...Tại khu rừng bị đám sát thủ chiếm đóng h' tối...
Đội đang bí mật thực hiện nhiệm vụ...
-Ngọc Thạch thật tiện lợi nha!_Cự Giải vừa đi vừa thì thầm
-Ừ...không ngờ nó còn có thể giúp cho chúng ta nhìn trong bóng tối..._Thiên Yết nói
-Chẳng trách sao bọn người kia lại cứ muốn chúng!_Xử Nữ suy luận
-Không biết đội có kịp phá bom không đây?_Song Tử lo lắng
-Chắc là không sao đâu...em đừng lo!_Mặc Dương vỗ vai Song Tử
Bạch Dương nhịn.
-Suỵt! Phía trước có người..._Thiên Yết ra hiệu im lặng
-Đúng là có người!_Song Tử cũng nhìn nghe thấy
-Mọi người cẩn thận! Mau núp đi!_Cự Giải nhắc nhở
-Ok!!!
Và đội núp vào bụi cây gần đó...
Tiếng người càng ngày càng gần...
-Mụ ta chạy đâu rồi?
-Nhanh chóng tìm đi! Nếu để bọn Hình Cảnh khác đến là không hay đâu!
-Ủa...tao tưởng Thánh chế bom đã gửi tối hậu thư cho bọn chúng rồi mà? Vậy là không ăn nhằm gì à?
-Mày thần kinh sao? Tổng bộ ngu ngốc đó làm thế nào mà biết được uy lực của ngài ấy chứ? Phải để cho chúng sáng mắt ra!
-Đúng! Tao đảm bảo đêm nay thành phố này sẽ tiêu tùng!
-Vậy còn không mau đi tìm mụ kia đi!
-Ừ...
Và bọn chúng rời đi chỗ khác...
Đội từ trong mấy bụi cây chui ra...
-Sao không "khử" chúng luôn cho nhanh?_Cự Giải cầm kiếm chém loạn xạ
Toàn đội ...
-Anh cũng muốn...nhưng mà chúng ta không nên kinh động kẻo...đám đó kéo đến sẽ rất là phiền._Thiên Yết giải thích
-Anh đồng ý với cậu ta! Phải mau tìm những cảnh sát khác còn đang bị truy lùng thay vì ở đây dây dưa với đám tép riu này!_Thiên Hàn nhẹ nhàng
-Ok! Vậy chúng ta đừng chần chừ nữa đi thôi!_Cự Giải cất kiếm vào
Và sau đó...họ lại đi tìm tiếp...
...Trong thành phố h'...
-Để xem...
Kim Ngưu lấy cái máy tính từ đâu đó ra... (au: thật ra là lấy từ tay của Kết!)
Bấm bấm lúc...
-Sao rồi, "heo siêu nấm"?_Ma Kết hỏi
-Đây rồi! Có tất cả là trái bom!_Kim Ngưu thông báo
-Sao cậu biết hay vậy?_Nhân Mã ngạc nhiên
Toàn đội cũng khó hiểu...
-Bom của sư phụ mình là bom tự chế! Và đặc biệt là ổng có thói quen làm dây kích nổ bằng vàng!_Kim Ngưu cười cười (au: what? Dây nổ bằng vàng?)
-Toàn đội giật mình: HÁ!!!
-Sư phụ cậu đúng là quái dị thật đó! Làm như thế há chẳng phải dễ dàng tháo gỡ sao? Vàng không dễ gì cắt đâu!_Thiên Bình bó tay
-Đúng vậy đó! Chỉ cần định vị được quả bom thì đâu sợ cắt nhầm dây nữa!_Sư Tử ngẫm nghĩ
Toàn đội tán thành...
-Vấn đề quan trọng...ông ấy chính là Thánh chế bom!_Kim Ngưu nói
-Thánh chế bom?
Toàn đội khó hiểu...
