Ở cái thế giới mà môi trường tự nhiên được coi trọng hơn lợi ích kinh tế, rừng Pù Mát xanh bạt ngàn, được giữ gìn hoang sơ đến mức người bước vào cứ ngỡ như đi ngược thời gian về thời kỳ nguyên thủy.
Hoài Bão thư thả bước đi trong mảng cỏ cây rậm rạp, lưng mang ba lô cùng một thanh trường kiếm, gương mặt anh tuấn trầm tĩnh tựa như không vương vấn bụi phàm trần.
Linh hồn lão già trong hắn cười tủm tỉm nhắc nhở: “Đi âm thầm thôi, cẩn thận kẻo gặp thú cấp Vương thì toi mạng nha Tèo Đũy!”
Hoài Bão lắc đầu: “Khu vực dự thi đã được phong tỏa rồi, thú Vương không vào được đâu!” Sau đó hắn đỏ mặt nói thêm: “Mà đừng có gọi con là Tèo Đũy nữa mà!”
Chẳng là do không muốn lộ danh tính nên hắn che mặt đến báo danh tên Tèo, lại nhận số báo danh 021 nên lão sư phụ cười như nắc nẻ, đặt cho cái biệt danh Tèo Đũy.
Ông lão đang khoái trá cười khưa khửa, chợt trầm xuống: “Cẩn thận! Có gì đó đang tiến đến rất nhanh!”
Đang đi, Hoài Bão liền dừng lại, nấp một bên và vào tư thế phòng bị nhóng tai lắng nghe âm thanh lá cây xào xạc đang đến gần.
Hoài Bão nấp chưa lâu, một bóng người băng rừng phóng đến rồi dừng lại vì thấy hắn, hai đôi mắt nhìn nhau. Người kia là một thiếu nữ khoảng 15 tuổi, mặc quần áo hoa văn kiểu dân tộc thiểu số, đầu quàng một chiếc khăn đỏ, lộ ra gương mặt mộc mạc nhưng vô cùng xinh xắn.
Chỉ nhìn thoáng qua, thiếu nữa ánh mắt lo lắng nhắc nhở: “Chạy mau!” Sau đó nàng chuyển hướng lao đi như một cơn gió, để lại Hoài Bão ngơ ngác nhìn theo.
Thấy Hoài Bão ngơ ngác mất hồn, lão già mắng: “Nhìn gì mà nhìn, tránh mau!”
Thật ra tuy có phần ngơ ngác nhưng Hoài Bão vẫn nghe thấy thêm một âm thanh khác xào xạc đuổi đến, rồi từ trong cỏ rậm rạp lộ ra một con sói lớn, con sói này há cái mồm đầy răng nanh phóng tới định tấn công Hoài Bão.
Hoài Bão trầm tĩnh, rút thanh kiếm trên lưng ra và nói: “Chỉ là một Linh Tá cấp 1 mà dám tấn công ta?”
Xoẹt một tiếng, con linh thú dạng sói hung hăng đã lìa đầu khỏi cổ, máu bắn tung tóe nhưng Hoài Bão đã nhanh chóng lui lại, trên người không lưu một giọt máu.
Loại nhẫn mà ban tổ chức cuộc thi phát ra chỉ nhận chứa được thi thể của linh thú, không chứa vật dụng cá nhân. Hoài Bão đem đầu con sói cho vào nhẫn, cất lại trường kiếm lên lưng rồi đứng nhìn về hướng cô bé mang khăn quàng đỏ, đó là hướng ra xa khỏi khu vực trung tâm khu rừng.
“Sao? Hoàng tử Tèo Đũy nhà ta biết say nắng rồi à? Con bé xinh phết nha!” Lão già trêu chọc.
“Không phải... Sư phụ không thấy lạ sao, cô bé kia trông cùng lắm chỉ bằng tuổi con, vậy mà đã là Linh Tá cấp 1 rồi, dù có vẻ như chỉ vừa mới đột phá nhưng tu luyện nhanh như vậy cũng rất kinh khủng rồi!”
Lão già hiểu ra, liền gật gù: “Ừ nhỉ! Cái thời đại này lấy đâu ra lắm thiên tài như vậy? Mà con bé cũng luyện phong hệ đấy, nhìn rất xứng với ngươi nha!”
“Sư phụ đừng có trêu con nữa... Trưa rồi, thịt sói này ăn được phải không sư phụ?”
“Nay còn biết đánh trống lãng cơ đấy! Haha...”
Ở một bờ suối cách chỗ thí sinh Tèo 21 khá xa, thí sinh Tũn 69 đã tháo mặt nạ ra và đang nướng một ít nấm rừng cùng vài con cá suối.
