạo, hơn nữa cả ba cũng rất thân với nhau.
Khi Hạo Ma Kết vừa tốt nghiệp đã đầu quân cho Quân thị, từng bước dùng năng lực của mình leo đến vị trí vô cùng cao.
Dực Thiên Yết thì không quan tâm vì sao Hạo Ma Kết chọn làm việc cho Quân thị mà không làm ở Dực thị.
Nhiêu đó không đủ để cả ba người trở mặt với nhau, dù sao thì cả hai bên cũng đều giúp đỡ cho nhau phát triển, không phải sao? Vì thế nếu định dùng cách này chia rẽ quan hệ của hai tập đoàn thì chính là cách ngu ngốc nhất.
Khi thất bại rồi thì không biết điều tồi tệ gì sẽ đón chờ phía sau đâu.
Dực Thiên Yết xoa nhẹ mi tâm theo thói quen như một cách để thư giãn đầu óc sau khi làm việc xong.
Hắn đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, đã mười giờ rồi.
Chậc, nhanh vậy sao?
Mải mê giải quyết công việc đã làm hắn quên mất thời gian, hôm nay nhóm bọn hắn có hẹn nhau ở Night Bar để mở tiệc mừng em trai hắn trở về.
Dực Thiên Yết nhanh chóng đứng lên cầm lấy chìa khóa xe, thuận tay mang luôn chiếc áo vest đang treo trên ghế chủ tịch theo.
Hắn sải bước đi ra khỏi phòng, không quên khóa cửa lại cẩn thận, dùng dấu vân tay để khóa cửa phòng.
Mặc dù ngày thường chẳng ai dám bén mảng tới căn phòng chủ tịch này nhưng ai biết được nếu hắn không khóa cửa rồi rời khỏi đây, có tên điên nào đấy làm liều trộm mất đồ thì không hay.
Phòng chủ tịch của hắn chứa đầy văn kiện quan trọng của tập đoàn, hắn không muốn vì sự bất cẩn của mình mà mất đi thứ gì đấy.
Dùng thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch, hắn nhanh chóng xuất hiện ở bãi đỗ xe của tập đoàn.
Nơi đỗ xe của hắn là một khu riêng, tách biệt với nơi đỗ xe của nhân viên nên giờ phút này hắn xuống đây có chút im lặng và vô cùng tĩnh mịch.
Tiếng động cơ xe bắt đầu khởi động, ngay sau đó một chiếc Lamborghini Veneno màu xám bạc vụt nhanh ra khỏi tập đoàn, hướng về phía đường lớn chạy đi.
Chiếc xế hộp đắt đỏ vượt nhanh trên đường cao tốc, tốc độ phải nói là đạt đến mức cao nhất.
Giờ này trên đường cao tốc thường rất ít xe qua lại, với tốc độ này nếu là buổi sáng chắc chắn sẽ cho là tên điên nào tự tìm đường chết.
Rất nhanh sau đó, chiếc Lamborghini Veneno màu xám bạc đắt đỏ đỗ trước cửa chính của hộp đêm có tiếng nhất ở thành phố.
Tiếp theo đó một đôi chân dài tiếp đất, ngay sau đó xuất hiện trước mắt mọi người là một người đàn ông đẹp như tác phẩm điêu khắc ưng ý nhất của thượng đế.
Người đàn ông này vừa xuất hiện khiến mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Các cô gái đang có mặt ở đây nhịn không được liếc nhìn người đàn ông điển trai này hận không thể ngay lúc này bò lên trên giường hắn ta hoặc nhào vào ngực hắn một cái cũng được nhưng lại ngại cái khí thế cao quý vương giả kia.
Dực Thiên Yết thong thả cất bước vào từ cửa chính trong ánh mắt của nhiều người.
Vừa gặp bảo vệ đứng ở cửa, hắn liền quăng chiếc chìa khóa của con Lamborghini Veneno cho cậu ta để cậu ta mang lấy đi đỗ.
Quản lí vừa thấy được thân ảnh người đàn ông này liền lập tức tiến đến tiếp đãi.
" Dực tổng, ngài đến rồi.
"
Quản lí tươi cười nói chuyện cùng Dực Thiên Yết nhưng hắn ta chỉ hờ hững nhìn một cái không đáp lại mà một đường đi về phòng VVIP, người đàn ông này vẫn luôn kiêu ngạo như thế.
Nhưng biết làm sao đây? Ai bảo người ta là Dực gia đại thiếu chứ.
Dực Thiên Yết mở cửa bước vào đã nhìn thấy đám anh em tốt tập hợp đầy đủ rồi.
À khoan, hình như còn thiếu một người nữa nhỉ?
Tất cả người trong phòng đều chú ý về phía cửa lớn.
