Băng : Mặt A
Cánh cửa kính ra vào của Rosie's đóng lại sau lưng và tôi lập tức nghe thấy tiếng ba cái khóa trượt vào ổ.
Vậy thì bây giờ ở đâu đây? Về nhà? Trở lại Monet's? Hay rốt cuộc là đến thư viện. Tôi có thể ngồi ở bên ngoài thư viện trên các bậc thềm bê tông và nghe những cuốn băng còn lại trong bóng tối.
"Clay!"
Đó là giọng của Tony.
Đèn pha nháy sáng ba lần. Cửa kính phía người cầm lái hạ xuống và Tony giơ tay ra ngoài vẫy về phía tôi. Tôi kéo phec-măng-tua áo khoác lên và đi về phía cửa sổ xe chỗ cậu ấy ngồi. Nhưng tôi không nghiêng người nhìn vào trong. Tôi không có cảm hứng nói chuyện. Không phải lúc này.
Tony và tôi đã biết nhau từ nhiều năm nay, chúng tôi đã cùng tham gia đề tài ở trường và đùa nhau sau giờ học. Nhưng suốt quãng thời gian đó, chúng tôi chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thực sự nào.
Còn bây giờ thì tôi thấy sợ khi cậu ấy muốn nói chuyện. Cậu ấy đã ngồi một mình trong chiếc xe của cậu ấy suốt như vậy. Cậu ấy ngồi đợi. Không biết trong đầu cậu ta đang có ý định gì đây?
Cậu ấy không nhìn tôi. Thay vào đó, cậu ấy vươn người lấy ngón tay cái chỉnh cái gương bên hông xe. Rồi cậu ấy nhắm mắt và đầu cúi gục về phía trước. "Lên xe đi, Clay."
"Mọi thứ đều ổn chứ?"
Sau một lúc ngập ngừng chậm rãi, cậu ấy gật đầu.
Tôi bước vòng qua phía đầu xe, mở cửa trước và ngồi vào chỗ ngồi dành cho khách, vẫn để một bàn chân đặt trên mặt đường nhựa. Tôi đặt cái ba lô, có hộp giày của Hannah ở bên trong lên lòng mình.
"Sập cửa lại", Tony nói.
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Được rồi mà, Clay. Chỉ cần đóng cửa vào thôi". Cậu ấy quay tay quay bên cánh cửa phía cậu ấy và kính cửa sổ xe lại trượt lên. "Bên ngoài lạnh lắm." Cái nhìn của cậu ấy lướt từ bảng đồng hồ xe đến cái máy stereo rồi tới vô lăng tay lái. Nhưng cậu ấy sẽ không đối diện với tôi.
Thời khắc tôi kéo cánh cửa xe đóng lại giống như cái cò súng của khẩu súng lục điểm tiếng xuất phát, cậu ấy bắt đầu.
"Cậu là người thứ chín mình phải theo dõi, Clay ạ."
"Cái gì cơ? Cậu đang nói gì thế?"
"Bản sao thứ hai của những cuốn băng." Cậu ấy nói. "Hannah đã không nói giỡn đâu. Mình có chúng."
"Ôi, Chúa ơi." Tôi đặt cả hai bàn tay ôm lấy mặt. Tiếng nện thình thịch trong lông mày tôi quay trở lại. Tôi dùng cả lòng bàn tay ấn lên nó. Ấn thật mạnh.
"Ổn thôi mà", cậu ấy nói.
Tôi không thể nhìn vào cậu ấy. Cậu ấy biết những gì? Về tôi? Cậu ấy đã nghe những gì? "Cái gì ổn chứ?"
"Cậu đang nghe cái gì ở trong đó?"
"Gì cơ?"
"Cuộn băng nào?"
Tôi có thể cố gắng phủ nhận, giả vờ như tôi không hiểu cậu ấy đang nói về cái gì. Hoặc tôi có thể ra khỏi xe của cậu ấy và bỏ đi. Nhưng dù cách này hay cách kia thì cậu ấy đều biết.
"Sẽ ổn thôi, Clay ạ. Hãy thành thật nào. Cuộn băng nào vậy?"
Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi ấn những đốt ngón tay lên trán. "Cuộn băng của Ryan", tôi nói. "Bài thơ ấy". Rồi tôi nhìn Tony.
Cậu ấy tựa đầu ra sau, nhắm mắt. "Cái gì?", tôi hỏi.
Không có câu trả lời.
"Tại sao cô ấy lại đưa chúng cho cậu?"
Cậu ấy chạm vào chùm chìa khóa đang lủng lẳng trong ổ điện. "Có thể mình sẽ lái xe trong khi cậu nghe cuốn băng kế tiếp?"
"Hãy nói cho mình biết tại sao cô ấy lại đưa chúng cho cậu."
"Mình sẽ nói với cậu, nếu cậu nghe cuốn băng tiếp theo ngay bây giờ."
"Tại sao?"
"Clay, mình không đùa đâu. Hãy nghe cuộn băng ấy đi."
"Thế thì hãy trả lời câu hỏi của mình đi."
"Bởi vì nó nói về cậu, Clay ạ." Cậu ấy thả tay khỏi những cái chìa khóa.
"Cuộn băng kế tiếp là về cậu".
Không có gì.
Tim không đập. Mắt không chớp. Tôi không thở. Và rồi.
Tôi gập cánh tay ra sau, khuỷu tay đụng vào ghế. Rồi tôi đập mạnh cánh tay vào cửa và tôi muốn đập cả cạnh đầu mình vào cửa sổ. Nhưng thay vì làm thế tôi lại đập nó ra sau vào chỗ tựa đầu. Tony đặt một bàn tay lên vai tôi. "Hãy nghe nó đi", cậu ta nói, "Và đừng rời khỏi chiếc xe này."
Cậu ấy vặn khóa điện.
Những giọt nước mắt đang rơi, tôi quay đầu để nhìn thẳng vào cậu ấy.
Nhưng cậu ấy đang nhìn chăm chăm về phía trước.
Tôi mở cửa máy Walkman và lôi ra cuộn băng ấy. Cuộn băng thứ năm. Một con số màu xanh da trời đậm ở trên góc. Cuộn băng của tôi. Tôi là số .
Tôi thả cuộn băng trở lại cái Walkman và cầm bằng cả hai tay, đóng nó lại giống như gập một cuốn sách.
Tony cho xe vào số và lái đi xuyên qua chỗ đỗ xe vắng hoe, hướng về phía con đường.
Không cần nhìn, tôi lướt ngón cái của mình lên phía trên cái Walkman, cảm nhận được cái nút bấm sẽ đưa tôi bước vào câu chuyện này.
Romeo, ơi Romeo. Chàng ở nơi nào, hỡi Romeo?
Câu chuyện của tôi. Cuộn băng của tôi. Đây là cách mà nó bắt đầu ư.