Thường thì rừng rậm rất hiếm khi xuất hiện hỏa linh thú, nếu có thì chắc chắn là loài thông minh và mạnh mẽ, cho nên trừ khi có chuyện, còn không thì đa phần linh thú hoang dã đều không đến gần nơi có lửa. Còn về lý do tại sao trong rừng rậm hiếm thấy hỏa linh thú, là vì từ thời nguyên thủy, các loài hỏa linh thú này là trùm chơi ngu gây ra cháy rừng, cho nên bị các loài khác tận diệt, chỉ còn lại những loại hỏa linh thú cực mạnh hoặc cực kỳ thông minh mới sinh tồn được nơi rừng rậm.
Mùi thức nướng và mùi khói lan vào nhau tỏa ra ngào ngạt, Dương lấy trong balo ra một ít muối tiêu rắc lên từng cây nấm, từng con cá rồi cầm một cây nấm lên kê vào mũi ngửi, thơm phức. Định há mồm ra cắn lấy thì Dương cảnh giác nhìn ra sau lưng vì có âm thanh lạ từ trong rừng rậm phát ra.
Dương lo lắng hỏi: “Có gì đang rình vậy Google?”
Google đáp: “Là một cô gái, tên là Phong Linh Nhi.”
Mắt Dương lóe sáng: “Xinh không?”
“Rất xinh và đang bị đói.”
Nghe thế, Dương liền ngồi thẳng lưng lại, đưa tay vuốt lại mái tóc cho đẹp trai, khẽ hắng giọng rồi ra vẻ bí hiểm nói: “Người đang ở ngoài kia, đã gặp nhau nơi này thì nghĩa là có duyên phận, xinh mời vào đây cùng ăn trưa...”
Phong Linh Nhi bụng đói cồn cào, lại đang mệt mỏi, nhưng vẫn hơi e dè không dám lại.
Không có ai đáp lại, Dương đành dùng chiêu nam nhân kế, quay mặt về hướng Phong Linh Nhi đang nấp, nở ra một nụ cười hiền lành tao nhã: “Đừng ngại! Ta với ngươi không thù không oán thì có gì mà sợ?”
Phải nói có gương mặt anh tuấn là một lợi thế lớn, bởi đây là thứ dễ dàng tạo ra ấn tượng ban đầu. Phong Linh Nhi thấy người này có vẻ hiền lành, thực lực cũng khoảng tương đương nàng, lại đói và thèm nên cắn môi bước ra.
Thèm thuồng nhìn món cá nướng thơm phức, Phong Linh Nhi e ngại nói: “Ta không có tiền, cũng không có gì đổi cho ngươi...”
Dương cười hào phóng: “Đừng ngại! Dù sao mình ta cũng ăn không hết!” Vừa nói, hắn vừa lấy một xiên cá đưa cho Phong Linh Nhi. Nhìn cô bé mặc trang phục dân tộc tuy đơn sơ mộc mạc nhưng rất xinh đẹp, trong lòng Dương tiếc hùi hụi vì không có sẵn thuốc kích dục, xịch thôn nữ ngoài thiên nhiên hoang dã như vầy phê phải biết a...
Phong Linh Nhi không biết ý nghĩ đen tối trong đầu Dương, ngại ngùng nhận lấy con cá thơm phức, lí nhí nói: “Cảm ơn...”
Rồi nàng bắt đầu cắn từng miếng cá, gương mặt xinh xắn ửng hồng: “Ngon quá...”
Dương đưa thêm cho Linh Nhi mấy que nấm và cá đã nướng chín: “Cẩn thận kẻo mắc xương đấy, có nấm nữa này!”
Dương cũng bắt đầu ăn phần của mình. Phong Linh Nhi ăn xong, cảm thấy nơi này có vẻ an toàn nên bắt đầu ngồi vận công hồi phục linh lực.
Dương thấy Phong Linh Nhi đã kiệt sức, có vẻ như vừa trải qua một cuộc chiến nên tranh thủ hỏi thăm làm quen: “Ta tên Tũn, à nhầm, tên Dương, còn ngươi tên gì? Sao lại đến khu rừng này?”
Đa phần công pháp luyện hồn đều có thể cho phép người luyện trò chuyện trong lúc vận công, Phong Linh Nhi sau khi ăn no đã bớt cảnh giác với Dương nên khẽ đáp: “Ta tên Phong Linh Nhi, ta sống ở một thôn nhỏ bên kia rừng... Ta... Mang thức ăn cho... Người bà sống ở thôn bên kia rừng, nhưng bị... Sói đuổi chạy đến đây...”
Phong Linh Nhi dường như không biết cách nói dối, khi nói thì nàng có vẻ ấp úng ngập ngừng, Dương dễ dàng nhận ra nhưng cũng không quá tò mò, gật đầu tỏ ra không nghi vấn và nói: “Thế ngươi nhớ hướng về thôn không? Ta đưa về...”
