Thế kỷ , ở một ngọn núi nào đó…
- Hoàng Linh, nhanh lên
- Tới đây
Cô gái tên Hoàng Linh vừa cố sức chạy theo vừa nói.
- Linh, cậu hái cái gì vậy?
- Là hoa lan đó, giống lan này rất hiếm, chỉ có ở vùng này thôi.
- Linh, cậu mê hoa từ lúc nào vậy, tớ nghĩ cậu ngoài mấy thứ dao kéo thì không còn gì khác chứ?
- Cái gì mà dao kéo hả? Đó là dụng cụ, là dụng cụ mổ, là đồ cứu người đó.
- Linh, cậu lại đi đâu đó?
- Đằng kia có bông hoa đẹp lắm, đợi tí.
- Linh quay lại, đó là vách núi đó – người con trai đi đầu đoàn người hét lớn
- Không sao đâu, đợi tí thôi – Linh chạy đến chỗ vách núi.
- Linh quay lại – những người khác cũng hét lớn, chạy đến chỗ cô
- A, lấy được rồi, ơ…aaaaaaaaa… - Linh trượt chân một cái, rơi thẳng xuống vách núi.
- Linhhhhh……
Hoàng cung, lãnh cung…
- Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh dậy đi mà, tiểu thư… - một nha hoàng đang ra sức lay người nằm trên giường, mặt đầy nước mắt.
- Ai da, chết tiệt, đau đầu quá
- Tiểu thư, người tỉnh rồi, tỉnh rồi. Em đã nói mà, người sẽ không chết đâu – nha hoàng vui vẻ, nhảy tưng tưng.
- Ể, ngươi là con nào? Chỗ này là chỗ nào?
- Tiểu thư, người đừng dọa em. Em là nha hoàng của người, là Linh nhi của người. Người đừng quên em mà – cô bé vừa mới cười tươi giờ lại nước mắt tuôn rơi dạt dào.
- Câm, khóc nữa ta khâu miệng bây giờ.
Linh nhi sợ hãi vội im miệng, tiểu thư nhà nàng khi nào mà dữ tợn như vậy chứ, tiểu thư sao lại nhìn nàng chằm chằm vậy chứ, tiểu thư nhà nàng khi nào có kiểu gãi đầu không chút ưu nhã thế chứ (gãi đầu cũng ưu nhã được sao?) tiểu thư ơi, tiểu thư…
- Lại đây – nữ nhân trên giường ngoắc ngoắc ngòn trỏ về phía Linh nhi
- Hix…tiểu…tiểu thư…
- Nín, Linh nhi, tiểu thư vừa tỉnh dậy, không nhớ gì hết, em kể vài chuyện cho ta nghe đi
- Tiểu thư, người sao lại mất trí nhớ chứ? Tiểu thư…
- Không khóc, nhức đầu quá
- Em xin lỗi, tiểu thư, người là Y Lan, hai năm trước nhập cung được phong là Lan phi. Nhưng thàng trước, cha người là Lễ bộ Thượng Thư bị vạch trần tham ô, bị xử trảm, người bị đày vào lãnh cung. Lúc nãy người vừa ăn xong chén canh sâm của Lệ phi đưa tới thì ngất xỉu, em chạy đi gọi ngự y nhưng không ai thèm tới hết. May mà người cuối cùng cũng tỉnh lại. Tiểu thư, lúc nãy người thật sự dọa Linh nhi sợ chết được.
- Chết tiệt
- Tiểu thư, người nói gì vậy?
- Linh nhi, đi lấy cho ta chút nước
- Dạ
Cho Linh nhi ra khỏi phòng, Hoàng Linh giờ là Y Lan tựa vào giường suy nghĩ: “Mình nhớ là vừa rơi xuống núi, giờ lại bay tới đây. Coi bộ là Tá Thi Hoàn Hồn rồi, Y Lan, Y Lan nghe cái tên đã thấy yếu đuối rồi. Còn canh sâm, Lệ phi. Aizz không có đầu óc, thứ đó mà cũng ăn cho được…cũng may là bị đày vào lãnh cung rồi, đỡ bị phát hiện”
- Tiểu thư, uống nước đi
- Cám ơn, lấy cho ta cái gương đi
Y Lan cầm lấy chiếc gương, ngó qua ngó lại thầm nghĩ: “May mà là mĩ nhân, cũng không tới nỗi xui xẻo”
- Linh nhi, em đi ngủ đi, mai có nhiều việc lắm đó
- Tiểu thư, ngươi không sao chứ?
- Không sao, mau đi ngủ đi
- Dạ
(vợ của bạn XÀ đã lên sàn)
Phủ tướng quân, phòng khách…
- Triệu Lam, nước
- Dạ, đây ạ
- Triệu Lam, lột vỏ hạch đào
- Vâng
- Triệu Lam, ở đây có bụi
- Lập tức lau ngay đây
- Triệu Lam, ta mỏi chân
- Triệu Lam,…
Đại tướng quân Triệu Lam đỉnh đỉnh đại danh hiện đang bị người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó xoay vòng vòng. Triệu Lam tướng quân khóc không ai nghe, khổ không ai hiểu, đã biến đau thương thành lực lượng, phục vụ hết sức “tận tình”. Còn người-mà-không-ai-dám-chọc sau khi “nắn gân sửa cốt” cho Triệu Lam một trận đã bỏ đi tìm tên “đầu đàn”. Khụ…còn về tên đầu đàn…khỏi hỏi ha.