Một câu hỏi hay, Juliet ạ. Và tôi ước gì mình biết được câu trả lời.
Tony hét lên át tiếng động cơ xe. "Clay, sẽ ổn thôi mà!"
Một cách hoàn toàn thẳng thắn thì đó chưa bao giờ là điều tôi tự nói với bản thân mình, Clay Jensen... anh ấy chính là một Romeo như thế.
Chỉ vừa nghe thấy tên mình, cơn đau trong đầu tôi đã nhân lên gấp đôi. Tôi cảm thấy một nỗi khổ sở xoắn chặt lấy trái tim mình.
Tôi thậm chí còn không chắc lắm về một Clay Jensen thật sự mà tôi biết trong những năm qua là như thế nào nữa. Hầu hết những thông tin mà tôi biết đều là loại tin thứ cấp. Và đó là lí do vì sao tôi muốn biết về cậu ấy nhiều hơn. Bởi vì mọi điều tôi được nghe - ý tôi là mọi thứ! - đều tốt đẹp cả.
Đó là một trong những điều mà một khi tôi đã để ý đến thì không thể không tiếp tục để ý được.
Trường hợp của Kristen Rennert chẳng hạn. Cô ấy luôn mặc màu đen. Quần lót đen hoặc giày màu đen, áo sơ mi đen. Nếu đó là một cái áo khoác đen và là cái duy nhất có màu đen mà cô ấy mặc thì cả ngày hôm ấy cô ấy sẽ không cởi nó ra. Nếu bạn gặp lại cô ấy vào lần sau, bạn sẽ để ý đến nó. Và rồi bạn sẽ không thể ngừng cái việc đó được.
Steve Oliver cũng thế. Mỗi khi cậu ta giơ tay để nói cái gì đó hoặc hỏi một câu hỏi, cậu ta luôn luôn bắt đầu bằng "Được rồi".
"Trò Oliver?"
"Được rồi. Nếu Thomas Jefferson là một chủ nô..."
"Trò Oliver?"
"Được rồi. Em có kết quả .."
"Trò Oliver?"
"Được rồi, em có thể xin giấy phép ra ngoài không ạ?"
Nói một cách nghiêm túc đấy. Mọi lúc. Và giờ thì bạn cũng sẽ để ý đến điều đó... mọi lúc.
Phải, mình đã để ý thấy điều ấy, Hannah à. Nhưng cậu hãy làm quen với nó đi. Làm ơn đi mà.
Tình cờ nghe được những chuyện ngồi lê đôi mách về Clay đã trở thành một thú tương tự như việc giải trí. Và như tôi đã nói, tôi không biết nhiều về cậu ấy nhưng tai tôi thường vểnh lên mỗi khi nghe thấy tên cậu ấy. Tôi cho là mình muốn nghe thấy điều gì đó - bất cứ điều gì lý thú. Không phải vì tôi muốn truyền đi những câu chuyện tầm phào ấy. Tôi chỉ không thể tin là có ai đó có thể tốt đẹp đến thế.
Tôi liếc sang Tony và đảo mắt. Nhưng mắt cậu ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước và lái xe.
Nếu cậu ấy thật sự tốt như thế... thì thật tuyệt. Quá tuyệt! Nhưng điều đó trở thành một trò chơi của riêng cá nhân tôi. Tôi còn tiếp tục không nghe thấy bất cứ điều gì khác ngoài những điều tốt đẹp về Clay Jensen trong bao lâu nữa?
Thông thường, khi ai đó có hình ảnh ưu tú, xuất sắc thì sẽ có kẻ khác chờ cơ hội sẵn sàng nhảy vào xé tan cái hình ảnh đó. Bọn họ đang chờ đợi cái thiếu sót không thể tránh được để bóc trần và lật đổ hình ảnh tuyệt vời đó.
Nhưng không phải với Clay.
Một lần nữa, tôi lại nhìn về phía Tony. Lần này thì cậu ấy đang mỉm cười tự mãn.
Tôi hy vọng cuộn băng này không khiến các bạn theo đà và moi móc thêm cái bí mật sâu kín, đen tối và bẩn thỉu đó của cậu ấy... điều mà tôi chắc là có. Ít nhất có một hoặc hai bí mật, phải không?
Mình có một vài bí mật.
Nhưng đợi đã, đó không phải là điều mày đang làm đây sao hả Hannah? Mày đang nâng cậu ấy lên như là mộ quý ông hoàn hảo để rồi kéo giật cậu ấy xuống. Chính mày, Hannah Baker ạ, mày chính là cái người duy nhất đang chờ đợi để sẵn sàng bổ nhào vào đấy. Đang chỉ đợi một sai sót. Và mày đã tìm ra nó. Và giờ thì mày không thể chờ đợi thêm để kể cho mọi người nghe cái điều sẽ hủy hoại hình tượng của cậu ấy.
Về việc đó thì tôi nói... không.
Lồng ngực tôi giãn ra, giải thoát một hơi thở mà tôi thậm chí không biết là mình đang kìm nén nó.
Và tôi hy vọng là các bạn sẽ không bị thất vọng. Tôi hy vọng không phải các bạn đang lắng nghe và thèm khát được đi ngồi lê đôi mách. Tôi hy vọng những cuốn băng này có ý nghĩa với các bạn nhiều hơn thế.
Clay, bạn yêu quý, tên của bạn không thuộc về cái danh sách này.
Tôi lại tựa đầu mình vào cửa sổ và nhắm mắt lại, tập trung vào tấm kính lạnh. Có thể nếu tôi lắng nghe những lời này nhưng đặt sự tập trung vào cái lạnh ấy thì cùng lúc tôi có thể nắm bắt được cả những lời nói lẫn cái giá lạnh.
Cậu không thuộc về cùng cái cách mà những người khác có mặt ở đây. Nó giống như một bài hát: Một trong những thứ này không giống những thứ khác. Một trong những thứ này đơn giản là không thuộc về chúng.
Và đó là cậu, Clay ạ. Nhưng cậu cần phải có mặt ở đây. Nếu mình muốn tiếp tục kể câu chuyện của mình. Để kể câu chuyện này một cách hoàn chỉnh.
"Tại sao mình lại phải nghe câu chuyện này?", tôi hỏi. "Tại sao cô ấy không đơn giản là loại mình ra nếu mình không thuộc về cái danh sách này?"
Tony vẫn tiếp tục lái. Nếu cậu ấy có nhìn vào chỗ nào khác hơn là nhìn thẳng về phía trước thì đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi liếc vào gương chiếu hậu.
"Mình sẽ có thể vui vẻ hơn nhiều nếu không bao giờ nghe thấy chuyện này", tôi nói.
Tony lắc đầu. "Không. Nó sẽ khiến cậu phát điên khi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy."
Tôi nhìn chăm chăm qua tấm kính chắn gió tới những đường thẳng sáng trắng chỗ những cái đèn pha. Và tôi nhận ra là cậu ấy đúng.
"Ngoài ra", cậu ta nói thêm, "Mình nghĩ cô ấy muốn cậu biết".
Có thể, tôi nghĩ. Nhưng tại sao? "Chúng ta đang đi đâu đây?" Tony không trả lời.
Đúng thế, có một vài lỗ hổng lớn trong câu chuyện của tôi. Một vài phần chỉ là do tôi không thể nghĩ ra cách để kể nó như thế nào thôi. Hoặc là không thể khiến bản thân mình nói ra được. Nhiều sự kiện tôi cũng không hiểu hết được. Tôi sẽ không bao giờ hiểu rõ hết được. Và nếu tôi chẳng bao giờ phải công bố chúng thì tôi đã không phải suy nghĩ về chúng một cách tường tận.
Nhưng liệu điều đó có hạn chế bớt được những câu chuyện của các cậu không?Nhưng câu chuyện của các cậu có thiếu ý nghĩa không bởi tôi vẫn chưa kể cho các bạn nghe hết mọi điều?
Không.
Thực sự, nó còn khuếch đại mọi thứ hơn nữa.
Các bạn không hề biết điều gì xảy ra trong phần còn lại của cuộc đời tôi.
Chuyện ở nhà. Thậm chỉ là ở trường. Các bạn không biết được chuyện gì xảy ra trong cuộc đời của bất cứ ai ngoại trừ chính bạn. Khi bạn can thiệp vào, dù chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời của ai đó thì không phải bạn chỉ làm thay đổi phần cuộc đời ấy mà thôi. Thật không may, bạn không thể chọn lọc chính xác và tỉ mỉ cái phần nhỏ trong cuộc đời người ấy. Khi bạn can thiệp vào phần đời đó đồng nghĩa với việc bạn đang can thiệp vào cả phần cuộc đời còn lại của họ.
Mọi thứ... ảnh hưởng đến nhau.
Một vài câu chuyện tiếp sau đây đều tập trung xảy ra chỉ trong một buổi tối. Bữa tiệc ấy.
Mọi chuyện xảy ra trong buổi tối của chúng mình, Clay ạ. Và cậu biết mình nói về buổi tối của chúng mình có nghĩa là gì bởi suốt những năm tháng cùng học ở trường hoặc cùng làm việc với nhau ở rạp chiếu phim ấy, chỉ có duy nhất một buổi tối chúng mình tìm đến được với nhau.
Khi chúng mình thực sự tìm đến với nhau.
Buổi tối hôm ấy cũng đã lôi kéo nhiều người trong số các cậu vào câu chuyện này... Với một người trong các bạn thì đó là lần thứ hai. Một buổi tối ngẫu nhiên mà không ai trong các bạn có thể làm lại được.
Tôi ghét cái buổi tối ấy. Thậm chí cả trước khi nghe những cuộn băng này, tôi đã ghét buổi tối ấy rồi. Tối hôm đó, tôi chạy đi để báo tin cho bà ấy rằng chồng của bà vẫn khỏe. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp cả thôi. Nhưng tôi đang nói dối. Bởi vì trong khi tôi chạy đi để xoa dịu người vợ thì người tài xế lái chiếc xe kia đang hấp hối.
Và ông lão cũng đã biết tin ấy đúng vào lúc về tới nhà với vợ.
Cầu mong sẽ không ai nghe được những cuộn băng này ngoại trừ những người có tên trong danh sách. Những cuốn băng này có để lại bất cứ sự thay đổi nào đối với cuộc đời của các bạn hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào các bạn.
Dĩ nhiên, nếu những cuộn băng này lọt ra ngoài, các bạn sẽ phải đối mặt với những hậu quả hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Bởi vậy tôi chân thành mong rằng các bạn đang truyền tay nhau những cuộn băng này.
Tôi liếc nhìn Tony. Cậu ấy sẽ thật sự làm chuyện đó sao? Cậu ấy có thể không? Cậu ấy sẽ đưa những cuộn băng này cho ai đó không nằm trong danh sách sao?
Ai chứ?
Với một số người trong các bạn, những hậu quả ấy có thể là không đáng kể. Có thể chỉ xấu hổ hoặc bối rối. Nhưng với những người khác thì thật khó nói. Mất việc ư? Bị bắt giam ư? Hãy giữ câu chuyện này chỉ giữa chúng ta thôi, được chứ?
Vậy thì Clay à, mình thậm chí đã không định có mặt ở bữa tiệc ấy. Mình được mời, nhưng mình không định đến đó. Điểm số của mình đang tuột dốc khá nhanh. Bố mẹ đã yêu cầu giáo viên cung cấp bảng điểm thành tích hàng tuần của mình. Và khi không có môn học nào được cải thiện về điểm số thì mình đã bị "cấm cung" ở nhà.
Đối với mình, "cấm cung" có nghĩa là mình chỉ có một tiếng để từ trường về nhà. Một tiếng đồng hồ sẽ là khoảng thời gian tự do duy nhất của mình cho tới khi mình nâng được điểm số lên.
Chúng tôi đang gặp đèn dừng. Và Tony vẫn tiếp tục nhìn thẳng hướng phía trước. Có phải cậu ấy muốn tránh khỏi nhìn thấy tôi khóc không? Bởi vì cậu ấy sẽ không phải bận tâm, còn tôi thì không khóc. Không phải lúc này.
Trong một lần nói chuyện tầm phào về Clay Jensen, mình phát hiện ra là cậu cũng sẽ tham dự bữa tiệc ấy.
Cái gì cơ? Clay Jensen đến dự tiệc ư? Một điều chưa từng được nghe nói đến.
Mình phải học vào các ngày nghỉ cuối tuần. Trong hầu hết các lớp học, chúng mình đều có bài kiểm tra vào ngày thứ Hai. Đó không phải là lỗi của mình.
Ý nghĩ đầu tiên đó không chỉ là của mỗi mình mình, đó là điều mà mọi người xung quanh mình đều đang bàn tán. Không ai biết lý do vì sao mà họ chưa bao giờ nhìn thấy cậu tại các bữa tiệc. Lẽ tất nhiên là bọn họ đều có hàng loạt các giả thuyết. Nhưng đoán xem gì nào? Đúng thế. Không có cái nào trong số những giả thuyết ấy là xấu cả.
Hãy cho mình một cơ hội.
Như các bạn biết đấy, vì Tyler không đủ cao để nhìn lén qua cửa sổ tầng hai, nên việc lẻn ra khỏi phòng ngủ của tôi là không có gì khó khăn cả. Và tối hôm ấy, tôi chỉ phải thực hiện chuyện đơn giản đó mà thôi.Nhưng đừng vội kết luận. Trước buổi tối hôm ấy, tôi chỉ lẻn ra khỏi nhà có hai lần thôi.
Được rồi, ba lần. Có lẽ là bốn. Tối đa đấy.
Với những ai trong các bạn không biết về bữa tiệc mà tôi đang nói đến thì đó là ngôi sao màu đỏ trên bản đồ của bạn đấy. Một ngôi sao to, tròn trịa với màu đỏ chiếm hoàn toàn vị trí đó. C-. Năm mươi hai Cottowood.
Đó có phải là cho chúng tôi đang đi tới không?
Aaa... vậy giờ thì bạn đã biết rồi. Giờ thì một số người trong các bạn đã biết, chính xác vị trí của mình ở đâu rồi. Nhưng các bạn sẽ phải đợi để nghe những gì tôi sắp kể cho tới khi tên bạn được bật ra. Để nghe những câu chuyện tôi sẽ kể sau đây.
Tối hôm ấy, tôi quyết định rằng đi bộ tới bữa tiệc là tốt nhất. Vừa được thư giãn nữa. Chúng ta đã có một tuần đầy mưa, tôi còn nhớ những đám mây vẫn giăng thấp và dày đặc. Không khí vào thời điểm đó của buổi tối cũng ấm áp. Kiểu thời tiết yêu thích của tôi...
Mình cũng thế.
Một hình ảnh trong sáng, tinh khiết.
Thật buồn cười. Đi bộ ngang qua những ngôi nhà trên đường tới bữa tiệc ấy cho ta cái cảm giác như là cuộc đời đã nắm giữ quá nhiều nhưng điều có thể xảy ra. Không có giới hạn cho những điều có thể. Và lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi lại cảm thấy hy vọng.
Mình cũng vậy. Mình đã buộc bản thân phải ra khỏi nhà và tới bữa tiệc hôm ấy. Mình đã sẵn sàng cho một điều gì đó mới mẻ có thể xảy ra. Điều gì đó phấn khích.
Hy vọng ư? À, mình cho là mình nói hơi sai vài điều.
Và giờ thì sao? Nếu biết được điều gì sẽ xảy ra giữa Hannah và mình, liệu mình vẫn sẽ đi chứ? Thậm chí nếu chẳng có gì thay đổi cả ư?
Đó chỉ đơn thuần là sự bình yên trước cơn bão mà thôi.
Mình vẫn sẽ đi. Phải rồi. Cho dù kết quả vẫn như vậy đi chăng nữa.
Tôi mặc một chiếc váy màu đen kết hợp với chiếc áo len chui cổ liền mũ. Và trên đường tới đó, tôi đã đi đường vòng qua ba dãy phố để đến ngôi nhà cũ của tôi - nơi tôi sống khi mới chuyển tới thị trấn này. Ngôi sao màu đỏ đầu tiên, ở mặt băng đầu tiên, trong cuộn băng đầu tiên. Đèn cổng vẫn sáng và trong gara để xe, động cơ một chiếc xe đang hoạt động.
Nhưng cửa gara vẫn đóng kín.
Không phải mình là người duy nhất biết điều này sao? Chẳng lẽ còn có ai khác nữa biết đó là nơi ông ta sống sao? Người đàn ông trong vụ tai nạn ấy. Người đàn ông có chiếc xe đã làm chết một học sinh của trường chúng ta.
Tôi dừng bước chỉ trong khoảng vài phút, đứng nhìn từ chỗ vỉa hè ấy. Cảm giác bị thôi miên. Có một gia đình khác trong ngôi nhà của tôi. Tôi không có khái niệm gì về việc họ là ai hoặc họ là những người như thế nào, cuộc sống của họ ra sao.
Cánh cửa gara xe bắt đầu nâng lên, trong ánh sáng rực của những cái đèn đỏ phía đuôi xe, bóng của một người đàn ông đang đẩy cánh cửa nặng nề hắt lên. Ông ta vào trong, lùi xe xuống đường và lái đi.
Tại sao ông ta không dừng lại, tại sao ông ta không hỏi lý do tôi đang đứng đó nhìn chằm chằm vào nhà của ông, tôi không biết. Có lẽ ông ta nghĩ rằng tôi đang đứng đợi cho ông ta lùi xe ra đường đi trước khi tiếp tục hành trình vui vẻ của mình.
Nhưng dù là lý do gì, cảm giác đó cũng thật kỳ quái. Hai người - tôi và ông ấy - trong một ngôi nhà. Và ông ấy lái xe đi mà không hề biết gì về mối liên hệ giữa tôi và ông ấy, cô gái đứng trên vỉa hè. Và vì lý do nào đó mà bầu không khí vào lúc ấy cảm giác thật nặng nề. Lấp đầy thêm bằng sự đơn độc.
Và sự đơn độc đã ở lại với tôi trong suốt phần còn lại của buổi tối hôm đó.
Ngay cả những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của buổi tối đó cũng bị ảnh hưởng bởi sự việc tình cờ ấy - bởi sự việc không tình cờ ấy - ngay trước ngôi nhà cũ của tôi.
Việc ông ta không quan tâm đến sự có mặt của tôi là một điều thật đáng nhớ. Cho dù tôi đã có tiểu sử sống trong ngôi nhà đó thì nó cũng chẳng có nghĩa lý gì. Bạn không thể thay đổi cách thức của những thứ vốn như thế. Cách mà bạn đã nghĩ về chúng.
Tất cả những gì bạn thật sự có là... hiện tại.
Chúng tôi - những người có mặt trong những cuộn băng này đều không thể quay lại.
Chúng tôi có thể không bao giờ không tìm thấy một cái bưu kiện trên bậc cửa nhà mình hoặc trong hộp thư của gia đình. Từ thời điểm đó trở đi chúng tôi đã khác trước.
Điều đó giải thích cho sự phản ứng thái quá của mình, Clay ạ. Và đó là lý do vì sao cậu sẽ nhận được những cuộn băng này. Để giải thích. Để nói lời xin lỗi.
Cô ấy vẫn nhớ sao? Có phải cô ấy vẫn nhớ rằng tôi đã xin lỗi cô ấy vào tối hôm ấy sao? Có phải đó là lý do cô ấy nói xin lỗi không?
Bữa tiệc đang diễn ra tốt đẹp khi tôi tới nơi. Không giống tôi, hầu hết mọi người đều không phải đợi cho tới khi bố mẹ đã ngủ mới đi.
Đám đông thường tụ tập ở cửa trước của bữa tiệc, uống đến mất trí, chào đón nhau bằng cách nâng những ly bia. Tôi đã nghĩ Hannah là một cô gái nên khó nói nhiều, nhưng những gã đó đã làm điều ấy khá là giỏi. Một nữa trong số bọn họ nhắc đi nhắc lại tên tôi, cố gắng để phát âm nó đúng, trong khi số kia phá lên cười.
Nhưng bọn họ vô hại. Những gã say xỉn vui nhộn là một phần bổ sung cần thiết cho bất cứ bữa tiệc nào. Không nhìn để gây gổ. Không nhìn để ghi thành tích. Chỉ nhìn để uống và cười đùa.
Mình nhớ những gã đó. Giống như vật cầu may cho những bữa tiệc. "Clay! Nàm cái dề ở đây? Hả.. ha... ha... ha...!"
Âm nhạc lớn và không có ai khiêu vũ cả. Nó cũng giống như bất cứ bữa tiệc nào... ngoại trừ một thứ.
Clay Jensen.
Mình chắc cậu đã nghe rất nhiều lời bình phẩm chế nhạo khi lần đầu tiên cậu đến, nhưng vào lúc mình tới thì đối với những người khác, cậu cũng chỉ là một phần của bữa tiệc ấy. Nhưng không giống mọi người khác, cậu là toàn bộ lý do để mình tới đó.
Vì mọi thứ đang xảy ra trong cuộc sống của mình - đang diễn ra trong đầu mình - mình muốn nói chuyện với cậu. Nói chuyện một cách thực sự. Chỉ một lần thôi.
Chúng ta dường như không có được một cơ hội khi ở trường học. Hoặc ở chỗ làm. Một cơ hội để hỏi rằng cậu là ai?
Chúng mình đã không có được cơ hội ấy bởi vì mình sợ. Sợ rằng mình không có cơ hội với cậu.
Đó là điều mình đã nghĩ. Và mình thấy bằng lòng với điều đó. Bởi vì điều gì sẽ xảy ra nếu như mình biết cậu và cậu hóa ra cũng giống như những gì họ nói?
Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không phải là con người mà mình hy vọng?
Và hơn bất kỳ điều gì, nó sẽ làm mình đau đớn nhất.
Và mình đứng trong phòng bếp, xếp hàng để lấy ly đồ uống đầu tiên, cậu bước tới phía sau mình.
"Hannah Baker", cậu nói và mình quay lại về phía cậu "Hannah... chào." Khi cô ấy mới đến, khi cô ấy đi qua cửa trước, cô ấy đã lướt qua tôi. Và giống một người hâm mộ, tôi quay lại rồi chạy thẳng vào bếp và tiến thẳng đến phía sau lưng cô ấy.
Quá sớm, tôi tự nhủ với mình như vậy. Tôi đến bữa tiệc trong khi tự hứa với mình là nếu Hannah Baker xuất hiện, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.
Đã đến lúc rồi. Tôi không quan tâm đến những người có mặt ở đó, tôi chỉ để mắt tới cô ấy và chúng tôi sẽ nói chuyện.
Nhưng rồi cô ấy bước vào và tôi bắt đầu luống cuống.
Mình không thể tin vào điều đó. Hoàn toàn bất ngờ. Cậu đã ở đó.
Không, không có gì là bất ngờ cả. Đầu tiên mình đã đi vòng vòng quanh sân, vừa đi vừa tự nguyền rủa bản thân chỉ là một thằng bé nhát gan. Rồi sau đó mình đi ra cổng, mình đã định đi bộ về nhà.
Nhưng đứng trên hè đường, mình đã tự đánh mình thật đau. Rồi mình đi bộ quay lại cửa trước.
Những kẻ say xỉn ấy lại chào đón mình lần nữa và mình đi thẳng đến chỗ cậu.
Nó là bất cứ điều gì khác ngoại trừ là một điều bất ngờ.
Mình không biết lý do vì sao, cậu nói, "nhưng mình nghĩ là chúng mình cần phải nói chuyện".
Mình đã lấy tất cả lòng can đảm và quyết tâm trên thế gian này để thực hiện cuộc nói chuyện ấy đấy. Lòng can đảm cùng với hai cốc bia.
Và mình đã đồng ý bằng một nụ cười có lẽ là ngớ ngẩn nhất dán trên mặt mình.
Không. Đẹp nhất.
Và rồi mình chú ý đến khung cửa nhà bếp phía sau lưng cậu. Nó có một loạt những vết đánh dấu tạp nham bằng bút chì và bút mực luu giữ lại quá trình bọn trẻ trong ngôi nhà đó lớn lên nhanh thế nào. Và mình nhớ ra là đã từng nhìn thấy mẹ tẩy xóa đi những vết đánh dấu ấy trên cánh cửa căn bếp cũ của nhà mình để chuẩn bị bán ngôi nhà đó và chuyển tới đây.
Mình đã thấy. Mình đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt cậu khi cậu nhìn qua vai mình.
Dù sao cậu đã nhìn vào cái cốc trống không của mình, rót một nửa cốc đồ uống của cậu cho mình và hỏi bây giờ chúng mình nói chuyện được chưa.
Làm ơn đừng cố đoán ý nghĩa của hành động đó.
Việc chuốc rượu cho một cô gái nghe có vẻ mọi việc đang suôn sẻ nhưng không phải vậy. Hình như đó không phải là cách dành cho mình.
Sẽ không ai nghĩ như vậy, nhưng đó là sự thật.
Bởi vì nếu theo cách ấy thì cậu ấy có thể động viên mình bằng cách rót đầy cốc.
Vậy là chúng mình cùng bước vào phòng khách, nơi có chiếc sa lon đang bị một cặp đôi chiếm vị trí ở một đầu.
Jessica Davis và Justin Foley.
Nhưng vẫn còn khá nhiều khoảng trống ở đầu bên kia, bởi vậy hai chúng mình đã ngồi xuống đó. Và điều đầu tiên chúng mình đã làm là gì nhỉ? Chúng mình đặt cốc xuống và bắt đầu nói chuyện. Chỉ... thế... thôi.
Cô ấy chắc phải biết đó là bọn họ. Jessica và Justin. Nhưng cô ấy đã không nói đến tên của họ. Chàng trai đầu tiên cô ấy đã hôn đang hôn cô gái đã tát cô ấy ở Monet's. Cứ như là cô ấy không thể thoát khỏi quá khứ của mình vậy.
Mọi điều mà tôi có thể mong muốn đang xảy ra lúc ấy. Những câu hỏi riêng tư, như thể đang bù đắp lại cho khoảng thời gian chúng mình đã để lỡ. Vào lúc ấy những câu hỏi đó chẳng hề có cảm giác xâm phạm riêng gì cả.
Giọng nói của cô ấy, theo quy luật tự nhiên, truyền qua tai nghe của chiếc máy một cảm giác ấm áp. Tôi khum hai bàn tay áp vào tai để giữ lấy những lời cô ấy nói, không cho chúng thoát đi.
Và chúng không hề xâm phạm riêng tư chút nào. Bởi vì mình muốn cậu biết về mình.
Nó thật tuyệt vời. Tôi đã không thể tin được là cuối cùng Hannah và tôi đang trò chuyện cùng nhau. Trò chuyện thật sự. Và tôi không muốn bị ngừng lại chút nào.
Mình thích được nói chuyện với cậu, Hannah à.
