" Bỏ cô ta xuống "... Từ phía ngoài cửa vang lên giọng nói đàn ông lạnh lẽo.
Trong không khí ngập tràn mùi vị nguy hiểm.
Lục Hạo Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Gia An càng thêm sắc bén.
" Cậu không có tư cách giữ cô ấy ở lại đây "
" Tôi lặp lại lần nữa.. Bỏ cô ta xuống "..
Triệu Gia An nhìn thấy Khả Hân cả người nép vào lòng của Lục Hạo Thiên như con mèo nhỏ run rẩy, lửa giận trong lòng càng thêm bùng cháy.
" Hôm nay tôi nhất quyết đưa cô ấy đi.. Gia An cậu đã có Hiểu Dao rồi tại sao cậu còn muốn cô ấy ở đây tiếp tục chịu đựng tổn thương?? " - Lục Hạo Thiên không có ý buông tay, cất giọng khẽ nói.
Triệu Gia An im lặng không trả lời, chỉ là bàn tay anh siết chặt lại, ngón tay cuộn thành nắm đấm, mỗi đường gân xanh đều hiện lên rõ ràng.
" Tôi đối xử với cô ta thế nào cũng không đến lượt cậu có ý kiến "
Gia An nhanh chóng bước tới vươn tay đem Khả Hân kéo về phía mình.
" Cậu trước giờ chưa bao giờ đối xử với phụ nữ tàn nhẫn như vậy! Rốt cuộc Khả Hân cô ấy đã làm gì sai?! "
" Ai cũng có thể sống tốt.. Riêng Cố Khả Hân là không thể ".. - Khi thốt ra những lời này đáy mắt của Triệu Gia An ngoài trừ căm phẫn còn có chút đau thương.
" Hôm nay tôi để cô ấy ở lại đây nhưng Gia An cậu nên nhớ sẽ có ngày tôi đường đường chính chính mang cô ấy mãi mãi rời xa cậu"
Lục Hạo Thiên biết rõ bây giờ đưa cô đi không phải là lúc thích hợp.
Anh đưa ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Khả Hân, đem áo khoác mặc lại rồi rời đi.
Lúc này Triệu Gia An ôm Khả Hân đặt xuống ghế sofa bên cạnh, mới nhìn rõ đầu tóc cô ướt sũng, khuôn mặt có chỗ ửng đỏ .
Từ phía sau Hiểu Dao ngồi trên dưới đất bưng mặt khóc nức nở:
" An.. Em xin lỗi.. Rõ ràng cô ta không cẩn thận trượt té.. Em chỉ là đỡ cô ấy dậy thôi.. Hạo Thiên cậu ấy lại lớn tiếng nhục mạ em "
Gia An không trách cứ, ung dung đưa tay đỡ ả ta đứng dậy .
" Không cần sợ.. Cô ta không là gì của anh cả.. Chỉ là một món đồ chơi không có giá trị... Lần sau em muốn làm gì cô ta cũng được "
" An... Tối nay em có hẹn với Hiểu Hy ăn tối.. " - Hiểu Dao đắc ý, nũng nịu nói.
" Anh đưa em đi "
Hiểu Dao đắn đo, tìm lí do thích hợp:
" Bọn em ăn tối xong còn đi mua sắm, em nghe nói công ty gần đây gặp một số rắc rối, An anh cứ ở nhà xử lí công việc đi.. Em đi một chút sẽ về "
Gia An cũng không muốn ả khó xử ân cần dặn dò:
" Nhớ về sớm "
Hiểu Dao ngay lập tức rồi đi, căn nhà trống trãi chỉ còn mỗi mình anh và Khả Hân.
Cô nằm trên ghế sofa, hơi thở trầm ổn chìm vào giấc ngủ say. Gia An đưa tay vén tóc cô qua một bên để lộ khuôn mặt gầy gò, xanh xao.
Hân Nhi.. Tại sao lại phản bội tôi.. Là em ép tôi đối với em như vậy..
Căn biệt thự sang trọng chìm trong bóng tối.
Triệu Gia Minh nhàn nhã nhìn người phụ nữ đang õng ẹo dán chặt bộ ngực nóng bỏng lên lồng ngực của mình.
" Gia Minh em đã làm theo ý anh, đem toàn bộ chứng cứ chứng minh Cố Khả Hân không bị mất trí, cả bằng chứng cô ta và vị hôn phu Lương Long Vũ âm mưu lấy cắp tư liệu của công ty cho hắn ta xem rồi "
" Hắn ta phản ứng như thế nào ".. Triệu Gia Minh đặt ly vang đỏ xuống hỏi ả.
" Đúng như anh dự đoán... Hắn ta cực kì căm phẫn, còn cho phép em chà đạp cô ta nữa "
" Tốt lắm ".. Gia Minh nghe xong trong đáy mắt rất phức tạp, có chút vui lại có chút đau lòng: " Còn nữa chưa có lệnh của tôi không được phép đụng tới Khả Hân "
" Minh ~ Tại sao lại đối tốt với cô ta như vậy.. Người ta vì anh làm biết bao nhiêu chuyện.. Sao lại không thấy anh động lòng "..
Hiểu Dao đưa bàn tay lướt nhẹ xuống hạ bộ của Gia Minh, nũng nịu trách móc.
( Còn tiếp)