Nằm vùng!
Hạng Vân Độc lái xe về Giang Thành, trên xe còn vẫn còn một ít đồ ăn vặt chuẩn bị cho A Kiều.
A Kiều tự lấy ra ăn, mỉm cười, đút cho Hạng Vân Độc mấy miếng.
Hạng Vân Độc căn bản không thích ăn những thứ kiểu như kẹo dẻo trái cây, chocolate và snack khoai tây.
Nhưng anh biết đây là những thứ A Kiều thích ăn, cô chịu chia cho anh một nửa là có lòng, nên chỉ ăn mấy miếng rồi nói: “Anh no rồi, không cần đâu.”
Lúc này A Kiều mới không đút cho anh nữa, vui vẻ nhai một mình, cô nghĩ kỹ rồi, phải phá hang ổ của cái lớp nữ đức kia.
Hơn một nửa lực chú ý của Hạng Vân Độc đều tập trung vào A Kiều, chóp mũi cô hơi nhếch lên, Hạng Vân Độc đã biết cô định làm gì.
Những thứ kia đúng là khốn nạn thật, nhưng sau lưng có liên quan đến lợi ích của nhiều bên, A Kiều đi một mình, anh không an tâm.
“Em muốn khiến những lớp nữ đức không thể lên lớp được nữa phải không?” Hạng Vân Độc hỏi.
A Kiều cắn miếng kẹo dẻo trái cây, nghi hoặc trong lòng, sao mà cái gì anh cũng biết thế không biết!
Vừa thấy chân mày cô giật giật, Hạng Vân Độc đã biết mình nói đúng, cô nghĩ gì cũng lộ hết cả ra mặt, chỉ cần quan sát kỹ càng thì chẳng có gì là khó đoán cả.
“Em có muốn làm cho nhiều người biết đến hơn không? Giải quyết vấn đề từ gốc rễ?” Hạng Vân Độc đã xem tấm danh thiếp kia rồi, vậy mà cái Hồng Mông nữ học đã mở được bảy tám chi nhánh, đa phần là mở ở nông thôn, không ngờ còn từ từ phát triển về hướng Giang Thành.
A Kiều gật gật đầu, mắt chớp chớp chăm chú nhìn Hạng Vân Độc, đương nhiên là muốn rồi!
Cách của cô cùng lắm làm mấy nữ giảng viên kia không thể nói năng dạy học được nữa, nhưng thể nào cũng sẽ có người tiếp tục giảng bài, trường học cũng sẽ chẳng bởi một hai sự kiện mà đóng cửa.
Vốn cô định tiện tay bắt mấy con ma trên đường, bảo họ đi trường nữ học làm ầm ĩ, làm cho những người trong trường đêm nào cũng gặp ác mộng.
Đến nội dung cũng có sẵn luôn rồi.
Không phải là rửa chân cho chồng, quỳ xuống trước mặt cha mẹ chồng sao? Thế thì tạo ra một ảo cảnh, bắt bọn họ ngày nào cũng rửa chân, ngày nào cũng quỳ, đánh không được đánh lại, mắng không được mắng lại, đêm nào cũng phải nếm mùi, ai bảo bọn họ kiếm thứ tiền độc ác này chứ!
Đến cả một cô gái triều Hán như A Kiều cũng không tin những thứ này, muốn ấn đầu cô xuống, bắt cô thừa nhận phụ nữ thấp hèn hơn đàn ông thì nhất định không được đâu.
A Kiều siết chặt tấm bát quái vỡ, Ngô thiếu gia có thể dùng nó để khống chế toàn bộ thị trấn để tạo ra ảo cảnh, vậy thì cô cũng có thể dùng cái này làm chút việc nhỏ, dù sao thì những chiêu trò tra tấn người ta dưới Địa Phủ cũng nhiều lắm.
Hạng Vân Độc nhìn cô, thấy cô đầy vẻ chờ mong, giải thích cho cô: “Những người này thực ra không khác bán hàng đa cấp bao nhiêu, lợi dụng nhược điểm và điểm mù của con người.”
