người cùng nhau về quán trọ, cảnh đầu tiên nhìn thấy là Thiên Ân đang ân cần đút từng muỗng cháo cho Chu Tước, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. XÀ PHU chạy lại chạm vai đệ đệ:
- Thiên Ân à, đệ muội tương lai của huynh coi như đã định rồi a.
Thiên Ân mặt đỏ lên, “vô tình” hất cả muỗng cháo nóng hổi lên tay XÀ PHU. Các bạn sao nhìn thấy chỉ biết mỉm cười. THIÊN BÌNH nói:
- Được rồi, “tình chàng ý thiếp” sau đi. SƯ TỬ cậu qua đây.
- THIÊN BÌNH cô nương, cô có thể làm thật sao? – XÀ PHU hỏi
- Tất nhiên, BÌNH NHI ta có thể biến nam thành nữ, chỉ làm cho nữ tính một tí thì khó gì.
- Chúng ta thử cách khác nha – SƯ TỬ vẻ mặt van xin
- Không nói nhiều, THIÊN BÌNH cô nương, nhờ cô – XÀ PHU vẻ mặt vô cùng “phởn” ngồi nhâm nhi tách trà đợi coi màn kịch hay.
- À, ca ca đệ lấy tư liệu của Bách Hoa Lâu về rồi nè – Thiên Ân đưa cho XÀ PHU một xấp giấy
- Nhị đệ, chúng ta là huynh đệ bao nhiêu năm lẽ nào đệ không hiểu ta. Đệ đọc cho ta nghe đi
- Haizz… được rồi, nghe cho kỹ đây. Bách Hoa Lâu đứng đầu là Lục mama tên thật là Lục Nhạn, mở đã được hơn năm. Kĩ viện này rất lớn, có cả tiểu quan lẫn kĩ nữ, tuy nhiên số lượng tiểu quan gấp lần kĩ nữ…
- We, tiểu quan là gì vậy? – KIM NGƯU
- Cái đó, hum… – Thiên Ân không biết phải giải thích thế nào cho phải
- Là những nam nhân làm việc trong kĩ viện, chỗ mua vui của bọn nam nhân biến thái ấy – XÀ PHU vô tư trả lời
SONG TỬ thì thầm với BẠCH DƯƠNG:
- Không ngờ thời này cũng có biến thái, đã vậy còn nhiều là đằng khác.
- Không chừng tên kia cũng bệnh đấy – BẠCH DƯƠNG chỉ XÀ PHU nói
- Ê, đừng có nhìn ta, ta bình thường nha (tai thính thế)
- Được rồi, chuyện đó nói sau đi, nghe tiếp nè. Trước tới nay đã có gần ba mươi vụ quan lại bị sát hại mà Bách Hoa Lâu có dính líu. Trong đó, điển hình là Lại Bộ Thượng Thư Ngô Khiêm, Thái y Trần Quán, những binh lính của hình bộ cũng như một số các trung thần có công với triều đình.
- Lục Nhạn chết tiệt, vì ả mà xung quanh ta bây giờ toàn là tham quan – XÀ PHU mặt giận dữ nói.
- Hết chưa? – BẢO BÌNH
- Còn, được biết Lục Nhạn có võ công vô cùng cao thâm, bên cạnh còn nhóm sát thủ rất đáng sợ là “Tứ linh”, đồng thời tất cả các cô nương, tiểu quan trong Bách Hoa Lâu đều là thân cao thủ, thậm chí đến cả đầu bếp cũng có võ công thượng đẳng.
- Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ giết hết bọn họ, cả mấy trăm người chứ đâu có ít – SONG NGƯ
- Không, chúng ta chỉ cần xử được Lục Nhạn là được. Còn nếu không… – XÀ PHU cười nham hiểm lấy ra một cái gói màu đen, là hỏa dược – … nếu không thì cho cả cái kĩ viện đó thành tro luôn.
“Tên này là “minh quân ái quốc” á, có biết là bao nhiêu mạng người không thế” – các bạn sao cùng nghĩ
- Đừng nhìn ta như vậy, ta biết các đang nghĩ gì, tất cả mọi người trong Bách Hoa Lâu ai cũng đáng chết mà. Cái này gọi là trừ họa cho dân nga.
