Dưới anh trăng sáng, da cậu hình như còn trắng hơn nữa.
"Lại vì mấy chuyện vặt vãnh mà suy nghĩ hả?"
Tôi không trả lời vào trọng điểm mà hỏi ngược lại cậu.
"Còn cậu, cậu làm được chứ?:
Nghe đến đây, Hứa Thế Vũ bật cười.
"Cũng được."
"Hứa Thế Vũ."
"Sao?"
"Tôi thi không được tốt, nếu cậu có ý định khoe khoang thì dừng lại nhé, tôi sẽ buồn lắm đấy."
Cậu nheo mắt nhìn tôi hồi lâu, gương mặt vốn lạnh lùng mọi ngày, hôm nay bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng đến lạ.
Cậu cúi đầu xuống một chút, gương mặt anh tuấn trong phút chốc sát lại gần tôi.
Sau đó, cậu đặt một nụ hôn xuống.
Hứa Thế Vũ hôn tôi???
Đại não của tôi từ chỗ trống rỗng chuyển sang chế độ ngừng hoạt động.
Cho đến khi cả người sắp bị vòng tay của cậu vây lấy, lý trí của tôi mới trở về được một chút.
Thuận theo sự kháng cự yếu ớt của tôi, đầu cậu gục xuống hõm vai tôi rồi bất động.
"Này, Hứa Thế Vũ??"
Tôi nghe nói mấy nam sinh mua r.ượu về để liên hoan chúc mừng, nhưng hình như loại mà họ mua là r.ượu hoa quả cơ mà.
Uống nhiều đến độ nào mà say đến mức này cơ chứ.
.
Đưa Hứa Thế Vũ về phòng, cả người tôi mềm oặt.
Cậu cứ để mặc tôi lôi kéo, người chẳng khác nào một sợi bún mềm.
Đám nam sinh vừa mới mở cửa, trông thấy cảnh này thì bắt đầu hò hét.
Nếu là ngày thường, chắc tôi sẽ thêu hoa dệt bướm.
Để Hứa Thế Vũ cả đời này cũng không thể nào quên được.
Nhưng vừa lúc nãy, cậu ấy đã hôn tôi, thêu dệt như thế nào bây giờ???
Trên đường về phòng, tôi vô thức chạm tay lên môi mình, nơi vừa bị cánh môi cậu ấy tấn công.
...
Ngày hôm sau, người nào đó đã quên sạch chuyện tối qua rồi.
Lúc ở trong phòng nghỉ ngơi, tôi đã cố ý tìm kiếm xem có điểm bất thường nào hay không.
Ngày hôm nay là lễ trao giải nên tất cả chúng tôi được yêu cầu phải ăn mặc trang trọng nhất có thể.
Ngày trước lúc ở trường, cậu thi thoảng cũng mặc tây phục như thế, vừa đẹp trai vừa trưởng thành lịch lãm.
Và tôi, cũng giống như khi ấy, đứng nhìn cậu không rời mắt.
Cứ như vậy cho đến phút giây sau, cậu cuối cùng cũng cất lời.
"Sao thế?"
"Hứa Thế Vũ, cậu còn nhớ chuyện tối qua lúc cậu uống say không?"
"Sao cậu biết tối qua tôi uống say?"
"..."
Được lắm, chỉ một câu hỏi nhưng đã cho tôi biết những gì cần biết...
Thế rồi cậu lấy chiếc cà vạt ở trên bàn, cuốn lên tay mình.
Đoạn, cậu hơi cúi người về phía tôi, nói:
"Giúp tôi."
Giờ tầm mắt của chúng tôi đang đối diện với nhau, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cậu một hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng chẳng phát hiện được gì.
"..."
Thắt xong, tôi ra sức kéo thật mạnh.
"Đồ tra nam!"
...
Bị đột kích bất ngờ, Hứa Thế Vũ không kịp phản ứng lại.
Cậu nới lỏng cà vạt, ho vài tiếng rồi lại bật cười.
"Cậu to gan đấy."
.
Hứa Thế Vũ không ngoài dự liệu lại về nhất.
câu hỏi đều đạt điểm tuyệt đối.
Chàng thiếu niên ấy một lần nữa dùng thực lực để bảo vệ sự kiêu ngạo trời sinh của mình.
Mỗi lần cậu đứng trên bục nhận giải, tôi lại cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi thật xa xôi.
Người dưới khán đài thi nhau hò hét, ánh đèn flash đều tập trung vào cậu, cậu đứng ở đó, thoải mái, tự tin và tỏa sáng.