Hoàng cung, lãnh cung….
- Hahahahaha….
Tiếng cười man rợ vang lên làm hết thảy cung nhân trong bán kính m lạnh sống lưng. Bắt đầu từ sáng sớm, giọng cười hết sức man rợ đó đã vang lên liên tục.
Linh nhi co rúm đứng một bên nhìn tiểu thư nhà nàng, mắt ngập nước: “Tiểu thư, người đừng dọa Linh nhi, sao tiểu thư cứ chốc lát lại cười mà còn cười khủng khiếp vậy chứ. Tiểu thư, người từ bao giờ hứng thú với cây cỏ, từ bao giờ hứng thú với dao kéo, từ bao giờ không có hình tượng, từ bao giờ lại có sở thích cắt xén y phục, từ bao giờ lại thích nhảy như điên nhân, từ bao giờ….”
Trong khi Linh nhi dễ thương đáng yêu đang ở một bên “tự kỷ”, Lan phi xinh đẹp của chúng ta không hề hay biết mình đã bị mất hình tượng, còn bị gán cho cái danh “điên nhân”.
Được rồi, bây giờ không phải là Y Lan chính cống, nhưng Hoàng Linh thật sự là rất rất rất hưng phấn nga. Sau khi chấp nhận số phận “đã xuyên không”, Hoàng Linh quyết định tiếp tục cuộc sống mới, làm những điều mình yêu thích chính là: trung y và giải phẫu. Ở hiện đại pama không cho học trung y, cô phải lén học. Ở đây không những có thể đường đường chính chính học trung y mà còn có một vườn dược thảo cho riêng mình. Hơn nữa, cô đã phát hiện, dao kéo ở đây là chất liệu cực tốt, bạc nguyên chất nga. Đúng là hoàng cung có khác. Do hưng phấn quá độ cộng thêm vừa mới chấp nhận việc xuyên không, tâm lý chưa ổn định, niềm vui cứ thế hóa thành tiếng cười. Đầu tiên là cười mỉm, cười ngoác miệng, cười ra tiếng, cuối cùng hình thành tiếng cười “man rợ”.
- Linh nhi, mang cho ta chậu nước lại đây, đứng đó làm gì?
Lan phi sau khi “tự kỷ” xong mới ý thức được nô tì bé nhỏ bị mình dọa đến ngây người, ba hồn bảy vía bay mất một nửa vội gọi hồn về cho Linh nhi.
- Tiểu thư, người…người thật sự không sao chứ? Người đừng làm Linh nhi sợ…huhuhu…
Y Lan nhìn tiểu nha hoàn nhà mình khóc tới mức nước mắt cũng dùng để tưới cây thì lắc đầu:
“Haiz…phải đào tạo lại mới được”.
Trong khi đó, tại ngự thư phòng…
- Á…người đâu… - tì nữ vẫn thường quét dọn tại ngự thư phòng chạy vội ra ngoài la lên
- Chuyện gì? – một cẩm y vệ chạy vào lập tức á khẩu
- Có chuyện gì? – thêm một đám người tới và lại á khẩu
Tình trạng của “ngự thư phòng” hiện tại có thể nói là được “tân trang” vô cùng “triệt để”. Trên long án là một đống nước màu đen không biết là cái gì, màn cùng thảm đều bị xé nát, trần nhà hiện rõ năm chữ lớn: “XÀ PHU, đi chết đi”. Căn phòng từ màu vàng chói lóa đã trở thành một đống…không biết là màu gì.
- Chuyện gì vậy? – giọng nói ồm ồm uy nghiêm vang lên khiến tất cả những ai ngoài cửa đều run lên một hồi. Tất cả cùng quỳ xuống:
- Xin hoàng thượng thứ tội
- Có chuyện gì? –XÀ PHU nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm không may
- Là…hoàng thượng…trong ngự thư phòng… - cung nữ nói được mấy chữ đã thiếu điều muốn khóc lên. Cảm giác không may trong lòng XÀ PHU lại tăng thêm một bậc.
Bước chân vào “ngự thư phòng”, hoàng thượng uy nghi vĩ đại chính thức chết đứng. XÀ PHU nhìn quanh căn phòng một chút, bỗng cảm thấy hối hận (muộn rồi em) đã chọc tới hai tên kia. Có điều, không lẽ dễ dàng vậy sao…
- Mau tra xét quanh hoàng cung, nơi nào bị phá hoại báo về cho ta
XÀ PHU nói nhanh với thị vệ ngoài cung, khiến cho mọi người cảm thấy kì lạ.
- Hoàng thượng, có cần truy bắt tên phá hoại không?
- Bỏ đi, các ngươi không bắt nổi bọn họ đâu. Dọn dẹp chỗ này cho ta.
