Thực ra điểm của tôi cũng không tệ, không lọt vào đội tuyển quốc gia nhưng tôi đã giành được huy chương bạc, mẹ tôi từ giữa buổi trao giải đã nhấp nhổm không yên, chỉ đợi khi vừa kết thúc lễ trao giải là vui mừng chạy đến ôm tôi ngay.
Mẹ là người lo lắng cho tôi nhất, tuy chỉ có thể ở nhà chờ tôi thi đấu nhưng bà vẫn mua vé tàu cao tốc để đến đây gặp tôi.
Tôi được mẹ ôm vào lòng, nhưng tầm mắt thì vẫn rơi vào người đang bị phóng viên vây quanh cách đó không xa.
…
Không trở thành thành viên của đội tuyển quốc gia, chúng tôi phải quay trở lại lớp học.
Tôi đã giành được huy chương bạc và điều này đồng nghĩa với việc tôi sẽ có cơ hội được tuyển thẳng vào Thanh Bắc.
Mấy ngày nay mẹ tôi đều bận rộn vì chuyện này, cộng thêm không có Hứa Thế Vũ ở đây, ngày tháng dần dần trở nên ảm đạm.
À, cũng không hẳn vậy.
Cùng về với tôi còn có Lâm Thải Kỳ, cậu ấy còn đáng tiếc hơn tôi, chỉ cách đội tuyển quốc gia có bước nữa thôi.
Tuy nhiên, cậu có lẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Vì sau khi quay lại, cậu đứng nhất toàn trường, ngoài ra, vì không có Hứa Thế Vũ nên tôi và cậu cũng đồng hạng nhất môn toán.
Giáo viên tiếng Anh của chúng tôi là cùng một người.
Cô khá quý mến tôi, nhưng điểm tiếng Anh của tôi thì thường không được như mong muốn, vì vậy cô liền đề nghị với Lâm Thải Kỳ phụ đạo cho tôi.
Bởi vì cô cho rằng cùng là nữ sinh thì sẽ dễ dàng nói chuyện với nhau hơn.
Nhưng cô đâu biết rằng chúng tôi lại là đối thủ của nhau.
Suốt cả bữa trưa, Lâm Thải Kỳ chỉ trò chuyện với tôi về Hứa Thế Vũ.
Cậu nói tôi đừng thích Hứa Thế Vũ nữa.
Rồi còn luôn mỉm cười, khiến tôi cảm thấy mình như đang sắp rơi vào bẫy vậy.
Chiều hôm ấy, cậu đưa cho tôi một cuốn sổ.
Tất cả đều là tiếng Anh, ghi chú rất chi tiết, chi tiết đến nỗi tôi ngơ ngác cả buổi vẫn chưa hiểu sao con người này lại nhiệt tình như thế.
Tan học, cậu đột nhiên đuổi theo tôi.
"Lớp cậu tan muộn vậy? Nhà bọn gần như thế, sau này cùng nhau đi đi ~"
Nói rồi, cậu thân thiết tiến đến ôm lấy cánh tay tôi, tôi muốn rụt lại nhưng không kịp.
…
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Nhiều thứ đã thay đổi, chẳng hạn như tiếng Anh của tôi, và quan điểm của tôi về Lâm Thải Kỳ.
Cậu là một người rất tốt.
Có thể nói, vào thời điểm Hứa Thế Vũ trở lại, Lâm Thải Kỳ và tôi đã trở thành những người bạn chí cốt.
Đúng là không thể ngờ được.
Tôi đã lâu như vậy không gặp Hứa Thế Vũ rồi.
Lâu đến mức thậm chí có đôi lúc tôi bắt đầu nghĩ rằng Hứa Thế Vũ không quan trọng bằng Lâm Thải Kỳ.
.
Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt, tôi thường rất khổ sở.
Vì vậy, ngày hôm đó, tôi không tập thể dục buổi sáng, mà chỉ có thể ở lại lớp học.
Tôi chống cằm nhìn lên tờ giấy thi trên tay.
Lên lớp , bài tập càng lúc càng khó.
Tôi thực sự không phải là người quá tự phụ, nhưng sau khi ký cam kết với Bắc Đại, việc tôi được nhận vào trường đại học top đã không còn là vấn đề.
Vì vậy, tôi tự thấy mình hơi chểnh mảng, đề tiếng anh chỉ nhìn một chút thôi đã chịu không nổi rồi.
Tôi mở nắp cây bút đỏ bằng một tay và gắng gượng viết từng chữ một.
"Different chứ không phải difference."
Một giọng nói chậm rãi và rõ ràng đột nhiên vang lên.
Tôi theo phản xạ ngay lập tức quay đầu lại.
Tôi đoán rằng mình đã sững sờ một lúc lâu, cho đến khi cây bút trên tay tôi trượt và rơi xuống đất chỉ trong tích tắc.
Cậu cúi xuống nhặt bút cho tôi.
"Có ngốc không?"
Đến tận lúc bị cậu gõ bút lên đầu, tôi mới sực tỉnh.
"Cậu về rồi."
"Ừm."
Cậu bình tĩnh xác nhận, nhưng rất nhanh lại nhướng mày.
"Sao lại nằm thế này?"
…
Tôi mới sực nhớ ra, vì đau bụng quá nên tôi nằm vật ra bàn.