Bách Hoa Lâu hôm nay vẫn đông khách như mọi ngày, trước cổng lâu là những cô nương y phục đủ màu đang vẫy khăn tay mời khách, nhóm người dẫn đầu là XÀ PHU đã được THIÊN BÌNH hóa trang tiến về phía cổng. XÀ PHU mỉm cười với một vị cô nương nói:
- Xin cho tôi gặp mama được không?
- Xin hỏi vị công tử này gặp mama có chuyện gì? – giọng nói của vị cô nương kia nhẹ nhàng như gió, đôi mắt sắt bén tuyệt không như những nữ tử tầm thường. XÀ PHU nghĩ thầm: “Quả là Bách Hoa Lâu có khác”
- Tôi đến để bán người
Nữ tử kia nheo mắt nhìn XÀ PHU rồi nhìn tới người đang đứng sau lưng y, lòng thầm nghĩ: “Đã lâu rồi không có ai bán người, có khi nào là địch nhân, xem ra phải nhờ tới mama rồi”
- Xin công tử đợi cho một chút, tiểu nữ đi gọi mama
Cô nương kia quay gót vào trong, bước đi nhẹ nhàng chứng tỏ người là một cao thủ. XÀ PHU cười nhẹ, Bách Hoa Lâu này nếu không phải muốn lật đổ ngôi vị của y, có lẽ y đã cho toàn bộ vào cung làm hộ vệ rồi. Nhưng mà, chỉ tiếc cho những tên này không biết suy nghĩ, đối đầu với y. Bọn chúng vẫn chưa biết XÀ PHU là vị hoàng đế thế nào nga.
- Ai da, công tử đây muốn bán người thật sao? Vào trong rồi nói chuyện.
Lục Nhạn trong bộ dáng một mama thứ thiệt bước ra, vẫy chiếc khăn hồng trên tay, bà ta liếc mắt qua người phía sau, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ nhưng lập tức biến mất. Nụ cười mỉm chi quyến rũ vô cùng, đôi mắt chớp chớp, dáng người khẽ nghiêng sang bên. Thực không tìm ra nửa điểm giống một người cầm đầu cả băng nhóm sát thủ.
XÀ PHU nhìn dáng vẻ của Lục Nhạn, miệng nở một nụ cười kín đáo: "Chả trách thừa tướng lại mê mẩn ả"
Tất cả cùng theo sau Lục Nhạn, họ được dẫn đến một căn phòng có vẻ rộng rãi, XÀ PHU được mời ngồi đối diện với Lục Nhạn. Một đám tì nữ bưng trà lên, từ bước đi cùng ánh mắt của họ cho thấy hình bộ không hề nói quá chút nào về những người trong Bách Hoa Lâu. Sau khi yên vị, Lục Nhạn cất tiếng hỏi:
- Xin cho hỏi, những người này là ai vậy?
- Mama để tôi kể bà nghe – XÀ PHU chạm vai Lục Nhạn nhìn rất là có vẻ “lưu manh” – ca ca của tôi vốn là một thương nhân, vốn dĩ chuyện làm ăn đang phát đạt nhưng đùng một cái, toàn bộ tài sản đều bị cướp sạch. Bây giờ chỉ còn cách bàn những gia nhân trong nhà để kiếm chút tiền vốn. Họ đều là cô nhi, anh trai tôi đem họ về chính là đề phòng có ngày này.
XÀ PHU làm một bộ mặt cực kỳ “ác”, cả Lục mama cũng thầm cảm thán, không ngờ trên đời này có kẻ vô lương tâm như thế. Còn các bạn sao, nhìn gương mặt của XÀ PHU và cách ăn nói trôi chảy như thật của hắn, ai cũng chung suy nghĩ: “Tên này hợp làm diễn viên hơn hoàng đế nga, nếu là thế kỉ , hắn đã giành được mấy giải Oscar rồi”.
- Vậy sao, hum…
- Mama à. Suy nghĩ gì nữa, bà xem họ đều là nam thanh nữ tú, nhất định sẽ rất có ích cho Bách Hoa Lâu của bà
- Chuyện này, được rồi. Cho tôi biết họ tên gì?
- Tên à,… - XÀ PHU giật mình, nhớ ra chưa tìm cho họ một cái tên giả. Với tốc độ suy nghĩ cực nhanh, bạn XÀ nói – tên là Tử.
- Sao cơ?
- À, mama bà không biết rồi, ca ca của tôi rất thích hoa tử vi, tẩu tẩu của tôi lại tên là Tử Yên nên ca ca tôi vô cùng yêu quý chữ Tử này nga.
- Ra là vậy – Lục Nhạn nói, lòng nghĩ thầm “Không ngờ trên đời này lại có kẻ điên khùng tới mức đó”
- Họ tên là Sư Tử, Song Tử, Bạch Tử, Kim Tử, Bình Tử, Yết Tử, Ma Tử, Nữ Tử, Bảo Tử, Ngư Tử, Giải Tử, Mã Tử (nghe là biết ai rồi ha).
Lục Nhạn nhíu mày, tên như vậy mà cũng đặt được. Các bạn sao thán phục không ngờ đầu óc con rắn này nhanh nhạy tới mức đó.
