A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

chương 100: 100: a kiều hôm nay lật bàn không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lật bàn!

Ngày đầu tiên của kì nghỉ ngắn, Trịnh An Ni xách chiếc valise nhỏ, đứng ở địa điểm tập hợp chờ A Kiều.

Từ một cô gái theo đuổi thần tượng tự dung lại trôi dạt đến tận lớp nữ đức, Trịnh An Ni che giấu kín mít, nhất định không thể để bị người khác biết.

Cô nàng bán vé concert đi, nói dối mẹ phải đu ba ngày hai đêm, miệng đắng ngắt như nhai hoàng liên, xách hai túi đồ ăn vặt, mặt mày ủ ê đi về phía đám người.

Trong lòng liên tục nghĩ tới lời A Kiều nói, nợ ai rồi cũng phải trả, cô nàng cắn môi, gửi tin nhắn cho hai cô bạn thân plastic [] của mình【 các cậu có biết An Hiểu Thần chuyển tới trường nào không? 】

[] Tình bạn bề ngoài, không thực chất.

Hiện giờ còn sớm thế này, bạn thân plastic còn đang say giấc nồng, căn bản chẳng ai trả lời cô nàng.

Trịnh An Ni lại định gọi điện thoại cho Trần Kiều, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn ngài ngại, cô nàng ngơ ngác mông lung, căn bản không biết vì sao mình lại phải xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng không xuất hiện ấy à, cô nàng lại không dám.

A Kiều ăn bánh trứng, uống nước và trà sữa, đi ô tô đến.

Cô chỉ cầm một cái túi nhỏ, hầu như chẳng mang theo gì.

Trịnh An Ni vừa định bước tới đã thấy một anh chàng siêu đẹp trai chân dài bước từ trên xe xuống, đẹp trai đến mức cô nàng khựng lại, đứng im tại chỗ.

Anh chàng siêu đẹp trai mở cốp xe, xách một valise in hình con thỏ ra, đi tới trước mặt Trịnh An Ni, nhìn cô nàng từ đầu đến chân: “Em là bạn học của Kiều Kiều đúng không?”

Chân Trịnh An Ni nhũn ra sắp ngã đến nơi, vừa nãy cô nàng còn tự hỏi ô tô nhà Trần Kiều sao lại rẻ như thế, nhưng giờ trong đầu cô nàng chẳng còn gì hết, chỉ còn khuôn mặt của anh đẹp trai, “Vâng, đúng rồi.”

A Kiều rất không vui, cô muốn độc lập, không muốn để Hạng Vân Độc đưa cô đi, khó chịu đi qua đó: “Anh đi đi, em tự đi được mà.”

Tối qua Hạng Vân Độc đã giao hẹn với A Kiều, chuyện nguy hiểm không được làm, người nguy hiểm không được tiếp cận, ngoại trừ việc quay video không được làm gì cả.

A Kiều nghiêm túc đồng ý, anh mới miễn cưỡng chấp nhận, còn để lại thiết bị tìm kiếm để cô có việc gì thì ấn nút cảnh báo.

Hạng Vân Độc thực sự không yên tâm, bạn gái nhà người ta như thế nào anh không biết, nhưng bạn gái nhà mình, từ trước đến nay chưa bao giờ đi theo kịch bản, quả thực khiến anh đau đầu.

Cô còn chưa đi, anh đã canh cánh trong lòng, nhìn A Kiều rồi lại nhìn Trịnh An Ni, thấy thế nào cũng không đáng tin.

Xe bus từ từ đi tới, A Kiều đưa mắt ra hiệu cho Hạng Vân Độc mau đi đi.

Hạng Vân Độc đành phải đi, vẫn luôn nhìn về phía bọn họ.

Đợi xe đã đi xa, Trịnh An Ni dùng giọng mơ mộng hỏi: “Người kia… là anh trai cậu à?”

Radar cảnh báo khắp người A Kiều vang lên: “Đó là bạn trai tôi!” Cô nói rồi lườm Trịnh An Ni.

Trịnh An Ni lập tức không còn mơ mộng gì nữa, còn cảm thấy A Kiều đúng là đại ca, có bạn trai ngoài trường thì chớ, còn là người đi làm rồi, lớn hơn cô nhiều như thế, trông còn đẹp trai như vậy nữa chứ: “Sớm thế này mà anh ấy đã đi đón cậu à?”

A Kiều hất cằm lên: “Chúng tôi ở cùng một chỗ.”

Trịnh An Ni há hốc mồm, định nói cái tin tức kinh thế hãi tục này cho bạn thân plastic, nhưng cô nàng kiềm chế, cô nàng sợ mình có mạng buôn chuyện nhưng không có mạng nhìn thấy ánh mặt trời sáng mai.

A Kiều và Trịnh An Ni lên xe bus, trên xe có không ít người, có mấy người trẻ tuổi giống bọn họ, toàn là được cha mẹ đi tới, nghe nói là đi nữ học để học đạo làm con.

