Rừng U Minh, chỉ riêng cái tên đã nói lên sự u ám lạnh lẽo của nó, tài nguyên trù phú, nguy hiểm trùng trùng.
Giữa bầu trời âm u, một bóng hình áo tím tuyệt mỹ nhẹ lướt đi trên không rồi đáp xuống một bờ sông hoang vắng.
Nơi đây hoàn toàn bình thường theo định nghĩa “bình thường” của rừng U Minh, có khác chăng thì chính là vì kỷ niệm. Tử Linh đứng lặng, đôi mắt tím buồn bã cô độc nhìn về dòng nước trôi vô tình, đây là nơi nàng gặp hắn lần đầu, Võ Phi Công.
Từ trong rừng cây cạnh bờ sông, một con linh xà khổng lồ với thân thể có đường kính gần nửa mét lặng lẽ trườn đến...
Đột nhiên, một thứ khí tức cực kỳ quyến rũ lan ra làm cây cối xung quanh tựa như mềm đi, đôi mắt gian tà của con linh xà cũng chuyển sang nét mê say nhu hòa.
“Chúc mừng ngươi đã thoát khỏi lời nguyền của ta...” Một giọng nữ ngọt ngào quyến rũ lan đến tận xương tủy phát ra từ phía sau, nhưng Tử Linh không hề bất ngờ.
Tử Linh lạnh lùng đáp lại: “Vừa lòng ngươi chưa?”
Từ trong rừng, một mỹ nhân áo hồng lả lướt bước ra đứng cạnh Tử Linh. Nếu Tử Linh có nét đẹp ma mị quý phái thì nàng kia lại có sự quyến rũ mê người, từ làn môi, từ ánh mắt đến từng hơi thở, từ hình thể hoàn hảo đến động tác uyển chuyển, từ áo hồng đong đưa đến từng lọn tóc khẽ lay theo gió, từ hương thơm đến khí chất đều tạo ra sự quyến rũ không thể chối từ, có thể nói, sắc đẹp của nàng khiến cây cỏ cũng sinh tình, ác thú cũng biết yêu, ngay cả dòng nước đang trôi cũng dường như muốn dừng lại để được một lần soi bóng mỹ nhân. Nàng, là tình yêu màu nhiệm, Vy Ái.
Vy Ái mỉm cười khiến cây cối tưởng chừng như nghiêng ngả: “Tất nhiên là chưa... Ngươi đến nơi này thì nghĩa là đã được phá nguyền bằng cách quan hệ rồi đúng không? Bị một người không quen biết cưỡng hiếp trong khi đang ngủ, rồi khi mở mắt ra thì chỉ kịp nhận ra mình đã yêu kẻ đó ngay trong cơn khoái lạc... Cảm giác ấy thế nào, tuyệt vời lắm phải không? Hi hi...”
Sắc mặt Tử Linh lạnh xuống, tử khí dần phát tán xung quanh cơ thể nàng.
Vy Ái thản nhiên nói tiếp: “Đáng tiếc là lúc đấy ta không có mặt để xem kẻ giúp ngươi phá nguyền là ai... Nhưng ta sẽ tìm ra hắn nhanh thôi, đến lúc đó...” Vy Ái dừng lại, đôi mắt ánh hồng quyến rũ của nàng thoáng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn: “... Ta sẽ giết hắn, để ngươi lần nữa được trải nghiệm cảm giác người ngươi yêu chết ngay trước mặt ngươi!”
“NGƯƠI CÂM MIỆNG!” Tử Linh gào lên, đôi mắt tím tứa ra dòng lệ đau đớn, tử khí phân tán ra xung quanh, lan đến đâu, cây cối héo rũ đến đó, thậm chí con linh xà khổng lồ đang si mê nhìn Vy Ái cũng dần bị rút cạn sinh mệnh, trở nên khô héo quắt queo. Chẳng mấy chốc, một mảng rừng rộng hàng triệu mét vuông đã trở thành rừng chết.
Trước cơn phẫn nộ của Tử Linh, Vy Ái tuy sức sống cũng bị rút dần nhưng nàng không nao núng, nụ cười trên môi vẫn quyến rũ tột cùng. Vy Ái đặt hai ngón tay lên môi, hướng Tử Linh nháy mắt đưa ra một nụ hôn gió...
