Lãnh Tử Tình: Thiên đạo thù cần! Anh có đó không?
Lãnh Tử Tình: Anh đừng có nghĩ quẩn, nói chuyện đi!
......
Lôi Tuấn Vũ cười càng sáng lạn, cô gái của hắn quả nhiên là một người con gái có lòng nhiệt tình! Hắn không khỏi có chút tự hào!
Yên lặng mấy giây, Lôi Tuấn Vũ viết: Em không giúp được tôi!
Lãnh Tử Tình: Sao có thể? Là vì tiền sao? Nếu quả thực anh mắc bệnh nan y, cần có tiền, tôi có thể huy động độc giả quyên tiền! Chút khả năng này Tử Dạ có thể! Anh nhất định không được nản lòng thoái chí, phải vững vàng!
Thiên đạo thù cần: Bệnh của tôi không phải tiền có thể chữa được!
Lãnh Tử Tình: Có tiện nói xem là bệnh gì không? Anh có biết y học bây giờ rất…
Thiên đạo thù cần: ED (Yếu sinh lý)
Lãnh Tử Tình phút chốc trợn trừng mắt, suýt cắn đứt đầu lưỡi của mình! Hắn đang đùa giỡn cô có phải không?! ED? Mệt hắn nói ra miệng được! Cảm xúc lo lắng lập tức buông lỏng.
Người đàn ông này là cố ý! Cô giận dữ trừng mắt lườm biểu tượng kia một cái! Lại còn lấy tình cảm của cô ra để nói đùa!
Thấy Lãnh Tử Tình nửa ngày không có động tĩnh, Lôi Tuấn Vũ cảnh giác gõ vào: Ngay cả em cũng coi thường tôi phải không? Tôi không phải là đàn ông!
Tim Lãnh Tử Tình lập tức nảy lên, hắn… chẳng lẽ… là thật?! Cô hình như cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng đó của hắn.
Vội bấm mở khung đối thoại, gửi đi lời mời! Cô muốn nghe thấy giọng của đối phương, để xác định tính chân thực! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lôi Tuấn Vũ quyết đoán tắt đi. Hắn sao có thể để Lãnh Tử Tình nghe thấy giọng hắn chứ?!
Như thế thì còn chơi được nữa sao? Hắn bỗng nhiên phát hiện mình có chút biến thái, thích dùng cách này để thăm dò nội tâm cô, muốn biết toàn bộ ý nghĩ của cô, muốn tiến vào toàn bộ cuộc sống của cô.
Lãnh Tử Tình thúc giục: Giọng nói!
Thiên đạo thù cần: Tôi đang làm việc, không tiện nói chuyện, tôi không muốn để người khác nghe được.
Đang làm việc? Nói như vậy hắn là đang vụng trộm nói chuyện với cô!
Lãnh Tử Tình liền muốn dùng cách chuyển đề tài để điều chỉnh tâm tình của hắn, vì thế viết: Anh làm công việc gì? Vì sao đã muộn thế này vẫn chưa tan làm?
Thiên đạo thù cần: Trên mạng, làm buổi tối.
Lôi Tuấn Vũ chọn bừa một công việc. Hắn không khỏi cười nhạo sự nhiệt tình của Lãnh Tử Tình. Cô lại dễ dàng tin tưởng hắn như vậy! Bỗng nhiên nghĩ đến việc cô có thể bị người khác lừa gạt, trong lòng liền có chút không thoải mái! Cô gái nhỏ này có phải quá đơn thuần rồi không! Nói mấy câu như vậy liền khiến cô quan tâm, cô có kinh nghiệm nhiều năm sáng tác như vậy, đủ mọi loại người dưới ngòi bút của cô, cô làm thế nào mà viết ra vậy?!
Lãnh Tử Tình hiểu rõ, nói như vậy nghĩa là buổi tối hắn đi làm, ban ngày ngủ.
Lãnh Tử Tình: Anh… cái kia đã đi bệnh viện kiểm tra kỹ chưa?
Thiên đạo thù cần: Đối với mỗi người bạn trên mạng em đều rất quan tâm phải không?
Một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia, khiến cho Lãnh Tử Tình sửng sốt! Đây là… đề phòng sao? Có phải Thiên đạo thù cần đề phòng cô không? Có phải cô đã hỏi quá thẳng thừng rồi không!
Lãnh Tử Tình: Ồ, ha ha, tôi tôn trọng từng độc giả của tôi. Nhưng, bạn bè của tôi không nhiều lắm. Hy vọng có thể trở thành bạn bè với anh.
Vừa nhìn liền thấy đó là những lời hòa hoãn, Lôi Tuấn Vũ biết cô xuất phát từ mục đích muốn giúp đỡ hắn, muốn gần với hắn hơn.
Thiên đạo thù cần: Tôi đã đến bệnh viện rồi, trường hợp của tôi có vẻ nghiêm trọng. Em sẽ không… nói với người khác chứ?
Lãnh Tử Tình: Yên tâm đi! Anh có thể tin tưởng tôi!
Thiên đạo thù cần: Tôi thấy rất áp lực, cứ cảm thấy có người đứng phía sau chọc vào sống lưng tôi.
Tim Lãnh Tử Tình đau nhói, thương cảm viết: Người nhà của anh có biết không?