Dường như cậu biết về mình. Dường như cậu có thể hiểu bất kì điều gì mình kể cho cậu. Và càng nói chuyện, mình càng hiểu rõ lí do vì sao. Những thứ làm hai đứa cùng thấy hứng thú. Những điều hai đứa cùng quan tâm.
Cậu có thể nói với mình mọi điều Hannah ạ.
Buổi tối hôm ấy, không có gì nằm ngoài những ranh giới cả. Mình có thể ở bên cho tới khi cậu mở rộng lòng và để cho mọi điều thoát ra, nhưng cậu đã không làm thế.
Mình muốn nói với cậu mọi điều. Và nó sẽ làm cậu tổn thương bởi vì một vài chuyện quá mức rùng rợn. Một vài chuyện thậm chí chính mình còn không hiểu được. Làm sao mình có thể kể với ai đó - một ai đó mà mình thật sự mới chỉ nói chuyện lần đầu tiên về mọi điều mình đang suy nghĩ được chứ?
Mình không thể làm như vậy. Còn quá sớm. Nhưng không phải thế.
Hoặc có thể đã quá muộn rồi.
Nhưng lúc này cậu đang kể cho mình đấy thôi. Tại sao cậu không đợi cho tới lúc này chứ?
Những lời cô ấy nói, chúng không còn ấm áp chút nào nữa. Có lẽ cô ấy muốn tôi nghe những lời đó được nói theo cách ấy, nhưng thay vì thế những lời nói ấy lại như đang đốt cháy tôi. Tâm trí tôi. Trái tim tôi.
Clay à, cậu vẫn nói rằng cậu biết những điều sẽ đến giữa hai chúng ta. Cậu nói cậu đã cảm thấy nó từ rất lâu rồi. Cậu biết chúng mình rất hòa hợp với nhau. Rằng chúng mình sẽ tìm thấy mối liên kết.
Nhưng bằng cách nào? Cậu chưa bao giờ giải thích rõ. Làm cách nào cậu biết được? Bởi vì mình biết những điều người ta vẫn nói về mình. Mình đã nghe được tất cả những lời đồn đại đó và những điều dối trá ấy sẽ luôn là một phần của con người mình.
Mình biết những chuyện ấy không phải là sự thật, Hannah à. Ý mình là, mình hy vọng chúng không phải là sự thật. Nhưng mình đã quá lo sợ, không dám khám phá, không dám tìm hiểu những chuyện đó.
Mình đang tuyệt vọng. Giá như mình có thể nói chuyện với cậu sớm hơn.
Chúng mình đã có thể làm... chúng mình đã có thể.. mình không biết nữa. Nhưng giờ thì mọi việc đã đi quá xa rồi. Mình đã quyết định. Không phải là chuyện kết thúc cuộc đời mình. Vẫn chưa đến lúc.
Mà là việc sống dật dờ trong trường học. Không bao giờ thân thiết với bất kì ai nữa. Đó là kế hoạch của mình. Mình sẽ tốt nghiệp rồi ra đi.
Nhưng rồi mình đã đến bữa tiệc đó. Mình đã đến buổi tiệc để gặp cậu.
Tại sao mình lại làm thế? Để khiến chính bản thân mình phải chịu đựng đau khổ sao? Bởi vì đó chính là điều mình đang làm đây - căm ghét bản thân vì đã chờ đợi quá lâu. Căm ghét bản thân bởi vì điều đó là không công bằng với cậu.
Điều duy nhất không công bằng ở đây là những cuộn băng này, Hannah ạ, bởi mình có mặt ở đó là vì cậu. Chúng mình đang cùng trò chuyện. Cậu đã có thể nói tất cả. Mình sẽ có thể tuyệt đối lắng nghe bất cứ điều gì.
Đôi trai gái đang ngồi cạnh chúng mình trên chiếc sa lon ấy, cô gái đã say và vừa cười phá lên vừa va đụng vào mình liên tục. Điều đó lúc đầu chỉ gây cảm giác nhộn nhộn nhưng nó nhanh chóng làm mình thấy khó chịu.
Tại sao Hannah không nói tên cô ta?
Tôi bắt đầu nghĩ có lẽ cô ấy không quá say đến thế. Có lẽ tất cả chỉ là diễn trò trước mặt chàng trai mà cô ta đang nói chuyện đấy thôi... khi họ thực sự đang trò chuyện. Hoặc có thể cô ta muốn chiếc sa lon chỉ dành riêng cho cô ta và anh chàng của cô ta.
Vì thế Clay và mình rời khỏi đó.
Chúng mình dạo quanh bữa tiệc, gào lên át đi tiếng nhạc theo mỗi bước đi.
Rốt cuộc - mình đã xoay vần được cuộc trò chuyện đó - một cách thành công. Không có những chủ đề to tát. Chúng mình cần phải vui cười. Nhưng tất cả những chỗ chúng mình đến đều ồn ào đến mức không thể nghe rõ người kia nói gì.
Vì vậy chúng mình ngồi bên khung cửa dẫn vào một căn phòng trống.
Mình nhớ mọi chuyện xảy ra tiếp sau đó. Mình nhớ rõ ràng. Nhưng làm sao cô ấy nhớ được chuyện đó chứ?
Lúc chúng mình ngồi tựa lưng vào cửa với cốc bia trên tay, chúng mình đã không thể ngưng cười được.
Lúc đó, sự cô đơn theo mình vào bữa tiệc bỗng nhiên quay ập lại.
Nhưng mình không cô đơn. Mình biết vậy. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, mình đang kết thân - đã kết thân - với một người khác cùng học trong trường. Làm sao mình có thể cô đơn trên thế giới này được chứ?
Cậu không cô đơn, Hannah à. Mình đã ở đó.
Bởi vì mình muốn như thế. Đó là tất cả điều mình có thể nói - tất cả những gì có ý nghĩa với mình. Đã bao nhiêu lần mình để bản thân được kết thân với một ai đó chỉ để rồi được ném trả điều đó vào mặt nhỉ?
Mọi thứ dường như đều tốt đẹp, nhưng mình biết nó tiềm ẩn một điều khủng khiếp. Nhiều, nhiều đau đớn hơn những câu chuyện khác.
Không thể nào có chuyện đó xảy ra đâu.
Vậy là cậu ở đó, để mình có thể kết thân với cậu. Và khi mình không thể làm điều ấy hơn được nữa, khi mình kéo cuộc trò chuyện đến những đề tài nhẹ nhàng hơn, cậu đã khiến mình cười. Và cậu thật vui nhộn, Clay à. Cậu chính xác là những gì mình đang cần.
Vì thế mà mình đã hôn cậu.
Không, mình đã hôn cậu, Hannah à.
Một nụ hôn dài tuyệt đẹp.
Và cậu đã nói gì khi chúng mình ngưng lại để lấy hơi nhỉ? Với một nụ cười ngây ngô dễ thương nhất, trẻ con nhất, cậu hỏi mình: "Để làm gì thế?".
Phải. Cậu đã hôn mình.
Để trả lời cho câu hỏi ấy, mình nói: "Cậu đúng là một chàng ngốc". Và chúng mình lại hôn thêm nữa.
Một chàng ngốc. Phải rồi, mình cũng nhớ câu nói ấy.
Cuối cùng chúng mình đóng cánh cửa ấy và di chuyển sâu hơn vào trong phòng. Chúng mình đã ở phía này cánh cửa. Và phần còn lại của bữa tiệc ấy, với thứ âm nhạc thật lớn phía ngoài bị bóp nghẹt lại.
Thật ngạc nhiên. Chúng mình đã ở cùng nhau. Đó là điều mình đã liên tục nghĩ tới trong suốt khoảng thời gian đó. Thật ngạc nhiên. Mình đã phải tập trung hết mức để những từ ấy không lọt ra miệng.
Một số người trong các bạn có thể băn khoăn: Sao chúng tôi chưa từng nghe nói về chuyện này chứ? Chúng tôi luôn luôn tìm ra được là Hannah cặp với ai mà.
Bởi vì mình không bao giờ kể cho ai.
Sai rồi. Các cậu chỉ nghĩ rằng các cậu khám phá ra. Không phải các cậu vẫn đang lắng nghe à? Hay các cậu chỉ chú ý tới cuộn băng có tên mình trong đó thôi? Bởi vì tôi có thể đếm trên đầu ngón tay mình - đúng thế, trên một bàn tay - mình đã gặp gỡ bao nhiêu người. Nhưng các người, các người có thể đã nghĩ rằng số lượng tôi cần phải là cả hai bàn tay và hai bàn chân nữa để mà chỉ khởi động thôi, phải không?
Cái gì chứ? Các cậu không tin tôi sao? Các cậu bị sốc à? Đoán xem nào...
Tôi không quan tâm. Lần cuối cùng tôi quan tâm tới những gì mà một người nào đấy nghĩ về tôi là buổi tối hôm ấy. Và đó là buổi tối cuối cùng.
Tôi mở khóa dây an toàn và tựa người về phía trước. Tôi ép bàn tay lên miệng và nén chặt lại để ngăn một tiếng hét.
Nhưng tôi đã hét lên, âm thanh ấy bị ngắt ngang trong lòng bàn tay tôi.
Và Tony vẫn tiếp tục lái.
Bây giờ hãy thoải mái nào, bởi vì tôi sắp kể cho các cậu nghe chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng giữa Clay và tôi. Và các cậu sẵn sàng rồi chứ?
Chúng tôi đã hôn nhau.
Đúng vậy đấy. Chúng tôi đã hôn.
Tôi nhìn xuống chiếc Walkman trong lòng mình. Trời quá tối để có thể nhìn thấy được những cái trục quay băng phía sau cửa sổ khoang băng bằng nhựa, đang kéo cuộn băng từ phía này sang phía kia, nhưng tôi cần tập trung vào một cái gì đó, bởi vậy tôi cố thử tập trung nhìn vào cái điểm nơi hai trục quay băng có lẽ là gần nhau nhất như tôi nhìn vào đôi mắt của Hannah khi cô ấy kể câu chuyện của tôi.
Nó thật tuyệt vời, cả hai chúng tôi nằm dài trên giường. Một tay cậu ấy đặt nơi hông tôi. Cánh tay kia của cậu ấy nâng dưới đầu tôi giống như một chiếc gối. Hai cánh tay của tôi ôm lấy cậu ấy, cố gắng kéo cậu ấy sát vào mình hơn nữa. Và tự nói với chính mình rằng không muốn nhiều hơn thế này nữa.
Đó là khi tôi nói điều đó. Đó là khi tôi thì thầm với cô ấy: "Mình xin lỗi."
Bởi vì trong thâm tâm, tôi cảm thấy quá hạnh phúc và cũng cảm thấy thật buồn cùng lúc ấy. Nỗi buồn là điều đã khiến tôi mất quá nhiều thời gian để đến được nơi đó. Nhưng niềm vui là điều chúng tôi đã có được khi ở đó cùng nhau.
Những nụ hôn ấy cảm giác giống như những nụ hôn đầu. Những nụ hôn đó đã nói tôi có thể bắt đầu lại từ đầu nếu tôi muốn. Cùng với cậu ấy.
Nhưng bắt đầu lại từ cái gì chứ?
Và đó là lúc tôi nghĩ đến anh, Justin ạ. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của chúng ta. Nụ hôn đầu tiên thực sự của tôi. Tôi nhớ đến tình huống đã dẫn đến nụ hôn ấy. Tôi nhớ đến môi anh áp lên môi tôi.
Và rồi tôi nhớ đến cách mà anh đã hủy hoại nó.
"Dừng lại", tôi bảo Clay. Và hai tay tôi thôi không kéo cậu ấy về phía mình nữa.
Cậu đã đẩy hai tay lên ngực mình.
Cậu có thể cảm thấy điều mình đang trải qua khi đó không hả Clay? Liệu cậu có cảm thấy nó không? Cậu chắc hẳn đã thấy.
Không. Cậu đã che giấu nó. Cậu chưa bao giờ nói cho mình biết điều đó là gì, Hannah à.
Tôi nhắm nghiền mắt lại đau đớn. Cố gắng đẩy đi tất cả những gì tôi đang thấy trong đầu mình. Và điều tôi thấy là mọi người trong cái danh sách này... và còn nhiều hơn nữa. Những người tùy thuộc vào buổi tối hôm ấy. Những kẻ đã là nguyên nhân khiến tôi thành kẻ phá hoại danh tiếng của Clay - ôi! Tiếng tăm của cậu ấy và của tôi mới khác xa nhau làm sao.
Không, chúng mình giống nhau.
Và tôi không thể ngăn điều đó được. Điều mọi người nghĩ về tôi nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi.
Clay ơi, danh tiếng của cậu là hoàn toàn xứng đáng. Nhưng danh tiếng của mình... thì không. Và mình đang ở đó cùng với cậu. Củng cố thêm cho tai tiếng của mình.
Nhưng nó không giống như thế. Mình sẽ kể với ai chứ, Hannah?
"Dừng lại", mình nhắc lại. Lần này mình đưa tay xuống dưới ngực cậu và đẩy cậu ra. Mình lăn qua một bên, vùi mặt vào cái gối.
Cậu bắt đầu nói, nhưng mình đã khiến cậu ngừng lại. Mình yêu cầu cậu rời khỏi đó. Cậu lại bắt đầu nói và mình đã hét lên. Mình đã hét vào chiếc gối.
Và rồi cậu thôi không nói nữa. Cậu nghe mình.
Chiếc giường phía cậu nâng lên khi cậu đứng lên và rời khỏi phòng. Nhưng thời gian để cậu rời khỏi đó, để nhận ra rằng mình nghiêm túc là mãi mãi.