Nếu không thì tại sao tất cả những nữ giảng viên đó ai cũng ăn mặc sang trọng như thế, căn bản là muốn nâng cao chính mình lên, khiến những học sinh tới học lớp nữ đức đó nhận định rằng bọn họ có cuộc sống mỹ mãn, muốn thông qua câu chuyện của bọn họ để thu hoạch cái gọi là kinh nghiệm thành công.
Đa phần là bọn họ muốn lừa gạt những phụ nữ có trình độ văn hóa không cao.
Nhưng mà đọc sổ tay tuyên truyền của bọn họ, vậy mà bọn họ còn nhắm thẳng mũi giáo vào những đứa trẻ con còn chưa có nhận thức rõ ràng về thế giới.
Ngoại trừ trường nữ học, còn có cả trại hè nữ học Đông Lệnh Doanh, nêu cao khẩu hiệu phát huy văn hóa truyền thống, tuyên truyền những thứ này cho bọn trẻ.
Một người một khi đi nhầm đường, tư duy sẽ tiếp tục đi sâu lý thuyết sai lầm đó.
“Đã muốn làm thì phải diệt tận gốc.” Hạng Vân Độc cười khẽ.
Phải quay được video, biên tập lại những đoạn tuyên truyền nực cười đó, lột trần lớp vỏ được bọn họ chăm chút bọc kín kia ra, xé toang lớp da gọi là truyền thống kia, khiến tất cả mọi người được nhìn xem, thứ mà lớp nữ đức dạy nói cho cùng là cái gì.
Những cách giải quyết của cô hóa ra chỉ là trị ngọn, không trị được gốc, cách căn bản để đóng cửa trường nữ học chính là khiến ai cũng biết những thứ này là rác rưởi.
A Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy cách này rất hay, hai mắt cô tỏa sáng, cảm thấy bạn trai mình vừa thông minh, vừa mạnh mẽ, lại vừa đẹp trai, đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay Hạng Vân Độc.
Đập một cái liền không dừng lại được, từ vỗ lại thành chọc, chọc cơ bắp phồng lên trên cánh tay anh, cô hỏi: “Hạng Vân Độc, khi nào anh lại hôn em nữa thế?”
Giống như tối hôm đó ấy.
Cơ bắp Hạng Vân Độc lập tức căng lên, nếu không phải tố chấp tâm lý vượt qua thử thách thì suýt nữa đã trượt tay lái, anh hít một hơi, vô cùng bình tĩnh nói: “Cô bé, đừng có suốt ngày nghĩ đến những chuyện đó.”
…
Hạng Vân Độc đi làm, A Kiều đi học, Hạng Vân Độc nói chuyện phá hủy lớp nữ đức phải đợi đến ngày nghỉ cuối tuần, hiện giờ cô nên quay lại trường học.
A Kiều cảm thấy anh làm vậy để trả đũa, tai anh đỏ hết lên rồi, cô thấy mà.
Vừa đến cổng trường, A Kiều đã nhìn thấy ngay một hình bóng quen thuộc, ma nằm vùng ngồi xổm trên cột điện, còn nhiệt tình chào hỏi A Kiều.
Cổng trường an tĩnh, truyền thông mấy hôm trước còn chen chúc ùn ùn kéo tới đã tan hết.
Giờ nghỉ buổi trưa, A Kiều ngẩng đầu đi vào phòng học.
Trịnh An Ni vừa nhìn thấy cô đã tự tới gần, mấy ngày nay A Kiều không đi học, không biết bọn họ đuổi đám truyền thông kia đi như thế nào.
Trịnh An Ni còn cắt một đoạn video ngắn, chuẩn bị riêng cho A Kiều xem.
Phụ huynh học sinh đã ra tay, truyền thông làm ầm ĩ trước cổng trường như vậy, cô giáo Trình sợ hãi đến mức xin nghỉ dài hạn không đi dạy nữa, nếu ảnh hưởng tới kết quả học tập của học sinh thì phải làm sao bây giờ?
Mười mấy vị phụ huynh liên kết lại với nhau xuất kích, xếp thành tường người, chắn trước cổng trường, tất cả báo chí truyền thông, chủ weibo hám danh, cứ ngoi lên kẻ nào là đánh kẻ ấy, liên tục đánh “chuột trũi”.
Đánh không chưa đủ, họ còn thay phiên nhau chửi mắng con “cóc ghẻ” kia, một người đàn ông thành niên chẳng có việc làm, không lo nổi cho cuộc sống của mình, mà còn muốn dựa vào truyền thông để theo đuổi cô giáo Trình.
Cô giáo trình muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn bằng cấp có bằng cấp, còn có một công việc khá tốt.
Anh ta không phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thì còn gì nữa?
Các bà các mẹ là quân chủ lực, đội quân phụ nữ.
Đầu tiên họ mắng mỏ đuổi hết truyền thông, sau đó hết khiếu nại lại kiện cáo, đến cảnh sát cũng xuất hiện, không để bọn họ tiếp tục vây quanh cổng trường Trung học số như trước nữa.
Vậy mà gã đàn ông kia còn chưa từ bỏ ý định, ôm một quyển sách tiếng Anh, đứng dựa vào cạnh cột điện, nhìn về phía cổng trường, vẻ mặt thâm tình, còn nói lực cản bên ngoài càng lớn thì càng chứng minh tình yêu của bọn họ là thuần túy.
Giờ thì ai cũng biết rồi, đây là một gã thần kinh.
Các bà các mẹ lại càng sợ hãi, nhỡ tên thần kinh này lao vào trường chém học sinh thì làm sao bây giờ?
Ngày nào họ cũng cử người tới canh gác, chỉ cần anh ta xuất hiện là báo cảnh sát ngay.
Cảnh sát tới đây tuần tra, gã đàn ông này không biết là tìm được mục tiêu khác hay là rốt cuộc cũng từ bỏ, anh ta không tới nữa.
Trịnh An Ni tự cho là mình đã làm rất tốt việc A Kiều giao cho, mặt mày đầy vẻ chờ được khen.
A Kiều xem video xong, nhìn Trịnh An Ni: “Cô biết quay video à?”
Trịnh An Ni tự tin ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi, chụp ảnh quay phim cái gì cũng biết.” Một năm cô nàng có hai lần đặt vé máy bay đi Hàn Quốc xem concert, cô nàng đã quyết rồi, sau này phải du học đu thần tượng!
A Kiều nhìn cô nàng: “Cuối tuần cô có thời gian không?”
Trịnh An Ni: “Hả?”
Đây là lần đầu tiên đại ca hẹn cô nàng, nhưng mà cuối tuần cô nàng đã đặt vé đi đu oppa rồi, Trịnh An Ni vừa lo vừa cuống, lúc còn đang nghĩ phải từ chối thế nào, A Kiều đã trả lời thay cô nàng, “Cô có thời gian.”
Trịnh An Ni: …
A Kiều vỗ vỗ cô nàng: “Cô làm nhiều chuyện xấu như vậy, làm út chuyện tốt tích đức đi.”
Nể tình cô nàng đã cố gắng hết sức, A Kiều cảm thấy nên thuận miệng chỉ dẫn cho cô ta: “Trước đây làm chuyện gì ác thì mau chóng sám hối, đi xin lỗi đi, kiếp này không trả thì kiếp sau cũng phải trả.”
Nợ càng để lâu càng tích tụ, dù là vô tình hay cố ý, lúc bị kéo vào Âm Tào Địa Phủ rồi thì chẳng thể đơn giản mà dùng một câu “Xin lỗi” để trả nợ như vậy nữa.
Trịnh An Ni đứng trước một trung tâm thương mại cũ, cô nàng hủy vé, từ bỏ đu oppa, vốn tưởng A Kiều định làm gì ghê gớm lắm, không ngờ các cô tới để đăng ký, đi học lớp nữ đức.
Trịnh An Ni nhìn A Kiều không nói nên lời, nhưng cô nàng giận mà không dám nói, cần thận hỏi: “Chúng mình… thật sự sẽ đi học à?”