“Muốn về thôn phải băng qua khu rừng này, nhưng không cần phiền ngươi đưa về đâu... Cảm ơn ngươi, ngươi có thể hộ vệ cho ta một lúc không... Ta chỉ cần hồi phục một ít linh lực là có thể tự về...”
Dương viện lý do: “Ta đang dự thi nha, đợi ngươi khôi phục thì đến khi nào, hay vầy đi, dù gì ta cũng vào sâu trong rừng để săn thú, còn ngươi phải băng rừng mới đến được thôn, ngươi cứ đi cùng ta, vừa đi vừa khôi phục tuy chậm hơn nhưng một công đôi việc nha! Đến khi khỏe hẳn thì ngươi có thể tự về rồi!”
“Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì nữa... Ngươi không lo cho thân ngươi thì ngươi lo cho ta với! Ngươi xinh như vầy, yếu ớt như vầy, nếu ta bỏ ngươi đi một mình thì còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa... Nhục chết ta!”
Đắn đo một hồi, Phong Linh Nhi cảm thấy có người đi cùng vẫn đỡ lo hơn, thế là gật đầu đồng ý: “Vậy... Làm phiền ngươi...”
Có gái xinh đi cùng, Tũn ta tí tỡn tươi tắn hơn hẳn, nhưng vẫn vờ tỏ ra lạnh lùng để làm ngầu với người đẹp. Đường rừng rậm rạp khó đi, lại trùng trùng nguy hiểm, dù có Google nhưng ám ảnh lần bị khỉ đột hành hung nên Dương không còn dám ỷ lại, rất cẩn thận dò đường tiến vào, thỉnh thoảng lại cảnh giác dừng lại khi nghe âm thanh lạ từ phía xa.
Phong Linh Nhi theo sau Dương, tuy có chút bất nhẫn vì Dương đi quá chậm, nhưng cũng vì nàng đã kiệt sức còn cố chạy gấp mới bị sói dữ rượt theo, cho nên lần này cũng không dám vội vã.
Đang đi, Dương ra hiệu cho Linh Nhi dừng lại và chỉ nàng nhìn về một hướng sau bụi cây rậm rạp.
Linh Nhi nhẹ nhàng tiến lại nhìn theo Dương, mắt nàng sáng rực khi thấy qua kẽ lá là một conhươu bạc cực kỳ xinh đẹp đang cúi đầu ăn cỏ bên cạnh một gốc đại thụ, về hình dáng cũng khá giống loài hưu bình thường, nhưng thân hình thon thả hơn và chân dài hơn, thân hình nó óng lên ánh bạc long lanh kỳ diệu.
“Đây là Hươu Bạch Kim, một loại linh thú hệ kim cực kỳ hiếm thấy, hiền lành và dễ gần.” Dương khẽ giới thiệu cho Linh Nhi nghe để chứng tỏ “kiến thức uyên bác” của bản thân.
Phong Linh Nhi là dân địa phương, đương nhiên cũng biết về loài hươu xinh đẹp này, nhưng thật ra nàng cũng mới thấy lần đầu, lại nghe câu “hiền lành và dễ gần” nên thích thú định tiến lại gần.
Nhưng Phong Linh Nhi còn chưa kịp nhấc chân, đột nhiên một mảng vỏ cây trên thân đại thụ bên cạnh con hưu bạch kim bung ra, theo sau là ba sợi dây leo khô nhọn đầu phóng đến đâm xuyên qua người con hươu.
“KHÔNG!” Phong Linh Nhi vì hoảng loạn mà gào to rồi chạy ra tìm cách cứu con hươu.
“ĐỪNG!” Dương cũng không kịp phản ứng, chỉ khi Linh Nhi Phóng đi thì hắn mới gầm lên gọi lại.
Nhưng đã muộn, Phong Linh Nhi chạy đến chỗ con hưu, lập tức cũng bị một sợi dây nhọn hoắc đâm tới, vội tụ hết linh lực đánh bật lại rồi lui ra, lúc này Dương mới kịp phóng đến che chắn cho nàng.
Lúc này xác con hươu bạc còn đang giãy giụa bị kéo lại gần thân cây, Dương mới thấy được trong bọng cây là một con khỉ ốm nhách, lớn gần bằng đứa trẻ 10 tuổi, nó há cái miệng lớn đầy răng nanh ra cắn vào cổ con hươu bạc y như cạp dưa hấu, hàm răng nhọn hoắc nhai thịt tươi rau ráu.
Nhìn cảnh này mà Dương thấy nhợn cổ họng, Linh Nhi phía sau thì ụa lên một tiếng.
“Con quái vật gì vậy Google?”
Google đáp: “Đây là Ma Mộc Hầu, một loại linh thú dạng linh trưởng, rất gian xảo và hung ác, linh lực đa phần mang hệ Tử Mộc, có thể phóng ra dây leo cứng nhọn để đâm, trói hoặc phòng ngự. Linh lực Linh Tá cấp 2!”
Nhìn con khỉ đang nhe hàm răng đầy máu nhìn về mình với ánh mắt thèm thuồng, Dương không khỏi ớn lạnh sống lưng: “Mẹ kiếp, cái thứ hung ác này không nên để nó sống!”
Nói xong, Dương liền vận linh lực lôi hệ vào tay, phóng đến tấn công con khỉ.
Phong Linh Nhi cũng muốn diệt con khỉ nhưng nàng còn quá yếu, đành đứng sau nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Con ma mộc hầu cũng không vừa, bốn sợi dây leo mọc ra từ hai bàn tay, một sợi nó dùng quấn quanh bảo vệ bản thân, còn lại 3 sợi theo đường vòng cung từ 3 phía đâm đến chỗ Dương.
Hệ Tử Mộc tuy công thủ khá toàn diện nhưng bị hạn chế về tốc độ, Dương vận ngự lôi thuật, thoắt cái đã phóng đến chỗ con khỉ, hắc ma đế lôi trên tay đấm tới hòng phá vở lớp phòng ngự của nó, nhưng vì chênh lệch thực lực nên cú đấm của Dương không làm trầy được vòng dây, thậm chí ưu thế xuyên thấu của hắc lôi cũng mất vì tử mộc mang tính cách điện.
“Phía sau!” Phong Linh Nhi vội nhắc nhở, lúc này 3 sợi dây còn lại đang hướng vào lưng Dương đâm sát đến.
Không còn cách tránh né, thực lực chênh lệch nên dù có toàn lực phòng vệ thì tấm lưng Dương cũng có khả năng bị thủng thành 3 lỗ, Dương đành động ý niệm, vận hành Phù Đổng Thiên Vương giáp.
Phong Linh Nhi tuy nhắc nhở nhưng biết là Dương sẽ né không kịp, sợ hãi che mặt lại không dám nhìn.
Binh!
Sức phá hoại của Linh Tá cấp 2 còn xa mới bằng cực hạn hiện tại của Phù Đổng Thiên Vương Giáp, dù chỉ là một mảnh vỡ được phục chế. Ba đầu dây đâm vào lưng Dương thì bị một lớp bảo vệ vô hình làm bật ra, Dương liền chớp thời cơ, vận linh lực Huyết ảnh yêu hỏa lên tay, thi triển ngự hỏa thuật tấn công tới tấp vào lớp phòng ngự của con mộc ma hầu.
Chênh lệch thực lực khiến cho cấp thấp không có khả năng đánh bại cấp cao, nhưng đó là khi đánh chay! Chính vì vậy mà người ta sáng tạo ra các loại linh thuật, bí kĩ, đem ưu điểm và tiềm năng của từng loại linh lực có thể phát huy đến mức tối đa, đây là một con đường khác giúp rút ngắn khoảng cách giữa các cấp độ ngoài cách dùng Bảo Vật.
Tất nhiên để có được năng lực lợi hại này thì ngươi phải tìm được bí kíp, có thầy giỏi để học tập và có tư chất cùng kiên trì nhẫn nại để tu luyện. Nhưng xui cho chú khỉ, gặp phải một tên cực phẩm không cần học cũng thuộc, lại còn dùng một trong những thứ mà hệ tử mộc sợ nhất, Huyết ảnh yêu hỏa, cùng với một trong những linh thuật lợi hại nhất của hỏa hệ, Ngự hỏa thuật.
Chỉ qua vài đấm cực nhanh, lớp dây leo khô khốc đã bốc cháy và vỡ vụn, lộ ra gương mặt hung ác đang có phần co ro của con khỉ, lúc này nó ra sức đâm 3 sợi dây leo còn lại vào lưng Dương lần nữa nhưng đã không kịp, Dương đang sẵn thế đấm thẳng vào mặt con khỉ, cái miệng đầy máu giờ rụng đầy răng, sau đó Dương lại móc túi sau ra một con dao gâm, vốn dùng để cắt gọt thức ăn, chém ngang cổ kết liểu cuộc đời con khỉ hung tà gian ác.
Kết thúc, Dương đắc thắng quay lại nhìn Phong Linh Nhi, hy vọng được nhìn thấy ánh mặt hâm mộ của người đẹp, nhưng nàng đang nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.
Dương tưởng Phong Linh Nhi sợ bản thân hắn, nhưng chợt nhận ra, có một cái bóng lớn đang phủ lên cơ thể mình...