Mình đã hy vọng cậu sẽ lại nói với mình là dừng lại. Đừng đi.
Cho dù mắt mình vẫn nhắm nghiền, vùi chặt dưới chiếc gối, nhưng ánh sáng đã thay đổi khi cuối cùng cậu cũng mở cánh cửa ấy. Nó trở nên sáng lóa hơn. Rồi nó lại mờ đi... và cậu đã đi rồi.
Tại sao tôi lại nghe lời chứ? Tại sao tôi lại để cô ấy ở lại đó chứ? Cô ấy cần tôi và tôi biết điều đó.
Nhưng tôi đã sợ hãi. Một lần nữa, tôi đã để bản thân mình sợ hãi.
Và rồi mình trượt khỏi giường xuống sàn nhà. Mình chỉ ngồi đó bên cạnh chiếc giường bó gối... và khóc.
Vậy đó, Clay, đó là nơi câu chuyện của cậu kết thúc.
Nhưng lẽ ra nó không nên kết thúc. Mình có mặt ở đó là vì cậu, Hannah ạ.
Cậu đã có thể tiến tới nhưng cậu đã không làm thế. Cậu đã chọn câu chuyện này. Cậu đã có một sự chọn lựa và cậu đã đẩy mình ra. Mình đã có thể giúp cậu. Mình muốn giúp cậu.
Cậu rời khỏi phòng và chúng mình không bao giờ nói chuyện lại nữa. Cậu đã quyết tâm. Dù cậu nói gì, nó đã được quyết định rồi.
Trong những hành lang ở trường cậu đã cố thử đón ánh mắt mình, nhưng mình luôn tránh né. Bởi vì khi mình về nhà tối hôm đó, mình đã xé một trang từ cuốn vở của mình và viết một cái tên sau đó lại một cái tên khác, rồi một cái tên khác nữa. Những cái tên trong đầu mình khi mình ngừng hôn cậu.
Có rất nhiều những cái tên, Clay ạ. Ít nhất là ba tá. Và rồi... mình nối chúng lại.
Tôi đã khoanh tròn tên anh đầu tiên, Justin ạ. Và tôi vẽ một đường thẳng từ anh đến Alex. Tôi khoanh tròn Alex và vẽ một đường đến Jessica, ngang qua những cái tên không được nối - nó chỉ lơ lửng ở đó - tất cả mọi rắc rối.
Cơn giận dữ và tâm trạng thất vọng của tôi với tất cả các cậu chuyển thành những giọt nước mắt và rồi lại trở lại là cơn giận dữ và căm ghét mỗi khi tôi tìm thấy một mối liên hệ mới.
Và rồi đến Clay, lý do để tôi tới bữa tiệc ấy. Tôi khoanh tròn tên cậu ấy và vẽ một đường thẳng... ngược lại quay ngược lại cái tên trước đó.
Là Justin.
Sự thực là, Clay ạ, ngay sau khi cậu bỏ đi và đóng cánh cửa ấy lại... người ấy đã lại mở nó ra.
Trong cuộn băng của Justin, cuộn băng đầu tiên, cô ấy đã nói tên anh ta sẽ xuất hiện trở lại. Và anh ta có mặt ở bữa tiệc ấy. Trên chiếc sa lon với Jessica.
Nhưng người đó đã nhận được những cuộn băng này rồi. Bởi thế Clay ạ, hãy bỏ qua anh ta khi cậu chuyển những cuộn băng này đi tiếp. Trong cái vòng tròn này, anh ta là nguyên nhân cho một cái tên mới tăng thêm vào danh sách này đấy. Và người đó là người sẽ nhận được những cuộn băng từ cậu.
Và phải rồi, Clay - mình cũng xin lỗi.
Mắt tôi đau nhói. Không phải vì vị mặn trong nước mắt mà bởi vì tôi đã không nhắm mắt kể từ lúc biết Hannah đã khóc khi tôi đi khỏi căn phòng ấy.
Khi tôi quay đầu đi, cơ cổ nóng như bị thiêu đốt. Để tránh khỏi chiếc Walkman, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và dõi đôi mắt chăm chăm vào cõi vô định.
Nhưng tôi không thể thoát mình ra khỏi dư âm trong những lời nói của cô ấy.
Tony lái chậm lại và tấp vào lề đường. "Cậu ổn chứ?"
Đó là một con phố trong khu dân cư, nhưng nó không phải là con phố của bữa tiệc ấy. Tôi lắc đầu ra hiệu không ổn.
"Cậu sẽ ổn chứ?" Cậu ấy hỏi.
Tôi tựa người ra sau, đặt đầu lên chiếc ghế và nhắm hai mắt lại. "Mình nhớ cô ấy."
"Mình cũng nhớ cô ấy", cậu ấy nói. Và khi tôi mở mắt ra thì đầu cậu ấy đang cúi xuống. Cậu ấy đang khóc ư? Hay có lẽ là đang cố gắng để không khóc.
"Có điều là", tôi nói, "mình chưa bao giờ thực sự thấy nhớ cô ấy cho tới lúc này".
Cậu ấy ngồi xoay lại trên ghế và nhìn sang phía tôi.
"Mình không biết điều gì đã tạo nên buổi tối đó. Mọi điều đã xảy ra. Mình đã thích cô ấy một thời gian dài trước đấy nhưng mình chưa bao giờ có cơ hội để nói với cô ấy cả." Tôi nhìn xuống chiếc Walkman. "Chúng mình đã có một buổi tối duy nhất và khi buổi tối ấy kết thúc, mình dường như còn biết cô ấy ít hơn cả trước đó nữa. Nhưng giờ thì mình biết rồi. Mình biết tâm trí cô ấy ở nơi nào tối hôm đó. Giờ mình biết cô ấy đang trải qua điều gì."
Giọng tôi vỡ òa và cuối cùng nó là cơn lũ của những giọt nước mắt.
Tony không đáp lại. Cậu ấy nhìn ra ngoài con đường vắng vẻ, cho phép tôi ngồi trong xe của cậu ấy và nhớ về cô ấy. Để nhớ cô ấy mỗi lúc tôi nấc lên hớp lấy không khí. Để nhớ cô ấy với một con tim mà chính nó cảm thấy mình quá lạnh giá nhưng ấm áp khi những ý nghĩ về cô ấy truyền qua tôi.
Tôi quệt cổ tay áo khoác ngang dưới mắt. Rồi tôi nén lại những giọt nước mắt và cười. "Cảm ơn vì đã lắng nghe tất cả", tôi nói, "Lần tới, cậu bắt mình ngừng lại cũng được."
Tony bật đèn hiệu, ngoảnh nhìn lại qua vai mình và lùi xe đưa chúng tôi quay trở lại đường. Nhưng cậu ấy không nhìn tôi. "Không có gì."