-A...ra vậy! Nếu như lúc gỡ bom mà chúng ta lại nghĩ cái dây khó cắt kia chính là dây dừng bom há chẳng phải..._Ma Luân nói
-Thế thì chết là cái chắc!_Phi Bình hiểu ra
-Ok! Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?_Lâm Tử hỏi
-Chia nhau ra đi!_Bảo Bình nói
-Ok! người quả bắt đầu tiến hành!_Ma Kết chỉ đạo
Và thế là bọn họ lên đường theo định vị của máy tính để tìm quả bom kia...
...Tại đỉnh tháp nào đó...
-Hahaha...đồ đệ yêu quý! Chúng ta lại hội ngộ rồi!
Thánh chế bom cười ha hả.
-Thưa ngài, chúng ta không ngăn cản sao?
-Không cần! Để xem đồ đệ lâu năm của ta sẽ làm gì với quả bom đó đây.
-Ơ...nhưng đồ đệ của ngài hẳn biết thói quen của ngài chứ ạ?
-Yên tâm đi ta đã đổi ngược lại quả rồi! Và hơn nữa...có quả bom nếu cắt dây thì sẽ nổ...nếu không cắt thì sẽ bình an!
-Ồ...vậy quả còn lại ạ?
-Cắt cả dây...hahaha! (au: ông già này thâm nho quá!)
Thánh chế bom của Tiên Mai cười khoái chí vô cùng...
-Nhưng mà thủ lĩnh không cho ngài giết đồ đệ ngài đâu! Ổng đã định sẽ hồi sinh lại Ác Ma Thần đó ạ!
-Ồ...nhưng mà ta giết hết bọn chúng thì chẳng phải ngài ấy sẽ không cần hồi sinh Ác Ma Thần nữa hay sao?
-Woa...ngài thật là anh minh!
-Ngươi nghĩ ta ngu lắm chắc? Trừ khử hết những kẻ có thể điều khiển được Ngọc Thạch Ngàn Năm thì chúng ta sẽ không phải kiêng dè ai nữa!
-Dạ ngài nói chí phải!
-À mà...các ngươi vẫn chưa tìm thấy viên Ngọc Thạch tại đất nước này sao?
-Dạ chưa ạ!
-Haizz...để tránh đêm dài lắm mộng... Ta đành hi sinh đồ đệ tâm đắc nhất của mình thôi...hahaha! (au: ông này điên loạn rồi!)
Và Thánh chế bom lại ngồi trên đó quan sát kịch hay...
...Tại khu rừng kia h' tối...
Đội đã bị lạc mất /...
-Em lo cho họ quá!_Song Ngư lo lắng
-Yên tâm đi! Bọn họ toàn những người khó chơi không à!_Xử Nữ trấn an
-Phải đó! Chúng ta nên đi tìm tiếp thôi!_Song Tử nói
-Ừ!
Và rồi bọn họ lại đi tiếp...
...Nhóm người kia...
-Sư phụ! Lâu rồi không gặp người vẫn khỏe chứ?_Cự Giải hỏi thăm
-Ngươi còn biết ta là sư phụ của ngươi sao? Uổng công ngươi là đồ đệ tâm đắc nhất của ta...vậy mà lại phản bội tổ chức! Tội ngươi đáng chết vạn lần!
Bà ta đứng trước mặt người nói...
-Bả là sư phụ của em?_Thiên Hàn hỏi
-Đúng vậy ạ! Bà ấy được mệnh danh là Thánh kiếm!_Cự Giải giới thiệu
-Ồ...chả trách sao em lại giỏi kiếm thuật như thế!_Thiên Yết cảm thán
-Ha ...
-Ngươi còn cười được sao?_Thánh kiếm tức giận quát
Cự Giải vội im lặng...
-Hôm nay ta nhất định phải giết chết tội đồ như ngươi! Kẻ phản bội không bao giờ có kết cục tốt!
Nói rồi bà ta rút kiếm bay đến chỗ Cự Giải...
-"Cua ngốc" cẩn thận!_Thiên Yết la lên
-Em mau tránh đi!_Thiên Hàn sợ hãi
Nhưng Cự Giải đã không tránh...