Xe bus chạy tới một chỗ hơi hẻo lánh ở ngoại thành, hóa ra Hồng Môn nữ học có hẳn một khu nhà lớn, xe đi vào, cửa sắt hai bên từ từ đóng lại.

Trịnh An Ni hơi luống cuống: “Chuyện này là thế nào? Đây là trường học thật chứ?”

A Kiều lườm cô nàng một cái: “Sợ cái gì, còn có tôi đây mà.”

Nơi này là một trường học bỏ hoang, những học sinh lớp ngắn hạn như bọn họ được dẫn vào hội trường lớn trong trường, nữ giảng viên nói với mọi người: “Ba ngày học này theo hình thức khép kín, không cho phép sử dụng di động và bất kỳ sản phẩm điện tử nào, yêu cầu mọi người giao nộp các sản phẩm điện tử lên đây.”

Ngoại trừ việc không được dùng sản phẩm điện tử, còn không được dùng đồ mỹ phẩm điểm và không được ăn đồ ăn vặt.

Trịnh An Ni vừa nghe đã muốn phát điên, đồ trang điểm của cô mỗi túi ít ra cũng hai ngàn đấy! Nước thần nữa đấy (ý nói nước thần của SK-II)! Nhỡ mấy con mụ này đánh tráo mất thì làm sao bây giờ!

Nhưng cô nàng nhìn vào túi mỹ phẩm của A Kiều, cô ấy đã dùng đến tầm đồ luxury như vậy sao? Đồ luxury như thế thật sự không sao sao? Anh chàng siêu đẹp trai khi nãy thật sự có thể nuôi được cô ấy sao?

Trần Kiều cũng nộp lên rồi, đương nhiên Trịnh An Ni cũng phải nộp, cô nàng thì thào: “Thiết bị của tớ ở trong valise hết rồi, không cho quay thì làm video thế nào được?”

A Kiều nháy mắt với cô nàng, đến lúc đó túm bừa một con ma để hỏi một chút là biết ngay.

Trường học bỏ hoang thể nào chẳng có mấy con ma du đãng, hơn nữa cô đưa cả ma nằm vùng tới đây.

Ma nằm vùng vừa xuống xe đã đi xung quanh hoàn thành nhiệm vụ mà A Kiều giao, xem chỗ này có gì không ổn hay không, anh ta đã đi bắt chuyện với các bạn ma xung quanh.

A Kiều còn đưa cho anh ta một hộp hương, thứ này đối với ma mà thôi giống như loại thuốc lá tốt nhất với dân hút thuốc.

Lúc kiểm tra ba lô của A Kiều, mấy người lao công nhìn thấy đám lông xù bên trong bèn nói: “Chỗ này của chúng tôi không được đưa vật nuôi vào.”

“Đây là đồ chơi mà.” A Kiều nhìn vào mắt người lao công, “Đây là đồ chơi.”

Trong nháy mắt, người lao công thất thần, lặp lại lời A Kiều nói: “Là đồ chơi.” Sau đó tiếp tục kiểm tra ba lô người khác, di động của A Kiều cũng không bị lấy đi.

Đợi đến lúc tất cả mọi người đã nộp hết những thứ không hợp nội quy, học viên bèn được dẫn về ký túc xá, bốn người một gian, Trịnh An Ni vừa nhìn thấy, mặt đã đuỗn ra.

Đây là cái thể loại giường ván gỗ rách nát gì đây, đến gối cũng không có, bọn họ ở đây hai đêm mà nộp tận tiền học phí cơ đấy! là có thể vào nội thành ở hai đêm ở khách sạn mấy sao!

Một lúc sau, có người tới phát quần áo và chăn gối, bảo bọn họ tự trải.

A Kiều ngồi yên không động đậy, Trịnh An Ni phải trải chăn xếp gối cho cô, vừa trải vừa đỏ cả mắt: “Toàn có mùi cả.”

Hai học viên còn lại đều là phụ nữ có tuổi, thấy bọn họ còn trẻ liền đi tới hỏi: “Nhà các em có chuyện gì à?”

Đa số học viên tới đây đều khẩn cầu sự yên tĩnh trong tâm hồn, hoặc là có chồng không tốt, hoặc là có con không nghe lời, cuộc sống thực sự vất vả, hy vọng có thể thông qua việc học tập để thay đổi tình trạng hiện tại.

Trịnh An Ni không hề kính già yêu trẻ: “Có việc cái đầu ý.”

Những lời này lọt vào tay lao công, bà ta đi vào răn dạy Trịnh An Ni: “Đã tới đây thì đều là chị em, tuy cháu còn nhỏ tuổi nhưng không thể nói thế với bạn mình được, cháu phải xin lỗi chị này đi.”

Trịnh An Ni tức giận đến sắp ngất đến nơi, nhưng A Kiều không hề tỏ thái độ, cô nàng cố nín nhịn để không khóc, nhưng nhất quyết không chịu xin lỗi, học viên kia nói: “Thôi thôi, cô ấy tới lần đầu tiên, tôi đã tới lần thứ năm rồi, học viên cũ nên nhường nhịn.”

