- Chúng ta sắp xuất hiện được rồi đó. - một người nào đó nói trong màn đêm đen tối.
- Bây giờ ta làm gì? Bắt sống chúng nó à? - người kia đáp lại.
- Làm gì thì làm, biến chúng nó sang phe mình là được. - người kia đáp.
- HAHAHA! - một tiếng cười man rợ vang lên và có hai con người nào đó biến mất không một dấu vết.
Sau tràng cười đó, không gian tĩnh mịch được trả lại.
----
- Bây giờ đi đường nào về đây? - Bạch Dương hỏi.
- Đường nào đi được thì đi thôi. - Sư Tử đáp.
Dứt lời, anh đứng lên rồi đi ra sau cái cây và rồi biến mất không một giấu vệt.
- Sư Tử? - Bạch Dương gọi tên anh sau một hồi không thấy Sư Tử trở về.
Anh đứng lên và đi ra chỗ Sư Tử vừa mới đi tới. "Ủa, rõ ràng anh ta vừa ở đây cơ mà." Bạch Dương thắc mắc. Anh đang rất ư là hoang mang nha. Mà Sư Tử biến mất rồi, anh lại phải tự thân gánh vác à? Còn lâu nhá!
- Sư Tử!? - Bạch Dương tiếp tục gọi tên anh ta. Anh đưa mắt nhìn xung quanh và ở đằng xa, anh nhìn thấy một bóng người.
Nhanh chóng, Bạch Dương chạy đến hình bóng kia. Sư Tử? Đúng là Sư Tử rồi! Bạch Dương đang định reo lên thì anh nghĩ ra một trò chơi rất thú vị. Anh sẽ dọa cho Sư Tử một phen hú vía luôn. Anh tiến sát đến bên Sư Tử và giơ tay lên đập vào người Sư Tử thì....
Rầm!
Anh ngã xuống một cái hố gần đó và hình bóng Sư Tử biến mất.
"Lại là ảo ảnh sao?" anh đang tự hỏi bản thân mình thì xung quanh tối om lại. "Ảo ảnh hay không, mình cũng phải thoát khỏi đây đã."
Tự nhủ xong, anh tìm cách thoát khỏi nơi đây. Mê cung gương đây mà! Nhưng sao, không có lối đi nào hết vậy? Mò mẫm xung quanh, anh cố gắng trong vô vọng để thoát ra khỏi nơi này. "Nếu đây chỉ là ảo ảnh, thì sẽ có một vài cái gương ở đây không phải là thật." Chạm vào tất cả mọi nơi trên từng cái gương, anh vẫn không thể nào tìm được lối thoát. Anh đang tính toán xem sẽ phải làm thế nào thì trên từng cái gương xuất hiện một vòng xoắn ốc. Anh cứ nhìn vào đó, bị cái vòng xoáy đó lôi cuốn. Bây giờ, anh không thể dứt mặt được ra khỏi cái vòng đó nữa rồi. Dần dần, anh chìm vào cơn mê.
Trong cơn mê, anh mơ thấy mình bị đánh đập, bị bạo hành. Anh cảm nhận thấy một vòng tay ấm áp đang ôm anh. Anh cảm giác thấy có cái gì lạnh buốt cứa vào tay anh. Phập! Là mẹ anh! Là mẹ đã ra tay với anh hay là với bất kỳ ai. Anh mơ thấy những điều tồi tệ nhất. Rồi từng mảng ký ức tốt đẹp của anh bị xóa. Những lần mẹ cùng anh chuyện trò. Những lần anh được bạn bè cứu giúp. Rồi anh mơ thấy những người bạn của mình hại chết mình, hại chết gia đình mình. Anh hận. Anh cảm thấy nỗi hận dâng lên trong lòng. Anh hận những người bạn của mình, hận gia đình mình. Rồi Song Ngư xuất hiện. Cô cầm trên tay một trái tim và bóp nghẹt nó. Anh cảm thấy tim mình đau nhói. Anh... hận luôn cả cô.
----
Sư Tử sau khi đi qua cái cây kia thì thấy mình lạc vào một nơi hoang tàn. Cây cối thì thưa thớt, khô héo còn mặt đất thì nứt nẻ. Chim chóc cũng biến mất không một dấu vết. Hoang tàn - Lạnh lẽo - Yên ắng là từ dùng để tả về nơi đây.
"Tại sao mình lại ở đây?" Sư Tử thắc mắc.
Anh vòng qua cái cây lúc nãy, cái cây mà cách đây vài giây nó còn sum xuê lá mà bây giờ đã héo khô, lụi tàn rồi. Bạch Dương không ở đó, các bụi cây cũng không còn thay vào đó là một... bức tường nứt.
Sư Tử thì không giống Bạch Dương. Tuy có hơi lo lắng, hoảng sợ nhưng mà sự tò mò của anh lấn át tất cả. Anh bắt đầu khám phá cái nơi hoang sơ này. Mon men theo nhưng cái cây héo khô. Mon men theo từng đoạn đường nứt nẻ, anh tìm thấy một căn nhà gỗ lụp xụp ở phía đằng xa. Với sự tỏ mò lên đến đỉnh điểm, Sư Tử chậm rãi tiến lại gần.
Tiếng cọt kẹt của sàn nhà vang khắp căn nhà. Bên trong căn nhà này trống rỗng và không có gì ngoài những bức tranh cổ. Những bức tranh đã phai màu theo năm tháng.
Đó chả phải là Ma Kết sao?
--------
Trong khi hai chàng trai kia đang lạc trôi ở đâu đó thì ở nơi cắm trại của người, có cô nàng đang ngồi đó.
- Chị Thiên, hai ông kia đâu rồi? - Song Ngư, em út, hỏi.
- Chị có linh cảm chả lành đâu. - Thiên Bình đáp.
- Em cũng thế. - Song Ngư nói. - Mình có nên đi kiếm họ không?
- Nhỡ họ quay lại thì sao? - Thiên Bình hỏi. - Với cả, chị sợ ở trong này dễ lạc lắm.
- Đúng rồi... khu rừng này chẳng đơn giản tí nào cả. - Song Ngư tán thành.
Hai người họ lại ngồi im ở đó và tiếp tục đánh chén các loại quả họ nhận từ các loài thú.
- Ơ, cái gì kia? - Song Ngư chỉ đến chỗ một con chim đang đậu. Con chim đó, hình như đang cầm một lá thư.
- Đi ra đấy xem đi. - Thiên Bình nói rồi kéo tay Song Ngư ra đó.
Chú chim thả cuộn giấy xuống rồi bay đi.
"Gửi bất kỳ ai đọc được lá thư này...."