Phập!
Cây kiếm đâm xuyên qua ngực phải của cô...
-Ngươi..._Thánh kiếm sửng sốt
-Dù sao...bà cũng là...sư phụ của tôi... Coi như nhát kiếm này...trả lại tất cả..._Cự Giải miệng đầy máu cố gắng nói
-Bà dám làm cô ấy bị thương??_Cả anh chàng kia điên tiết gầm lên
Bà ta hoàn hồn rút cây kiếm ra...máu tươi từ trên người Cự Giải thấm ướt hết cả áo...nhỏ giọt ngày càng nhiều trên mặt đất...
-Rồi Thánh kiếm đe dọa người họ: các ngươi đến đây! Ta giết chết nó!
Và chàng trai không dám bước đến nữa...
-Bà không được làm bậy! Muốn gì chúng tôi cũng đáp ứng!_Thiên Yết vội vàng hòa hoãn
-Bà thả cô ấy ra đi! Chúng tôi làm con tim thay cho cổ!_Thiên Hàn khuyên giải
-Hahaha...các ngươi nghĩ ta cần mạng của các ngươi chắc! Cái ta cần là giết kẻ tội đồ này!_Bà ta nhìn Cự Giải bằng ánh mắt căm thù
Hai anh chàng chưa biết phải xử trí thế nào thì...
-Tôi biết! Bà muốn...giết tôi không chỉ...vì tôi là kẻ tội đồ...mà còn là vì tôi giỏi kiếm thuật...hơn bà đó, sư phụ...đáng kính!_Cự Giải dù rất đau nhưng vẫn cố gắng khiêu khích
-Ngươi dám nói như vậy? Ngươi chê mình sống quá lâu rồi sao?
Bà ta tức muốn điên lên...còn Thiên Yết và Thiên Hàn lo lắng không thôi.
Hai người đang định chạy ra cứu thì Cự Giải ra hiệu dừng lại...
-Cô ấy đang nghĩ điều điên rồ gì vậy?_Thiên Yết và Thiên Hàn sợ đến nỗi muốn hồn lìa khỏi xác (au: ta cũng sợ quá!)
-Vậy sư phụ...người dám cùng tôi...bất phân thắng bại... trận không?_Cự Giải đề nghị
-Hahaha...ngươi như thế kia mà còn muốn đấu với ta sao? Không biết tự lượng sức mình!
Thánh kiếm cười trào phúng buông Cự Giải ra...
Thiên Hàn và Thiên Yết định chạy đến thì bỗng nhiên phát hiện ra mình đã bị dính phải kết giới...
-Chết tiệt chạm vào là đi chầu tổ tiên luôn đó!_Thiên Yết nhìn đám chất độc màu xanh nhầy nhầy khắp xung quanh kết giới mà tức giận
-Khốn thật!_Thiên Hàn nhìn Thánh kiếm như muốn ăn thịt bà ta luôn vậy
Cự Giải ôm miệng vết thương thấy thế vội quay sang Thánh kiếm...
-Sư phụ...không được làm hại họ!
-Sao? Ngươi đau lòng à? Nhưng mà ngươi lúc quen anh thế không cảm thấy xấu hổ?
Thánh kiếm khinh bỉ...
-Tôi chỉ yêu... người thôi! Nhưng cả đều...là người quan trọng đối với tôi vậy nên...sư phụ hãy thả họ ra đi!
-Ok ok! Nếu ngươi đánh bại ta...ta sẽ thả các ngươi đi! Còn nếu không...tất cả đều phải chết!
-Được! Tôi chấp nhận!
Nói rồi người lao vào đánh nhau kịch liệt...
Thiên Yết và Thiên Hàn thì lo lắng không thôi...
...Khu vực của / đội ...
Bọn họ đang đi nhẹ nhàng như lũ trộm...
-Chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt đám sát thủ đó thôi!_Xử Hoàng nói
-Từ nãy đến giờ giết được bao nhiêu rồi thế mà vẫn còn nhiều quá!_Song Tử thở dài
-Ế...phía dưới này có gì đó.._Bạch Dương chỉ và vực núi gần đó
-Chỗ này cũng không sâu lắm! Xuống xem thế nào?_Mặc Dương nói
Rồi bọn họ lại nhảy xuống dưới đấy.
...Tại thành phố h'...
Trong nông trường nào đó...
Tích...tích...tích...
-Nó đây rồi! Giờ chúng ta cắt dây nào?_Nhân Mã ngây ngô
-Anh thấy nên hỏi lại Kim Ngưu cho chắc ăn! Chứ cắt bừa nó nổ thì toi!_Sư Tử đăm chiêu
-Ủa...kí hiệu này lạ nhỉ?_Lâm Tử chỉ vào nhìn vuông nhỏ nhỏ dán trên quả bom
-Nó có màu đỏ lòm?_Nhân Mã khó hiểu
-Ở đây cũng có dây... đỏ... xanh?_Sư Tử chỉ vào sợi dây
-Ê...nhìn đồng hồ kìa!_Lâm Tử chỉ vào bộ đếm giờ
-Nguy rồi chỉ còn phút làm sao đây?_Nhân Mã hốt hoảng
-Cái ô vuông kia không phải là nói chúng ta cắt dây màu đỏ đó chứ?_Sư Tử rối não
-Chúng ta gọi cho "chuyên gia" để chắc ăn!_Lâm Tử gọi điện thoại
-Alo..._Đầu dây bên kia
-Mọi người tìm thấy chưa?_Lâm Tử hỏi
-Tụi mình vẫn đang chạy lên đỉnh ngôi chùa! Còn bậc thang nữa mới đến! Nơi này vừa tối lại vừa nhiều cây cối không dùng kinh công được!_Ma Luân bên kia nói
-Ok! Vậy cho mình hỏi quả bom này phá thế nào giờ? Tụi mình đã tìm được dây vàng qua thiết bị điện tử nhưng trên quả bom có kí hiệu kì lạ quá! Chỉ sợ không phải dây đó thôi!
-Ngưu à, cậu mau nhanh lên chỉ còn phút thôi!_Nhân Mã giật lấy máy hét to
-Hả...bên kia có quả có kí hiệu màu vàng sao? Còn bao nhiêu phút thế Bình nhi?_Kim Ngưu gọi máy khác
Nhân Mã...
-Gì cơ chỉ còn phút hả?_Kim Ngưu lo lắng
-Nè bên này mình còn có phút thôi!_Nhân Mã khóc rống lên
-Tìm thấy quả cuối cùng rồi!_Ma Kết la lên
Và Kim Ngưu với Ma Luân lập tức chạy ra thế nhưng...
-Ôi má ơi! Chỉ còn phút!_Kim Ngưu suýt ngất
-Toàn đội nghe qua điện thoại hét toáng lên: HÁ!!!
-Em phải bình tĩnh! Mau suy nghĩ đi!_Ma Kết trấn an cô
-Ok ok phải bình tĩnh!_Kim Ngưu tự nhắc
-Chúng ta phải cố gắng lên!_Ma Luân động viên
Rồi Kim Ngưu cùng toàn đội tiếp tục suy nghĩ nhằm tìm cách tháo gỡ những quả bom cứu nguy cho toàn bộ người dân thành phố Y...
Tình thế hiện tại đúng là "ngàn cân treo sợi tóc"!
Và kết quả...chap sau sẽ rõ.
Liệu bọn họ có thể hóa hiểm thành lành? Cự Giải có thắng được Thánh kiếm với thương tích như vậy hay không? Đội đã phát hiện ra điều gì dưới vực núi kia? Kim Ngưu và đội sẽ tháo gỡ được những quả bom hách não của Thánh chế bom? Mời các bạn đón đọc chap tiếp theo nha, bái bai :!