Chỉ một nụ hôn gió, nhưng thật ra đã tích tụ linh lực cường đại nhất của Nữ Thần Tình Yêu, tia sáng hồng mềm mại chạm vào môi Tử Linh, rồi lan tỏa khắp linh hồn nàng.
Cảm xúc! Yêu thương mãnh liệt, nhớ nhung mãnh liệt, thù hận mãnh liệt, tiếc nuối mãnh liệt bắt đầu như sóng thần cuồn cuộn trào dâng trong lòng Tử Linh, khiến nàng đau đớn quỳ gục xuống, lệ tuôn như mưa...
Vy Ái lạnh lùng quay đi...
Tử Linh tay bấu chặt ngực trái, nơi quả tim nàng đang đau đớn tựa như nát vụn, gọi theo: “Vy Ái... Đừng giết... Hắn... Hắn... Là...”
“Là ai thì ta cũng sẽ giết!” Vy Ái lạnh lùng đáp rồi bay đi, trên gương mặt nàng, lệ cũng đã tuôn...
Thêm nữa tháng trôi qua, Dương đã quen thuộc cuộc sống ở nhà mới, ngày luyện tập, đêm nghỉ ngơi, khả năng khống hỏa đã tiến bộ rất nhiều, ngoài ra còn luyện thành một vài linh thuật để chiến đấu.
Sân nhà giờ đây có thêm một mảng đá lớn, trên mảng đá đặt nhiều khúc gỗ nhỏ. Dương đứng cách mảng đá khoảng 5 mét, tay phải đưa ra trước. Tinh thần tập trung cao độ, dương búng tay nghe một tiếng chách, không có gì xảy ra.
Không nản chí, Dương thử lại lần 2, lần 3... Rồi đến lần thứ tư, sau tiếng búng tay, một khúc gỗ trên mảng đá đột nhiên bốc lên huyết hỏa rồi cháy rụi.
Nhìn thành quả tập luyện, Dương mừng rỡ gọi vào nhà: “Sư phụ! Ta có thể dùng chiêu Cách không phóng hỏa ở khoảng cách 5 mét rồi!”
Trong nhà có tiếng Hồng Ảnh vọng ra: “Khá lắm! Tiếp tục luyện đi!”
Luyện đến chiều tối, Dương khắp người nhễ nhại mồ hôi tắm rửa rồi chuẩn bị cơm ăn.
Ăn xong bữa cơm, Hồng Ảnh thoải mái xoa cái bụng no nê của nàng và nói: “Ăn xong thì đi nghỉ sớm, mai ta đưa ngươi đi thí luyện.”
“Híc! Lại đi đánh lộn nữa hả...” Dương ngao ngán.
“Không, lần này ta đưa ngươi đi săn!”
Nằm ở phía tây của tỉnh Nghệ An là một dãy rừng núi hoang sơ trùng điệp, nơi đây được đặt cho một cái tên gọi là vườn quốc gia Pù Mát. Rộng lớn, hoang sơ và hùng vĩ, Pù Mát là ngôi nhà chung của hàng ngàn loài động thực vật cùng hàng trăm loại linh thú, ngoài ra còn có những khu vực nguyên sinh mà loài người chưa đặt chân đến, bởi đấy là địa bàn của một số tộc linh thú hình người.
Môi trường thuận lợi giúp cho các loại linh thú hoang dã phát triển mạnh mẽ, dẫn đến nguy cơ tuyệt chủng của những loài động thực vật bình thường, chình vì vậy mà cứ mỗi năm một lần, Nghệ An lại tổ chức cuộc thi mang tên Thợ săn linh thú, chính là một cách huy động lực lượng từ xã hội để cắt giảm số lượng linh thú có hại cho hệ sinh thái của nơi này.
Cuộc thi Thợ săn linh thú chia làm 3 hạng bậc, gồm hạng Úy, hạng Tá và hạng Tướng.
Hạng Úy dành cho các thí sinh cấp bậc Linh Úy trở xuống tham gia, yêu cầu của hạng bậc này là thí sinh dự thi phải săn các linh thú cấp Linh Sĩ trở lên và không nằm trong sách đỏ, điểm số thu được sẽ dựa vào số xác thú mà thí sinh thu thập vào trong một chiếc nhẫn không gian do ban tổ chức phát ra.