Nửa canh giờ sau, hoàng thượng XÀ PHU đã vô cùng hối hận.
- Hoàng thượng, ngự trù phòng (nhà bếp) đã bị hủy, tất cả trù sư (đầu bếp) bị hạ dược đã ngủ hết rồi.
- Hoàng thượng, ngự hoa viên bị phá hoại, toàn bộ hoa đã bị hái hết rồi.
- Hoàng thượng, tẫm cung của ngài bị đổ mực đen toàn bộ
- Hoàng thượng, hồ sen bị phá, cá trong ao cũng đã chết hết
- Hoàng thượng,…
- Các ngươi ra ngoài, gọi người đến dọn, trong vòng ba ngày khôi phục nguyên bản cho ta
XÀ PHU xoa xoa thái dương, phất ađuổi bọn thị vệ ra ngoài, bắt đầu chìm vào hối hận: “Không phải chứ, mới có một đêm đã khiến hoàng cung tan nát, làm việc cũng nhanh quá đi. Aiss…sao không tìm Thiên Ân mà phá, vương phủ rõ ràng nhỏ hơn, canh phòng cũng dễ vào hơn, sao lại nhắm ngay hoàng cung chứ?”
Tuy nhiên, như chúng ta đã biết, hai anh em MA KẾT, THIÊN YẾT không có khả năng tha cho bất cứ tên nào chọc tới mình nên phủ đệ của Bình Nam vương gia hiện tại cũng đã trong tình trạng “hoang phế điêu tàn”.
- Haizz…ca ca, sao chúng ta lại chọc phải hai tên ôn thần này chứ? – Thiên Ân vương gia vừa uống trà vừa nhìn mảnh vườn mình tốn bao công sức chăm sóc hóa thành bãi cát than vãn.
Hạ nhân trong phủ chạy tới chạy lui, không phải nới này bị phá cũng là nơi kia bị hủy, nhất thời Thiên Ân vương gia có một loại ham muốn sâu sắc muốn băm vằm tên chết tiệt khiến mình bị vạ lây.
Quay về lãnh cung…
Hai bóng trắng đang phi với tốc độ mắt thường khó thấy bay qua lãnh cung, đột nhiên một trong hai cái dừng lại.
- Anh, chuyện gì vậy? – người kia hỏi
- Nghe gì không?
Hai người lắng nghe kĩ, đó là một giọng hát:
“So I say a little prayer
And hope my dream will take me there
Where the sky are blue
To see you once again my love…”
- Bài “My love” thì sao?
- Người ở đây không có khả năng hát bài này, chỉ có thể là…
- Ý anh là chúng ta gặp đồng hương
- Mau đi coi
Vậy là hai người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy phi nhanh vào khu vực lãnh cung.
- Aaa….hai ngươi là…là ai? – Y Lan đang vui vẻ tưới nước bị hai cái bóng trắng đột ngột hiện ra dọa cho mất hồn.
- Ngươi xuyên không tới phải không? – THIÊN YẾT hỏi (đi thẳng vào trọng tâm luôn)
- Hở, nói vậy ngươi cũng… - Y Lan ngước mặt nhìn rõ tên trước mắt - …a THIÊN YẾT, là cậu sao?
- Chúng ta quen nhau sao? – lần này là MA KẾT
- Oa MA KẾT, cậu cũng ở đây hả? Mình là Hoàng Ling, là Hoàng Linh nè
- Hoàng Linh... – hai người nhìn Y Lan một hồi - …không giống
- Haizz…chuyện căn bản là…@$% - Y Lan dùng khả năng tóm gọn cự kì nhanh gọn lẹ kể ra một lượt chuyện của mình. Cuối cùng kết thúc dưới ánh mắt “đã hiểu” của hai người kia.
- Hai người ở đây, vậy mười người kia…
- Cũng ở đây
- Oh, vậy thì tốt rồi, mau dẫn tớ đi gặp họ đi – Y Lan nhảy loi nhoi tại chỗ
- Tối đi, bây giờ không được
- Tại sao?
- Không nói nhiều – THIÊN YẾT liếc một cái khiến bạn Y Lan câm luôn, trong đầu vẫn là không phục:
“Không công bằng, tai sao tên này liếc một cái luôn khiến người ta có cảm giác lập tức bị mang đi lột da chứ? Sao lúc nào cũng là hắn có uy hơn chứ? Lão thiên gia, ông thật rất rất rất không công bằng”
- Bọn tôi đi đây, còn có quản cái miệng cô nhóc kia cho cẩn thận – MA KẾT nói xong liền phi thẳng ra ngoài.
Lúc này, Y Lan mới chú ý tời Linh nhi đã hóa đá ở một bên. Cô thở dài, đi qua nói:
- Linh nhi, không cần tỏ ra như sắp chết, vào nhà chúng ta từ từ nói chuyện.
Linh nhi ngước mắt nhìn vị tiểu thư sau khi tỉnh dậy đã thay đổi hoàn toàn, đầu óc mờ mịt theo tiểu thư vào nhà.
Hai canh giờ sau…
- CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIIIII…? – có ai đó đã chịu một đả kích vô cùng mạnh.