“Có mà trừ họa cho ngươi ấy”
- Chán các ngươi quá, được rồi bây giờ bắt đầu kế hoạch đi
- Mọi người, chúng ta sẽ cùng nhau vào Bách Hoa Lâu. NHÂN MÃ, BẢO BÌNH, XỬ NỮ, CỰ GIẢI, SONG NGƯ, MA KẾT, THIÊN YẾT và tớ vào làm kĩ nữ. SƯ TỬ, BẠCH DƯƠNG, SONG TỬ, KIM NGƯU các cậu làm tiểu quan.
- THIÊN BÌNH, sao bọn tớ phải làm kĩ nữ? – MA KẾT
- Vì các cậu giống nữ nhi. Bách Hoa Lâu có ít kĩ nữ nên sẽ ưu tiên cho nữ nhân, với lại các cậu có thể để XỬ NỮ và CỰ GIẢI một mình đối phó đám nam nhân trong đó à.
Cứng họng, hai bạn KẾT YẾT không nói được gì thêm.
- SƯ TỬ, các tiểu quan đa phần đều có dáng mảnh mai, cậu lại đây tớ sửa cho. Những người khác cũng vào đây, tớ hóa trang cho – THIÊN BÌNH cười thật “tươi” (kiểu cười của nhà bác học điên tìm được vật thì nghiệm ấy)
phút sau…
SƯ TỬ từ một nam nhân vóc dáng như mãnh tướng đã thành một thư sinh nhìn vô cùng “cute”, THIÊN YẾT bị BÌNH NHI đắp cho cả tấn phấn lên mặt tạo cho chàng…không phải “nàng” một gương mặt mà bất kể YẾT YẾT có làm gì thì gương mặt đó luôn tồn tại một nụ cười khả ái.
- THIÊN BÌNH, xóa ngay cho tớ
- Sao vậy? Đẹp mà
- Nhưng bất kể tớ làm gì nó vẫn cứ cười
- Hợp với kẻ bất trị dạy mãi không biết cười như cậu đấy – THIÊN BÌNH nói. Lần trước dạy mỹ nhân kế cho hai tên này, cô đã tâm niệm phải làm cho con bò cạp kia cười mới thôi, không dạy được thì cho luôn một cái mặt nạ cười.
- Được rồi, ra ngoài xem nào
XÀ PHU đang nhâm nhi cốc trà, trong đầu hiện lên những cảnh tượng buồn cười khi chòm sao của chúng ta bước ra. Và cái ngay sau đó khiến cốc trà trong tay y vỡ tan xác.
SƯ TỪ, SONG TỬ, BẠCH DƯƠNG, KIM NGƯU nhìn vô cùng “thục nam”, rất là đáng yêu nga.
Các bạn nữ, khỏi nói đẹp sẵn rồi. Cái đáng nói chính là hai tên nam nhân kia. Lúc nãy, cậu đã tưởng tượng hai tên đó mặc đồ nữ vô cùng “tếu” nhưng bây giờ thì sao? Dáng vẻ thon thả, khuôn mặt khả ái, nhìn còn đẹp hơn cả nữ nhân chính cống. Không phải chứ, nếu nhìn thấy hai tên này coi bộ, Caidoz sẽ có rất nhiều người tình nguyện “biến thái” nga.
- Hai…hai ngươi là nam?
- Phải
- Sao giống nữ quá vậy?
- Muốn sống thì câm mồm.
XÀ PHU lập tức câm miệng, cậu còn muốn làm hoàng đế thêm vài năm nữa, muốn xem tên thừa tướng mất chức, muốn vui chơi cho chán đã, cậu chưa muốn chết đâu.
Các bạn sao thì quá quen với cảnh này, còn Chu Tước. Cô đơ mặt ra nhìn hai người, Thiên Ân cũng nhìn không chớp mắt. Cả hai thấy khó chịu, sát khí bắt đầu tăng lên. THIÊN BÌNH nhanh chóng phá vỡ không khí căng thẳng, ngăn chặn án mạng xảy ra:
- Được rồi, chúng ta đi thôi
- Ừ, đi thôi – XÀ PHU tươi tỉnh
- Ngươi theo làm gì? – BẠCH DƯƠNG
- Ta theo để “bán” các ngươi đó
- BÁN?
- Đúng, mau đi thôi. Lần này có tiền ăn chơi rồi. Hahaha...
“Tốt nhất là chơi cho đã đi, sau khi xong vụ này để coi ngươi còn chơi nổi không” – người cùng nghĩ.