Thấy được bóng dáng quen thuộc, Dực Song Tử là người đầu tiên bước đến chỗ người vừa bước vào.
" Anh hai, anh đến rồi.
Em còn tưởng anh còn chẳng đến nữa chứ.
Thiệt tình, công việc còn quan trọng hơn cả em trai sao? "
Dực Song Tử chưa bước tới chỗ anh hai mà miệng đã không ngừng lải nhải, thậm chí còn định đưa tay ôm lấy anh hai.
Nhưng đã bị Dực Thiên Yết phủ phàng tránh qua một bên, thằng em trai liền vồ vào không khí.
Sau sáu năm cũng thay đổi gì, vẫn ồn ào như thế.
Dực Thiên Yết sải bước chân về phía sofa lớn trong phòng thuận tiện quăng một chiếc hộp nhỏ cho Dực Song Tử.
Trong chiếc hộp nhỏ là chiếc bông tai giống của Dực Thiên Yết, sáu năm trước Dực Song Tử đã tháo ra để ra nước ngoài, ông Dực muốn đảm bảo rằng không ai biết được thân phận của nó.
Dực Song Tử đeo lên rồi bước lại chỗ anh trai, vừa ngồi xuống thì đã nghe tiếng mở cửa vang lên.
Tầm mắt những người trong phòng lần nữa chú ý về phía cửa lớn.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện trong tầm mắt cả đám.
Với mái tóc màu xám tro đặc trưng vừa nhìn là biết không lẫn vào đâu được, ngoài người của Dực gia thì ai còn có cái đặc biệt này? Đây như là một dấu hiệu để nhận biết người Dực gia.
Mày kiếm sắc bén như đang khắc hoạ rõ nét hơn từng góc cạnh trên khuôn mặt.
Đôi đồng tử cùng màu với màu tóc thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo nhưng cũng rất đẹp.
Đôi môi mỏng mê người khiến nhiều người phụ nữ chịu không được muốn ngã vào lòng nam nhân này.
Và cũng không thiếu chiếc bông tai bên tai trái quyền lực của hắn.
Người này giống Dực Thiên Yết đến tám chín phần, như đúc từ một khuôn ra.
Đây chính là em trai sinh đôi của Dực Thiên Yết, Dực gia Nhị thiếu, Dực Thiên Bình.
Mặc dù giống nhau nhưng cả hai đều có nét khí chất riêng biệt.
Dực Thiên Yết mang lại cho người đối diện cảm giác là một đại thiếu gia phong lưu cao ngạo nhưng lại vô cùng nguy hiểm, đừng chọc ghẹo nếu còn muốn sống.
Còn nhị thiếu gia Dực Thiên Bình mang lại cảm giác khó gần, lạnh lùng, không dễ nói chuyện.
Dực Thiên Bình vừa xong ca trực của mình nên đã đến trễ một chút.
Vừa giao ca, hắn liền nhanh chóng lái mô tô lại chỗ này ngay.
Hắn là bác sĩ có danh tiếng và có năng lực nhất của bệnh viện quốc tế Đế Đô.
Vừa nghe đến bác sĩ Dực, ai cũng ngay lập tức nghĩ đến người đàn ông điển trai, lạnh nhạt nhưng lại là người rất có năng lực trong giới y học.
" Hai anh em mày có hẹn hay sao mà đến cùng thời điểm thế? " Hạo Ma Kết vừa nhấp rượu vừa ở một bên châm chọc.
" Xem kìa, lâu rồi không gặp tưởng mày quên mất người anh trai này rồi chứ.
Còn tự xem mình có mặt mũi lắm sao, còn đến trễ như thế.
" Dực Thiên Yết vừa thấy người được gọi là em trai song sinh tới đột nhiên cảm thấy không vui.
Không nhịn được giễu cợt vài câu.
" Chẳng phải anh cũng đến trễ sao? Đừng tự cho mình có mặt mũi như thế.
" Dực Thiên Bình nghe được giọng nói đầy sự châm chọc của anh trai song sinh, cũng không vừa gì đáp lại một câu.
Chỉ một câu đáp trả lại như thế, xung quanh cả hai bắt đầu toả ra mùi thuốc súng.
Cả bọn lắc đầu bất lực, cảnh này dường như quá quen thuộc với họ.
Hai anh em sinh đôi nhà này mỗi lần gặp nhau là sẽ như thế này.
Dực Song Tử là người đầu tiên đứng ra ngăn chặn lại, nếu không với cái không khí này thì chắc chắn bữa tiệc của hắn hủy là cái chắc.
Hai ông anh này sau sáu năm không gặp, vẫn làm hắn đau đầu mà.
...!
[ TPHCM, // ].