Đêm, tại khu vườn trong Triệu tướng quân phủ…
- Oaoaoaoa….cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp các cậu nữa cơ…huhuhu… - một cô gái xinh đẹp đang vô cùng “mất hình tượng” ôm chầm lấy một cô gái khác khóc đến "lê hoa đái vũ”, thảm thiết vô cùng.
- Hoàng Linh, nhớ cậu quá nga…huhuhu… - một đám nữ nhân ôm lấy cô gái, nước mắt cứ thế tuôn trào không phanh.
- Huhuhu…Hoàng Linh ơi…nhớ quá đi…
- Oaoaoa…
Cứ thế những tiếng khóc của nữ nhân vang lên khắp tướng phủ trong đêm, khiến cho hạ nhân trong phủ sợ tới mức không dám tắt nến. Nhiều ngày sau đó, lời đồn “tiếng khóc ma nữ tại tướng phủ” cứ thế lan truyền thu hút vô số “cao nhân” đến để “trừ tà” cũng như một lượng lớn những người “tò mò” đến “mở mang tri thức”. Phủ tướng quân mấy ngày tới, hảo náo nhiệt nga.
Bất quá đó là mấy ngày tới, hiện tại Hoàng Linh đang cùng đám bạn thân “tao ngộ” tại vườn hoa. Một đám bắt đầu hỏi chuyện:
- Linh, dạo này ba ma của bọn tớ sao rồi? – CỰ GIẢI và SONG NGƯ hỏi ( các em đúng là người con của gia đình)
- A, nhắc tới ba ma của các cậu, thật sự kì quái. Sau khi các cậu biến mất, chẳng những không cho người đi tìm, mỗi lần tớ hỏi tới đều nở nụ cười kì dị nói “Chúng nó chơi rất vui vẻ, mắc gì phải gọi về”. Thế đấy!!!!
- Hở, sao có cảm giác họ biết chúng ta ở đây ấy nhỉ? – SONG TỬ
- Không thể nào – BẠCH DƯƠNG SƯ TỬ đồng thanh
- Có thể, ai biết được – BẢO BÌNH
- Nhưng chuyện này sao có thể, chúng ta đâu phải tới đây bằng phương thức thông thường đâu? – KIM NGƯU
- Nhưng nếu thật sự không biết thì biểu hiện cũng quá khác thường đi – XỬ NỮ
- Phải đó, có cha mẹ nào mà con mất tích còn thế không – THIÊN BÌNH
- Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng mỗi lần hỏi tới thì ai cũng trả lời y như vậy hết – Hoàng Linh
Cả nhóm lâm vào trầm tư, đột nhiên có bóng người vụt qua
- Ai? – THIÊN YẾT hô lên
- A là ta, bình tĩnh – bóng đen bước ra, là Triệu Lam
- Ngươi nửa đêm nửa hôm chui ra đây làm gì, dọa người sao? – THIÊN BÌNH
- Ê, ai dọa người chứ, mấy người nửa đêm ra vườn hoa của ta la hét làm cho ai cũng tưởng con ma nữ nào xuất hiện. Ta chỉ là ra xem có chuyện gì thôi – Triệu Lam làm ra biểu tình “ta vô tội, là các ngươi sai trước” nói.
- Ngươi nói ma nữ? – giọng THIÊN BÌNH cao vút, trên mặt nở một nụ cười làm ai nhìn cũng lạnh run.
- Hahaha…tỉ tỉ xinh đẹp, ta sai rồi, ta sai rồi…hahaha… - Triệu Lam giọng run rẩy vừa lùi về sau vừa nói
Cả đám tặng cho tên kia một cái liếc mắt. Hoàng Linh nhìn nhìn nói:
- Người này là ai vậy?
- Ta đại tướng quân đỉnh đỉnh đại danh Triệu Lam của Caidoz – Triệu Lam nghênh mặt một góc ’ nói
Hoàng Linh nhìn rồi lại nhìn, nhìn tới mức ai đó đổ mồ hôi lạnh.
- Ta hiểu, mấy tên kia không phải ai cũng chịu đựng được – Hoàng Linh vỗ vai Triệu Lam làm ra vẻ đồng tình nói
Chỉ thấy đại tướng quân vẻ mặt ngu ngơ hoàn toàn không ý thức được mình vừa mới bị một cô gái “thương hại” ( nhục quá đi!)
người cố gắng nhịn cười nhìn tên đại tướng quân đơ ra như khúc gỗ kia. Lát sau, MA KẾT và THIÊN YẾT đưa Hoàng Linh về cung. Đến lúc bọn họ về, đang định đi vào nhà thì:
- Triệu Lam, căn phòng kia là gì? – MA KẾT chỉ một cánh cửa đá có vẻ nặng nề nói
- Chỗ đó là phòng chứa bảo vật của ta
- Phòng chứa bảo vật!!! – cả đám hai mắt sáng rỡ
- Này…không được…nghĩ cùng đừng nghĩ… – qua mấy ngày bị hành hạ, Triệu Lam bấy giờ chỉ cần nhìn cũng biết bọn họ muốn gì. Không được nga, chỗ đó là cả gia tài của người ta đó.
- Không được sao? – cả nhóm vẻ mặt bất thiện nhìn về cái tên đang xua tay liên tục
- Ách…ta…
- Ngươi không cho mặc ngươi, bọn ta cứ vào – BẢO BÌNH nói chưa xong đã chạy vụt vào căn phòng kia
Cánh của đá có vẻ nặng kia bị BẠCH DƯƠNG cho một cú vỡ đôi. Bên trong là những bảo vật sáng chói lóa, còn có bức tranh mĩ nữ được treo trên tường. BẢO BÌNH lia mắt liên tục về phía đống bảo vật, BẠCH DƯƠNG phụ trách gom bất cứ cái gì cô nàng chú ý. NHÂN MÃ tung tăng nhảy vào đống vàng hại SƯ TỬ cứ nơm nớp sợ nàng bị “vàng đè chết” ( sỉ nhục chỉ số IQ người hiện đại quá đi). THIÊN BÌNH lượn qua lượn lại, cầm từng món lên đánh giá, theo sát cô nàng là SONG TỬ đang bận lựa coi nên chọn món nào cho nữ thần của mình. Những người còn lại, tinh thần đều để lên mấy bức tranh bởi vì người trong đó có chút…quen mắt.
- Triệu Lam, họ là ai? – XỬ NỮ chỉ mấy bức tranh hỏi
- Đó là “Thập đại mĩ nữ” của năm trước – Triệu Lam nói, đôi mắt hiện lên một vẻ tiếc nuối mơ hồ
- Nói rõ ra – MA KẾT nói. Cậu cảm nhận mấy người này phi thường quen mắt.
- Thập đại mĩ nữ năm trước đột nhiên mất tích hết chín người, chỉ còn một người là “Độc thủ” Phi Yến cô nương cũng là hoàng hậu tiền triều còn tung tích. Cả chín người đột nhiên biến mất khiến giang hồ năm đó loạn thành một trận, bọn họ như bốc hơi vậy, tìm đâu cũng không thấy – Triệu Lam nhìn mấy bức tranh nói
- Mọi người mau qua đây – SONG NGƯ kêu lên
- Gì vậy NGƯ? – mấy người đang loi nhoi trong đống bảo tàng vội chui ra chạy về phía SONG NGƯ
- Cái này…tên…bọn họ… - SONG NGƯ chỉ mấy bức tranh, lắp bắp
người nhìn chằm chằm tên mấy mĩ nữa rồi lại ngó ngó mấy bức hình, mất khoảng phút sau, cả đám la lên:
- MẸ!!!!!!!!!!!