Tiếp theo là hạng Tá, dành cho các thí sinh cấp bậc Linh Tá trở xuống tham gia, yêu cầu của hạng bậc này là thí sinh phải tiêu diệt linh thú có hại càng nhiều càng tốt, điểm số tính theo số xác thú, cấp bậc và mức độ gây hại của mỗi loại thú, xác thú cũng được thu thập vào một loại nhẫn do ban tổ chức phát cho thí sinh.
Cuối cùng là hạng Tướng, dành cho thí sinh cấp Linh Tướng trở xuống tham gia dự thi, hạng bậc này không yêu cầu số lượng mà đòi hỏi chất lượng, nghĩa là ai săn được linh thú càng mạnh, càng hung ác thì càng được cao điểm.
Sở dĩ không có hạng thi dành cho cấp Vương trở lên là vì chênh lệch sức mạnh quá lớn, những kẻ cấp Linh Vương chiến đấu với thú cấp Vương rất dễ làm đám thí sinh cấp Tướng, Tá, Úy vong mạng, dù cơ chế cuộc thi không có chuyện bảo đảm an toàn cho tính mạng thí sinh nhưng nếu để thí sinh chết sạch thì còn ai dám đi thi nữa?
Ngoài ra còn có một luật đặc biệt, đó là bắt sống linh thú non hoặc thu phục được linh thú trưởng thành thì sẽ nhận được điểm cao hơn, ngoài ra có thể bán lại cho ban tổ chức theo giá thị trường để kiếm tiền. Tất nhiên là thu phục so với giết thì khó hơn nhiều, còn có nguy cơ cao bị kẻ khác cướp phá.
Khu vực đăng ký thi nằm ngay bìa rừng, nơi hàng ngàn người đủ mọi tầng lớp đang tụ tập, phần lớn là đến xem náo nhiệt.
Hồng Ảnh đưa Dương đến một khu rậm rạp vắng vẻ gần nơi đăng ký thi và dặn dò: “Đây là cuộc thi Thợ săn linh thú, rất thích hợp cho ngươi rèn luyện kỹ năng chiến đấu và sinh tồn. Tham gia có rất nhiều Linh Tá, Linh Tướng và cả những Linh thú mạnh hơn ngươi, nhưng lần này ngươi phải tự chiến đấu, ta sẽ không nhúng tay dù là bất cứ lý do nào.”
“Ách! Nhưng mà ta mới là Linh Tá cấp 1...”
“Chiến đấu hay bỏ chạy là quyền của ngươi, nhưng ngươi nên nhớ, hèn nhát là ở tư tưởng, không phải vì hành động. Còn nếu ngươi gặp phải kẻ địch quá mạnh và chọn liều mạng chiến đấu, sư phụ sẽ rất tự hào về ngươi.”
Nói đến đây, Hồng Ảnh trịnh trọng vỗ vai Dương: “Cứ chiến đấu hết mình nếu muốn! Sư phụ sẽ dựng bia mộ và trả thù cho ngươi!”
“Ạch!”
Hồng Ảnh dặn dò tiếp: “Còn nữa, tuy ngươi đã có thể sử dụng huyết hỏa trong thời gian ngắn, nhưng tốt nhất đừng dùng đến nếu không phải trường hợp quá cấp bách! Thôi được rồi, ngươi vào đăng ký thi đi, giải thưởng không quan trọng, nhưng nếu có thể hãy mang thành tích tốt nhất về làm quà cho sư phụ!”
Dương gật đầu chắc nịch: “Vâng! Ta sẽ không làm sư phụ thất vọng!”
Hồng Ảnh gật đầu, chu đáo đưa cho Dương một tấm mặt nạ và một chiếc ba lô du lịch: “Được rồi, đây là mặt nạ để che mặt, cuộc thi này không yêu cầu danh tính rõ ràng nên ngươi cứ giả danh mà thi. Cuộc thi không cho phép mang theo bảo vật không gian nên ngươi hãy lấy vài bộ quần áo và vật dụng sinh hoạt cho vào chiếc ba lô này để tiện mang theo.”
Dương nhận lấy mặt nạ hình mặt quỷ mang vào mặt, lấy trong nhẫn ra vài bộ quần áo cùng một ít nhu yếu phẩm đem cất vào ba lô, đưa nhẫn cho Hồng Ảnh và nói: “Sư phụ, ta đi đây.” Sau đó hắn giơ tay nựng nhẹ gò má Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc ở nhà ngoan nhé!”
