Nhìn ánh mắt của Lăng.
Viên Minh biết cậu sẽ không chịu nhận món quà này đâu.- Thôi coi như tôi nhờ cậu cầm hộ vậy.- Sao lại cầm hộ? Cậu mua lén nên sợ bố mẹ nhìn thấy hả?- Ngốc.
Có gì mà phải sợ chứ.
Tôi thích mua cái gì mà chả được huống hồ sợ dây rẻ bèo này.
Lúc nãy thấy có chút ấn tượng nên tôi mới mua nó thôi.“ Tôi nhờ cậu cầm hộ, rồi sẽ có ngày tôi cần tới nó, lúc đó cậu hãy trả lại cho tôi có được không”?- Tôi vẫn không hiểu vì sao lại cầm hộ cậu.
Nhưng thôi.
Như vậy cũng được.Lăng giơ tay cầm lấy sợi dây chuyền đó định đút vào túi.- Sao lại đút vào túi như vậy hả?- Thế để ở đâu đây?- Cậu phải đeo lên chứ.- Nó là của cậu nhờ tôi cầm hộ mà.
Sao tôi đeo nó được.- Không sao.
Cứ đeo nó vào cổ.
Để trong túi lỡ may làm mất thì cậu lấy đâu để trả tôi.- Cũng hợp lí.
Để tôi đeo.Nhìn thấy Lăng đeo vào cổ.
Cô bé lúc này mới chịu nở nụ cười.
Lăng thấy cô bé đã vui trở lại, cậu cũng nở nụ cười với cô.- Từ nay cậu không được trốn nữa đâu đấy.
Nếu không coi chừng tôi.- Rồi.
Tôi sẽ không trốn nữa.
Tôi sẽ tranh thủ qua bên đó chơi với cậu.- Hứa rồi đó nha.
Nói là phải làm đó.- Hứa.- Vậy là được rồi.
Ngày mai cậu hãy qua công viên đối diện nhà tôi nữa nha.
Bây giờ tôi đang đi cùng mấy người anh họ hôm nọ nên không chơi cùng cậu được nữa.
Ngày mai cậu phải qua nhé.- Lăng nghe thấy vậy liền nhớ tới người con trai hôm bữa đã đánh cậu.
Nhưng thôi, kệ:“ Được, trưa mai chắc tôi sẽ kịp qua đó”- Quyết định vậy nhé.
Thôi tôi đi đây.Cô bé quay lưng chạy lại quán trà sữa đó không quên quay lại vẫy tay chào cậu.
Lăng nhìn theo cô bé.
Khi cô bước vào quán thì cậu cũng quay người đi.
Tay cậu một tay xách chiếc túi đựng chai lọ, một tay đang sờ vào chiếc vòng cổ.- Vui quá.
Cậu ta thực sự muốn làm bạn với mình.Lần này Lăng mới thật sự vui vẻ.
Cậu đã thực sự tin vào cô bạn đó.-Mình có bạn rồi.
Cậu bé hét to lên giữa đường phố trưa nắng gắt.
Chợt thấy mình hét hơi to nên cậu đưa tay lên che miệng lại rồi nhìn xung quanh.
May mắn là trưa nắng thế này nên cũng chả có ai chú ý tới cả.
Cậu nhanh chóng đi vào một con hẻm khác tiếp tục công việc.Trong quán trà sữa lúc này:- Để các anh phải đợi lâu rồi.
Hì Hì….
Viên Minh nở nụ cười tươi nói với người anh họ-Em làm gì mà chạy ra ngoài vội như vậy?- Em có chuyện gì à? người anh trai sốt ruột khi thấy cô em gái họ của mình bỗng hốt hoảng chạy vội ra ngoài như vậy, đã vậy khi đi vào trông lại vui vẻ như thế kia.
Trong khi đi chơi cùng nhau cả buổi sáng thì lại chả nở lấy được một nụ cười.- Không có gì đâu.
Em mới giải quyết được một việc đã làm em phải đau đầu trong suốt mấy tuần qua.
Giờ thì ổn rồi.Cô bé cầm lấy li cookie đá xay vừa uống vừa cười nói.
Đôi mắt híp lại khiến cho người anh càng thêm tò mò.Nói sơ qua về người anh họ này.
Người lớn nhất tên là Phạm Ngô Hào, tuổi, là con trai độc nhất của ông Phạm Ngô Hoa, phó chủ tịch của tập đoàn MULTI-GROUP.