Thiên đạo thù cần: Không biết! Ngoại trừ bác sỹ, tôi chỉ nói cho một mình em…
Hai vai Lãnh Tử Tình lập tức như bị vật nặng đè lên, áp lực vô hình khiến cho cô cảm thấy mỗi câu nói của mình đều bắt đầu trở nên quan trọng!
Lãnh Tử Tình: Vì sao lại nói với tôi?
Thiên đạo thù cần dừng một chút, viết: Bởi vì em là một người xa lạ quen thuộc.
Một câu khiến cho Lãnh Tử Tình nhẹ nhõm! Đúng vậy, nguyên nhân là vì xa lạ, cho nên không có kiêng kị không có áp lực, lại bởi vì sự quen thuộc nào đó mà sinh ra dựa dẫm! Lúc trước cô và Hoa Bá chẳng phải cũng bắt đầu như vậy sao? Trở thành bạn bè xa lạ! Sự tin tưởng qua không gian này khiến cô thậm chí ngay cả giới tính của đối phương cũng hiểu lầm! Hoang đường như vậy, lại khiến người ta lưu luyến đến vậy!
Lãnh Tử Tình: Thiên đạo thù cần! Cám ơn sự tin tưởng của anh. Tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè không giấu nhau chuyện gì, hy vọng tôi có thể giúp anh.
Thiên đạo thù cần: Em thật sự muốn trở thành bạn bè với tôi sao? Thật sự không chê tôi chứ?
Lãnh Tử Tình vội vàng viết: Sao có thể?!
Thiên đạo thù cần: Cám ơn em! Ông chủ gọi tôi rồi! Tôi phải làm việc đây… thật sự cám ơn em!
Lôi Tuấn Vũ quyết đoán kết thúc cuộc nói chuyện với Lãnh Tử Tình. Khóe miệng thâm sâu nhếch lên, nụ cười tươi rói dường như chính mình đã nắm chắc thắng lợi trong trò chơi này!
Cô gái nhỏ, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!
Lãnh Tử Tình nhìn thấy biểu tượng u ám kia, vội vàng gõ thêm vài chữ: Có khó khăn gì cứ tìm Tử Dạ! Bye bye!
Lôi Tuấn Vũ không kìm được mà huýt sáo, cô gái của hắn, trong lòng em, thế giới của em chỉ có thể có một người đàn ông là anh tồn tại! Loại ham muốn chiếm hữu này lại khiến cho hắn bắt đầu hưng phấn.
Nhanh chóng tắt máy tính, vớ lấy chìa khóa xe, liền tông cửa ra ngoài. Bà xã cứng đầu của anh, ông xã đến đây, tiếp tục tiếp chiêu đi!
Lãnh Tử Tình ngồi ở sô pha, buồn bực nhìn người đàn ông thái độ lạnh nhạt ngồi đối diện!
Hắn lại còn muốn cô…
"Tôi nói, tôi sẽ không đi!" Lãnh Tử Tình cứng đầu nói.
"Đây là hợp đồng mới, em xem qua một chút. Nếu không có ý kiến gì khác, thì ký tên vào!"
Lôi Tuấn Vũ ngữ khí thản nhiên, giống như đang trao đổi công việc với thư ký vậy.
"Lôi Tuấn Vũ, cuộc hôn nhân của chúng ta vốn dĩ là một sai lầm! Bây giờ anh muốn tôi làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?!" Lãnh Tử Tình đưa ánh mắt lên án nhìn hắn, muốn biết đáy lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Mặc kệ cuộc hôn nhân của chúng ta có phải là sai lầm hay không, đều phải duy trì thời gian một năm! Điểm này, em và anh đều rõ ràng! Hơn nữa, chúng ta còn phải cử hành hôn lễ long trọng vào tháng năm. Có điều cái đó chỉ là hình thức! Một năm sau, anh cho phép em rời đi! Hai ta không nợ nần gì nhau! Nhưng, hiện giờ anh không thể lãng phí tài nguyên của em được!" Lôi Tuấn Vũ nói đạo lý rõ ràng, giống như luật sư đang đàm phán trên tòa án vậy!
Nghe thấy hắn nói một năm sau rời đi, bụng Lãnh Tử Tình lại một trận co thắt. Hắn đây là muốn làm gì?! Muốn cô làm thư ký của hắn? Đầu hắn không phải bị cái gì kích thích chứ?!
Hay là hắn muốn dùng phương thức này để tra tấn cô, không cho cô dễ chịu?! Một cô gái nhỏ bé như cô, có đức hạnh gì có thể khiến cho một đại tổng tài như hắn để tâm chứ?!
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không đi! Đường đường một Tập đoàn Kiêu Dương của anh sẽ không thiếu một người bình thường như tôi chứ?" Ánh mắt tìm kiếm của Lãnh Tử Tình liếc nhìn hắn, muốn biết chiêu bài của hắn rốt cuộc là gì.
"Công ty gần đây muốn tiến vào thị trường châu Âu, giao dịch với bên Pháp khá nhiều, khả năng ngôn ngữ của em không tận dụng, lẽ nào chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao? Về phần công việc khác của thư ký thì em có thể học, cũng có thể không làm, văn phòng của anh không thiếu nhất chính là thư ký, nhất là nữ thư ký! Công việc chủ yếu của em chính là giúp anh khai thác thị trường châu Âu!" Lôi Tuấn Vũ giống như đã vạch sẵn âm mưu, tỏ vẻ
nắm chắc phần thắng lợi…