Bảo Ngọc đang ngồi trên vai Hồng Ảnh, dụi gò má vào tay Dương và cổ vũ: “Papa cố lên!”
Nhìn theo bóng lưng Dương khuất dần, Hồng Ảnh thở dài, mắt xa xăm nhìn về hướng ngôi nhà tranh của nàng, nơi đấy, mặt đất đang dần rung chuyển...
“Về thôi, lần này ta sẽ giúp ngươi, nhưng ta không giữ trạng thái này được lâu đâu...” Bảo Ngọc đột nhiên nói bằng giọng chín chắn như trưởng thành.
Hồng Ảnh thở dài, thoáng cái đã biến mất.
Cuộc thi này không khắt khe về thời gian và danh tính, chỉ cần đến đăng ký, nhận một chiếc nhẫn lưu trữ có khắc số báo danh cùng hạng bậc dự thi, một bản hướng dẫn luật lệ cùng bản đồ khu vực đi săn là có thể tiến vào rừng bắt đầu săn bắt bao lâu cũng được. Miễn là trong vòng 7 ngày kể từ ngày cuộc thi bắt đầu.
Thi trong rừng thì phải chơi luật rừng, ngoài luật cho mỗi hạng bậc dự thi thì ngươi có thể dùng mọi cách, từ giết người, đánh hội đồng, cướp đoạt, lừa đảo, cài bẫy, trao đổi... Để có thể đạt giải cao, và tất nhiên là ban tổ chức sẽ không chịu trách nhiệm về tính mạng thí sinh, nhưng cũng không khuyến khích giết người.
Có 3 khu vực đăng ký, khu vực hạng Úy có khá đông người xếp hàng, khu vực hạng Tá cũng được mười mấy mạng, còn khu vực hạng Tướng vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một vài cao thủ bước đến trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Nhờ Google nên Dương nhanh chóng biết rõ thông tin của các hạng, lại thấy ánh mắt ngưỡng mộ của bọn thí sinh nên nổi hứng chơi trội, bước đến bàn đăng ký của hạng Tướng.
Gã nhận báo danh thấy Dương đến, không khỏi nhướng mày nghi vấn: “Linh Tá cấp 1 đến đây làm gì?”
Dương đáp nhanh gọn: “Đăng ký!”
Gã đàn ông chỉ qua hạng Tá: “Con nít thì sang bên kia mà đăng với ký, đây là chỗ người lớn!”
Dương nhíu mày hỏi: “Cha ngươi chắc làm quan to nhỉ?”
Gã đàn ông đắc ý: “Tất nhiên! Mà sao ngươi biết?”
Dương đáp: “Thấy ngươi được nhận vào đây làm là đoán ra thôi! Đến luật thi cũng không biết! Đâu có cấm Linh Tá đăng ký hạng Tướng!”
Gã đàn ông tức giận quát: “Láo toét!”
“Thôi hắn muốn thi thì cứ làm thủ tục cho hắn, ngươi quản làm gì? Làm nhanh để ta còn đăng ký!” Từ sau lưng Dương, một người đàn ông tuổi khoảng 40 lên tiếng. Tuy gương mặt người này khá hiền lành nhưng gã nhận báo danh không dám cãi lại vì gã cảm nhận được thực lực người này vượt xa gã, là Linh Tướng cấp cao.
Thế là gã báo danh khó chịu mang ra một tờ giấy báo danh cho Dương.
“Tên gì?” Gã hỏi cộc lốc.
“Tũn!”
Gã đàn ông dùng nửa con mắt nhìn Dương đầy ghê tởm: “Mày thích Tũn thì tao cho mày Tũn!”, thế là ghi vào cho Dương tên Tũn.
Quê quán, tuổi tác không quan trọng nên Dương không báo, sau đó hắn nhận được một chiếc nhẫn khắc ký hiệu Tướng - 069, nghĩa là hạng Tướng, số báo danh 069. Tương tự các loại nhẫn balo thông thường, nhẫn này sau khi kích hoạt sẽ chỉ có mình Dương dùng được nên không sợ chuyện giả danh.
Sau khâu báo danh là khâu kiểm tra đồ dùng cá nhân và nhận sách hướng dẫn, bản đồ, sau đó thí sinh Tũn 69 bắt đầu tiến vào khu vực săn bắt, bắt đầu một hành trình đầy hoang dã...