“Cô còn phải quay lại hết nội dung học nữa.” A Kiều đeo ba lô, đi một mạch về phía trước.
Trịnh An Ni cực kỳ bối rối, cô nàng bỏ việc đu oppa, cuối cùng lại phải đi làm việc cực nhọc.
Giảng viên lớp nữ đức và phần lớn nhân viên đều là nữ, thấy A Kiều và Trịnh An Ni bèn đi tới giới thiệu cho bọn họ sổ tay tuyên truyền và tài liệu giảng dạy, A Kiều đưa tiền ra: “Nhanh lên, chúng tôi muốn học một khóa.”
…
“Ngại quá, chỗ này chỉ là chỗ đăng ký của Hồng Mông nữ học, chương trình học chính thức có loại ba ngày, năm ngày, bảy ngày.
Nếu muốn tham gia, các em có thể nộp phí đăng ký trước.”
A Kiều hơi nhíu mày, lằng lằng vậy à, cứ tưởng chỉ cần hôm nay thôi là có thể quay được video rồi, nằm vùng quả là một công việc gian khổ.
Nhân viên lễ tân đưa các cô tài liệu đăng ký, thấy các cô còn là học sinh, nói với các cô: “Sắp tới kỳ nghỉ rồi, nếu như các em có thể rủ bạn học tới đây, các em sẽ được giảm giá % cho chương trình học.”
Nhìn thấy ảnh trường học và học viên, A Kiều hơi kinh ngạc, quy mô của cái trường nữ đức này còn lớn hơn cô tưởng nhiều, trang thiết bị đầy đủ, vậy mà còn bao ăn bao ở, thời gian biểu thì từ giờ bắt đầu lên lớp, đến giờ tối là tắt đèn.
Tờ chương trình học trông rất hấp dẫn, quốc học thư pháp hội họa, nếu không đi học kiểu nằm vùng, chỉ lấy mấy cái này thì thật sự không thể lột được vỏ bọc của bọn họ.
A Kiều rất hào phóng lấy tiền ra, nộp cả phí đăng ký của mình và Trịnh An Ni.
Trịnh An Ni khóc không ra nước mắt, kỳ nghỉ của cô còn định dùng để đi nghe concert đấy, đến vé vào cửa cũng đã mua rồi, còn là hàng ghế trước, kết quả là chẳng hiểu sao lại phải tới ngoại thành đi học với Trần Kiều.
Nhân viên lễ tân nhận tiền, đặt chỗ cho bọn họ, đưa cho bọn họ giấy đăng ký và một chiếc túi in hình Hồng Mông nữ học, thông báo cho bọn họ về thời gian, địa điểm tập hợp, đi xe bus tới trường học ở ngoại thành, ở đó ba ngày hai đêm.
“Chỉ ba ngày học ngắn ngủi thôi, các em sẽ có một cuộc sống mới thật rực rỡ.” Nhân viên lễ tân mỉm cười nhìn A Kiều và Trịnh An Ni.
A Kiều giả vờ mỉm cười, nắm tay nhỏ siết chặt kêu lách cách, các cô cũng sẽ có một sống mới đấy.
“Em định làm gì cơ?” Hạng Vân Độc nhìn A Kiều, cô chạy thẳng tới cục cảnh sát, nói với anh cô sắp đi nằm vùng.
“Đi nằm vùng ấy.” A Kiều nói như thể đương nhiên, “Chẳng phải anh dạy em à? Em sẽ trở thành một điệp viên nằm vùng đủ tư cách.”
A Kiều đã tốt nghiệp bộ môn phim kinh dị, bắt đầu chuyển sang phim điệp viên.
Cô muốn làm giống như trong phim, thâm nhập hang hổ, lấy được hết tài liệu về lớp nữ đức, tung hết bằng chứng phạm tội ra cho cả thế giới cùng biết.
Xong việc phất áo ra đi, ẩn mình không màng danh lợi.
Vốn Hạng Vân Độc chỉ cho là cô đi nghe một buổi, không ngờ cô còn ở đó hai đêm.
“Anh yên tâm đi.”
Anh không yên tâm được..