Tôi muốn mở bình ra uống một chút nước nóng nhưng lại phát hiện trong bình hết nước rồi.
Tôi đưa chiếc bình trống rỗng ra cho cậu ấy xem, tỏ vẻ đáng thương.
"Hứa Thế Vũ..."
Cậu sững người trong giây lát nhưng rồi cũng cầm lấy.
“Cậu…”
.
"Cậu ấy làm sao? Không cần cậu động vào."
Chưa đợi Hứa Thế Vũ nói hết, đột nhiên có giọng nói chen ngang.
Lâm Thải Kỳ ôm một xấp giấy đến, khẽ nói.
"Đề tiếng Anh của lớp cậu này, lát nữa tôi phát giúp cậu nhé."
Sau đó cậu ấy quay người lại, lớn tiếng với Hứa Thế Vũ.
"Cậu đưa bình nước của cậu ấy cho tôi."
"Dựa vào cái gì chứ?"
Đôi môi mỏng của Hứa Thế Vũ mím chặt, nhìn chằm chằm Lâm Thải Kỳ.
Hai người này, hình như cứ gặp nhau là sẽ... sôi nổi như thế.
...
"Từ khi nào quan hệ của cậu và Lâm Thải Kỳ trở nên tốt vậy?"
Một lúc sau, Hứa Thế Vũ lấy nước cho tôi xong thì đi từ bên ngoài vào, đặt bình nước lên bàn.
Lâm Thải Kỳ đang đối chiếu với sơ đồ chỗ ngồi ở trên bục giảng để phát đề, không nhìn về phía chúng tôi.
Cậu cầm lấy bình giữ nhiệt của tôi, lúc ấn nút trên nắp bình thì vài đường gân xanh nổi lên.
Dù rất đau bụng nhưng trông thấy cảnh tượng này, tôi vẫn không kìm được mà giơ tay ra ấn vào.
…
"Nghe thấy tôi nói gì không?"
Tiếng cậu ấy từ trên cao truyền xuống, không nhanh không chậm, giọng hơi khàn khàn.
"..."
"Tôi thấy Lâm Thải Kỳ cũng tốt mà."
"Cậu ấy không như cậu nghĩ đâu."
"..."
"Tôi nhớ lúc trước Thải Kỳ từng theo đuổi cậu, vậy mà cậu lại nói cậu ấy như thế à..."
Hứa Thế Vũ bật cười, hoàn toàn không có ý đáp lại lời tôi.
....
Lần này Hứa Thế Vũ trở về, chẳng khác nào minh tinh comeback.
Hiệu trưởng chỉ thiếu nước tôn cậu ta thành tượng phật thôi.
Dù sao cũng không có nhiều người đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi Olympic quốc tế.
Chuyện này thậm chí có thể xem như kỳ tích.
Thật ra những năm trước trường chúng tôi cũng có rất nhiều người lọt vào đội tuyển quốc gia, nhưng cuối cùng cũng không có nhiều người được chọn làm một trong sáu thành viên đại diện đi thi Olympic Quốc tế.
Thế là bảng tên đỏ rực của Hứa Thế Vũ được treo trước cổng trường hơn nửa năm trời.
Báo địa phương cũng thi nhau đưa tin, tóm lại chuyện này có ảnh hưởng rất lớn.
Hứa Thế Vũ cũng vì vậy mà lại càng trở nên nổi tiếng.
Đừng nói là trong trường, đến lớp học thêm cũng có em gái kéo tôi lại hỏi Hứa Thế Vũ có đẹp trai không.
Ngoài Hứa Thế Vũ, lớp chúng tôi còn có mấy người khác được tuyển thẳng, trong khi tất cả học sinh lớp đều phấn đấu đèn sách thì bọn họ này lại rất nhàn hạ.
Về phần mình, vì đã có giấy cam kết với ban chiêu sinh của trường đại học, tôi cũng không có nhiều ấn tượng về những ngày cuối lớp .
Chỉ nhớ những con số trên bảng liên tục thay đổi, trên bàn của những học sinh chuẩn bị thi đại học chất đống đề thi.
Mẹ nhờ cậu tôi tìm vài cuốn sách mà sau này tôi phải học, đôi lúc tôi cũng lên mạng tìm bài giảng để xem trước.
Ngẫm lại mới thấy khoảng thời gian cuối cùng của cấp vô cùng nhạt nhẽo, còn không vui bằng việc giải được một bài toán siêu khó trong lúc tập huấn.
Thời gian thấm thoắt, kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng cũng đến.
Mấy đồng chí trong đội tuyển Olympic được giáo viên gọi đến điền nguyện vọng.
Còn một mình Hứa Thế Vũ vẫn ương ngạnh đứng dưới bóng cây.
Nhờ vậy, lúc thi xong môn cuối cùng là môn Tiếng Anh, tôi vẫn nhìn thấy cậu.
Dáng người cao gầy, khôi ngô tuấn tú.
Chỉ đứng ở đó thôi đã thu hút biết bao ánh nhìn.
Thi xong, tôi không nghĩ được nhiều nữa, chạy đến đó, ôm lấy cậu.
Cậu chắc chắn không ngờ tôi sẽ làm vậy.
Bối rối một lúc rồi mới vòng tay ra ôm tôi.
Áo của Hứa Thế Vũ rất thơm, tóc cậu ấy còn có hương chanh nhè nhẹ.
Cậu không nhanh không chậm mà thì thầm bên tai tôi:
"Mọi người đang nhìn kìa."
…
Ừ thì cũng hơi ngại…
Nhưng có sao đâu, thi xong rồi mà.
.
Kì thi kết thúc, tôi có thể quang minh chính đại theo đuổi Hứa Thế Vũ.
Tôi tỏ tình thêm một lần nữa với cậu, kết quả cậu đáp lại là: "Giỏi đấy".
Tối hôm đó, một nhóm bạn trong lớp chúng tôi rủ nhau đi ăn, Hứa Thế Vũ cũng đi, chúng tôi ngồi đối diện với nhau.
Ánh mắt của tôi vẫn hướng về phía cậu, nhưng không giống như ngày trước nữa.
Bởi bây giờ mỗi lần tôi nhìn cậu thì tôi đều phát hiện cậu cũng đang nhìn về phía mình.