Ông Phạm Ngô Hoa cũng chính là anh họ của ông Phạm Ngô Minh, cũng là người có quyền hành cao thứ trong cả tập đoàn.
Ngay từ khi còn trẻ ông đã cùng với người em của mình trải qua bao sóng gió thương trường mới giúp cho tập đoàn MULTI- GROUP có được thành công như ngày hôm nay.
Mãi tới năm tuổi ông mới chịu lấy vợ và sinh con bởi vì gần nửa cuộc đời của ông đã công hiến hết mình vì sự phát triển của tập đoàn.Phạm Ngô Hào là một cậu nhóc điển trai, chỉ mới tuổi thôi nhưng từ cách nói chuyện đến tác phong đều giống của một người lãnh đạo thực thụ.
Điều đó là dễ hiểu vì ngay từ còn bé cậu đã được giáo dục một cách nghiêm ngặt dưới sự hướng dẫn của các giáo viên xuất sắc nhất của thành phố, cho nên ở độ tuổi cậu gần như đã nắm được hết các kiến thức của các môn học phổ thông.
Ngoài ra cậu còn thành thạo ngôn ngữ Anh, Pháp, Trung, Nhật.
Bố của cậu ông Phạm Ngô Hoa đặt kì vọng rất lớn vào cậu sau này khi lớn lên sẽ thế chỗ của ông để làm việc trong tập đoàn.Trong người anh thì chỉ có cậu là biết rõ nhất mọi chuyện về Viên Minh.
Lần đầu gặp Viên Minh là khi cô bé mới tuổi đang ngồi nghịch đất một mình ở đằng sau biệt thự.
Trông một đứa nhóc như vậy cậu liền nghĩ tới mình của ngày còn bé, hồi đó cậu cũng chỉ biết chơi một mình mà không có bạn.Lại và ngồi xuống nhìn cô nhóc mặt mũi đang tèm nhem nước mũi kia ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mình cậu không nhịn được mà bật cười.
Cậu cười to làm cho con bé òa khóc lên phải dỗ hơn phút mới chịu ngưng.
Nhìn cô em họ bé nhỏ cậu chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra vào ngày cô bé ra đời.
Lấy tay xoa đầu cô nhóc, lúc đó cô bé đã nói một câu làm cậu nhớ mãi: “ Anh….
Chơi với em nha”Từ lúc đó cậu đã tự mình rằng phải chăm sóc cho nó.
Không thể để nó phải chịu cảnh cô đơn giống mình bởi hiểu rõ cảm giác này.
Cậu luôn biết được cô em mình cần gì, muốn gì để chiều cô bé.
Ngay cả khi Viên Minh không thích thứ gì cậu cũng tìm cách làm cho nó biến mất khỏi tầm mắt của cô bé, giống như việc cậu đã đánh Trần Lăng vậy.Cậu cũng như Viên Minh, luôn cảm thấy ngột ngạt khi phải sống trong một ngôi nhà có quá nhiều lễ nghi phép tắc.
Cậu cũng không có nhiều bạn, cậu luôn tỏ ra mình là một người trưởng thành, trầm tĩnh khi nói chuyện với người ngoài.
Nhưng chỉ khi gặp được những người em của mình thì cậu mới được bộc lộ rõ tính cách của mình.Còn người còn lại là anh em sinh đôi, Vương Quân - Vương Khang.
Họ cũng là anh họ của Viên Minh, lớn hơn cô bé tuổi.
Bố của họ là ông Vương Thượng là anh trai của Vương Huyền ( mẹ của Viên Minh).
Đây là một cặp song sinh đã khiến cho Viên Minh phải khẳng định rằng họ là cặp song sinh trời đánh nhất trên đời.
Kiêu căng, quậy phá, ngạo mạn hống hách không ai bằng.Những trò quậy phá của anh em luôn làm cho người khác phải đau đầu.
Gia nhân trong biệt thự nhà họ Phạm đều không muốn cả anh em này ghé chơi chút nào, bởi vì họ cùng với cô chủ sẽ làm cho ngôi biệt thự trở thành bãi chiến trường vậy, dọn dẹp cực khổ cũng chưa xong.
( Tất nhiên là họ sẽ không giám mở miệng nói ra mà chỉ giữ trong lòng).Viên Minh rất thích anh em bởi vì tính cách hoạt bát đó.
Thú vui của anh em đó là chọc cho Viên Minh tức giận mà đuổi theo đánh họ.
Họ luôn làm mọi trò để đùa giỡn, khi chơi cùng họ cô gần như không biết mệt.Cả đều là anh người anh đồng thời cũng là những người bạn duy nhất mà Viên Minh có.
Cả đều có tính cách khác nhau nhưng họ đều rất thương cô em họ của mình.
Họ đều tìm mọi cách để làm cho cô em gái của mình được vui vẻ.
Luôn sẵn sàng làm mọi thứ cho cô em này.Quay trở lại với hiện tại.Viên Minh vẫn đang cầm lấy ly nước to đùng vừa uống vừa cười híp mắt mặc cho người anh năn nỉ cô bé kể cho họ biết cô vừa có chuyện gì.Lúc này tại biệt thự nhà họ Phạm:Chiếc cổng lớn hàng ngày vẫn đóng chặt không hề mở nay đã được mở toang ra.
Gia nhân trong nhà đã xếp thành hàng, một bên nam một bên là nữ, họ xếp hàng ngay ngắn như đang đợi ai đó.
Lúc này ngoài cổng chiếc xe Rolls Royce đen bóng đang tiến vào rồi dừng hẳn trước cửa nhà.
Một thanh niên chạy vội lại mở cửa sau của chiếc xe.
Bọn họ nhìn vào người đang bước ra kia.
Đó là chủ nhân của ngôi biệt thự này ông Phạm Ngô Minh.- “Chào mừng chủ tịch”.
Họ cúi gập hẳn người xuống chào.- “Chủ tịch đi đường vất vả rồi ạ.” Một người đàn ông tầm tuổi mặc vest xám cúi đầu mời.Ông Phạm Ngô Minh không nói gì, ông vẫn đứng đó, đưa đôi mắt nhìn ngôi nhà rồi dừng lại ở cánh cửa bằng gỗ kia.
Trong lòng ông bỗng thấy bồi hồi.
Dường như ông vừa nhớ lại điều gì đó rất quen thuộc.- “Triệu Văn”- “Có tôi thưa chủ tịch.” Người đàn ông mặc Vest xám đó chạy lại.- “Viên Minh đâu?”- “Tiểu thư đang đi chơi cùng cậu Phạm Ngô Hào, và anh em Vương Quân Vương Khang rồi ạ thưa chủ tịch”.- ……………- “Bảo mọi người lui cả đi.
Không cần phải làm hình thức như vậy nữa.”- “Vâng.” Nói xong Triệu Văn đưa tay hất một cái, đám gia nhân lúc này đều lui xuống ai làm chuyện đó.Ông Ngô Minh nhìn quanh ngôi nhà một lượt rồi từ từ tiến vào nhà.
Bỗng ông dừng bước quay qua nói.- “Gọi Viên Minh về.”- “Vâng tôi sẽ liên lạc ngay.”Tại quán trà sữa:- “Mấy anh bây giờ có muốn đi đâu chơi nữa không?” Cô bé Viên Minh hỏi người anh đang hậm hực kia.- “Chả còn hứng thú để đi đâu nữa rồi.
Em cứng đầu quá.” Phạm Ngô Hào bất lực nói- “Em đã bảo là ngày mai mấy anh sẽ biết mà.
Ngày mai mấy anh cứ qua nhà em chơi là sẽ biết ngay thôi.
Bây giờ thì kiếm chỗ nào khác đi thôi nào.” Cô bé cầm lấy tay cùa Ngô Hào nói- “Chịu thua em rồi.”- “Em muốn đi đâu.” Vương Quân Vương Khang đồng thanh nói- “Chỗ nào cũng được hết á.
Nay em vui thì chỗ nào đi cũng được” hì hì- “Vậy đi xem phim nhé.
Hau đi DISNEYLAND.”- “Đi xem phim đi nghe được đấy.
Đã lâu rồi em không đi rồi.”- “Vậy chốt nhé.
Để anh lên mạng xem hôm nay có phim gì hay nào.”Vừa dứt lời thì từ bên ngoài cửa.
Người lái xe bỗng vội vàng đi vào lại gần chỗ cô và đưa ra chiếc điện thoại.- “Tiểu thư, ngài Triệu Văn muốn nói chuyện với cô”..