- Mama, bà mua họ chứ, tôi bán cho bà một người một trăm lượng bạc.
- Một trăm lượng nhiều quá, hay là năm mươi lượng một người đi.
- Mama à, bà làm ăn tôi cũng làm ăn, sao lại ép giá thế?
người đơ ra nhìn XÀ PHU, bây giờ hắn thật sự giống một gian thương đang trả giá nha. Nếu là người ngoài bảo đảm đến Gia Cát Lượng tái thế cũng bị lừa.
- Công tử ngài coi, kĩ viện của tôi vốn đã không cần thêm người, nay tôi nhận của ngài người lại trả giá năm mươi lượng một người đã là giá hời rồi, sao lại nói tôi ép giá.
- Bà thật là làm khó tôi, được rồi, tôi bán cho bà sáu mươi lượng không bớt một xu.
- Sáu mươi lượng sao, hum….cũng được. Tiểu Ngọc, ngươi đem giấy tờ ra đây.
Một cô nương vâng lệnh mang ra một xấp giấy, là giấy bán thân. Lục Nhạn nói:
- Các ngươi hãy điểm chỉ vào đây, từ nay trở thành người của Bách Hoa Lâu.
bạn sao lần lượt ấn dấu tay vào tờ giấy. Cuộc giao dịch thành công.
- Đa tạ bà mama.
XÀ PHU nói rồi quay lưng ra ngoài. Lục Nhạn nhìn người nói:
- Từ nay các ngươi hãy bỏ tên cũ đi, để ta xem. Các ngươi sẽ đổi tên lại thành Mộc Quan (SƯ TỬ), Ngân Quan (SONG TỬ), Bạch Quan (BẠCH DƯƠNG), Kim Quan (KIM NGƯU). Các tiểu quan ở đây đều lấy chữ Quan làm tên, Thiếu Quan, ngươi dẫn họ đi đi.
Một tên “hai phai” mỉm cười với bạn sao làm họ lạnh cả người nhưng vẫn cố nở một nụ cười đáp lễ. Họ cùng nhau theo tên kia về nơi ở của các tiểu quan.
- Còn các ngươi tên là Ngọc Lan (THIÊN BÌNH), Quế Hoa (THIÊN YẾT), Kim Yến (MA KẾT), Như Nguyệt (XỬ NỮ), Bạch Mai (BẢO BÌNH), Bách Hợp (SONG NGƯ), Thanh Ngân (CỰ GIẢI), Dã Quỳ (NHÂN MÃ). Các ngươi tạm thời sẽ ở cùng phòng với các tỉ muội trong đây. Bắt đầu từ ngày mai sẽ có người tới dạy cho ngươi, bây giờ mau về phòng đi. Tiểu Ngọc, dẫn họ đi.
bạn sao đã đột nhập vào Bách Hoa Lâu, cuộc chiến bắt đầu…
Quán trọ Minh Nhật…
Trời đã tối, hắc y nhân trên mái nhà đang định trở về báo cho chủ nhân một tin tức cơ mật.
- Ăn mặc kiểu đó lại còn lén lén lút lút, không phải giết người cũng là phường đạo tắc nga.
- Ngươi là kẻ nào?
- Ta là ai, chỉ sợ ngươi không đủ tư cách để biết.
- Hừ, không cần biết ngươi là kẻ nào, mau tránh ra nếu không thì đừng trách
- Ta không tránh, làm gì được nhau
- Được lắm, xem đây
Kẻ áo đen xông lên, ánh kiếm sáng lấp lóa. Bóng người kia nhẹ nhàng né tránh, tay phải uyển chuyển đâm một kiếm vào ngàng hông hắc y nhân. Người kia quay lại, nhìn gương mặt kẻ cản đường được ánh trăng soi rọi giật mình:
- Ngươi là…
Lời chưa dứt kẻ kia rút kiếm ra, máu bắn thành một đường parabol hoàn hảo (^.^). Liếc mắt nhìn xác chết dưới chân, môi nở một nụ cười. Chợt tiếng người vang lên:
- Xong rồi nhỉ
Chuyển ánh mắt về cái kẻ vừa phát ngôn, lòng tức tối. Nãy giờ hắn ngồi im coi phim cuối cùng còn phán một câu kiểu đó. Aaa…ước gì có thể chém hắn ngay bây giờ.
- Đừng có nhìn ta kiểu đó, mau làm nhiệm vụ đi, nếu không “kẻ ấy” sẽ nghi ngờ.
Được rồi, lo việc công trước, đợi đó "quân tử báo thù mười năm chưa muộn". Bóng áo trắng phóng đi để lại một kẻ mỉm cười:
- Cố gắng làm cho tốt nga.
Trong mật thất…
- Mau báo cáo – Lục Nhạn lạnh giọng nói
- Thưa chủ nhân, bọn chúng vẫn ở quán trọ, không thấy có hành động gì mới.
- Vậy còn XÀ PHU?
- Hắn cũng không thấy động tĩnh gì.
“Lạ thật, sao chúng lại không có hành động, Nhưng nếu như theo báo cáo thì người lúc sáng không phải kẻ thù. Là do ta đa nghi sao?”
- Ngươi lui đi
- Vâng
Kẻ kia quay người đi ra, trên môi xuất hiện một nụ cười.