Tiếng chuông vang lên, giờ học bắt đầu, phòng học có thể chứa được bảy tám chục người vậy mà chật kín.

Trước khi vào phải xem video, âm nhạc vừa vang lên, A Kiều đã khép mắt lị.

Giờ cô vừa khép mắt lại là có thể thấy ánh sáng vàng chậm rãi di chuyển xung quanh mình, đây là phương pháp tu hành Liễu Vạn Thanh dạy cô.

Vận tức điều khí, hấp thu ánh sáng vàng này vào trong cơ thể, tẩm bổ cho thần hồn.

Trước đây A Kiều tu luyện kiểu gì cũng không được, pháp thuật học gì cũng không xong, giống như trong đầu thiếu một thứ gì đó, không ngờ cách này lại vô cùng hữu dụng.

Ánh sáng vàng công đức ban đầu giờ lại như thể một cái lồng bao xung quanh cô.

A Kiều vẫn chưa pháp huy được một phần mười công hiệu, cô chỉ từ từ hấp thu mấy ngày đã cảm thấy cả người khác trước.

Hiện giờ cô chỉ cần điều tức một lát thôi đã cảm thấy toàn thân ấm áp.

Giống như ăn đồ bổ, cả người đều có sức lực dư thừa, tai thính mắt tinh, thần thức vừa đi ra ngoài đã có thể nghe thấy tiếng những người ở phòng khác nói chuyện, cách hai tầng nhà, cô nghe thấy mấy người đang nói chuyện trong văn phòng.

“Sao lại có chuyện như thế xảy ra ở Ngô Trấn chứ?”

“Tiền thuê đã thanh toán hết rồi, Ngô Đức Thọ không chịu trả lại, cái thị trấn kia tà môn, từ đường vừa sập, cái giếng trước cửa thôn cũng sập luôn, cô giáo Tống cũng sợ hãi, đến giờ còn nói không nên lời.”

Thần thức A Kiều giống như một tấm lưới, trong tấm lưới này có chuyện gì xảy ra cô cũng có thể nghe được rõ ràng.

Ở vòng trong của lưới, cô cũng có thể nhìn thấy hết.

Cô “thấy” một phòng tối, bên trong có một cô bé bị nhốt.

Lúc A Kiều đang định nhìn kỹ hơn, nữ giảng viên đã tới bên cạnh cô.

“Vị học viên này, tới lượt em rồi.”

A Kiều mở bừng mắt, nữ giảng viên cười khe khẽ, nhìn cô, “Vị học viên này, tới lượt em rồi.”

Chương trình học bắt đầu bằng việc kể ra sự bất hạnh của bản thân rồi thúc đẩy sự, yêu cầu con dâu không hợp với mẹ chồng gọi điện thoại xin lỗi mẹ chồng, những người mới đi học đều không tình nguyện lắm.

Bởi vậy, một học viên cũ bèn nói với mọi người rằng mình đã từng khóc lóc thảm thiết gọi điện thoại cho mẹ chồng, xin lỗi mẹ chồng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu bọn họ vừa trở nên hòa thuận, sau đó người chồng liền về nhà.

Con gái cũng ngoan ngoãn, chồng không còn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, cả gia đình trở nên hạnh phúc.

Một học viên nữa cũng xung phong kể chuyện, bảo từ khi bà ta bắt đầu tin tổ tông, tin văn hóa truyền thống, cuộc sống của bà ta đã thay đổi rất nhiều, cuối cùng bà ta cảm thấy chống hút ma túy, con trai đi đánh nhau đều là do bà ta từng đòi ly hôn với chồng.

Đáng lẽ ra bà tay phải giúp đỡ chồng mình, bà ta không nên có suy nghĩ vứt bỏ ông ta, tuy hiện giờ chồng bà ta vẫn chưa thay đổi gì nhưng bà ta tin rằng một ngày nào đó, cả nhà bọn họ có thể sống bên nhau thật hạnh phúc.

Giảng viên khẽ gật đầu với bà ta: “Đàn ông là trời, đàn bà là đất, đất vĩnh viễn không lật được trời, vậy nên chúng ta ta phải học được cách kính trời, so với đàn bà, đàn ông cao hơn một bậc.”

Những người phụ nữ có ý nghĩ rời khỏi chồng đều sẽ không có kết cục tốt.

Trịnh An Ni vô cùng sửng sốt, cô nàng trợn trắng mắt: “Có phải các người bị ngu hết rồi không?”

Lao công lập tức báo cáo với giảng viên, bảo đây không phải là lần đầu tiên cô nàng xúc phạm chị em, giảng viên nhìn Trịnh An Ni: “Tối nay em đi học riêng đi thôi.”

A Kiều lập tức lật bàn lên, cô cũng muốn học riêng, đi thăm cô bé trong phòng tối kia..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio