"Nha, vị đại gia này hỏa khí thật là lớn." Hồng Liên bám lên người Tống Thanh, "Có muốn ta đến giúp người hạ nhiệt một chút không?"
Tống Thanh chán ghét đẩy hắn ra, giống như sợ phấn son trên người hắn dính lên người mình.
Cũng không biết là vì sao, một người ác độc cùng cay nghiệt giống như Vương phi, Tống Thanh cũng không biểu hiện vẻ mặt gì, chỉ là lãnh đạm không để ý tới, nhưng ngay từ lần đầu nhìn thấy Hồng Liên, tận đáy lòng Tống Thanh đã cảm thấy chán ghét không thôi.
Hồng Liên bị đẩy ra nhưng lại không hề tức giận, tóc mai lộn xộn càng tăng thêm phần kiều diễm.
"Nếu như đại gia đây không trả nổi tiền mua vui, ta có thể giảm giá cho gia, vậy ba trăm hai thì như thế nào? Phải biết là, cho dù có là quan lớn hay đại quý nhân, ta đây cũng phải thu năm trăm lượng, này là một phần nhìn ở gia cường tráng tuấn lãng, ta chỉ thích những người xuất thân từ quân doanh giống như gia đây..."
Vừa nói, ánh mắt Hồng Liên khẽ liếc về phía hạ bộ của Tống Thanh, lời nói ngả ngớn, ánh mắt đầy ám muội.
Một thanh kiếm hàn quang lóe sáng đặt ở trên cổ Hồng Liên.
"Còn không mau cút, cẩn thận cái đầu của ngươi!" Tống Thanh trầm giọng quát.
Hồng Liên đình trệ trong chốc lát, chớp mắt một cái lại khôi phục nụ cười quyến rũ, lan hoa chỉ nhẹ nhàng cầm lưỡi kiếm rời đi.
lan hoa chỉ: ý nói ngón tay xếp thành hình hoa lan.
"Mua bán không thành thì cũng còn nhân nghĩa, gia cần gì phải động đao động thương, quá dọa người rồi~"
Cũng không thấy hắn có bao nhiêu sợ hãi, nhẹ nhàng uyển chuyển bước trở lại phía Thẩm Ngọc.
"Ta là người Vương phi mời tới, cùng ngươi tranh giành sủng ái của Vương gia, ngày sau cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy nhau, vẫn là mong Ẩn phi chiếu cố ta nhiều hơn."
Thẩm Ngọc bị hắn nói cho một hồi nhất thời không biết phải bày ra vẻ mặt gì cho tốt, người này khách khách khí khí, nội dung lời nói lại khiến y giống như có gai đâm vào lưng.
Hồng Liên xoay người chuẩn bị lắc hông rời đi, lại bị Thẩm Ngọc giữ lại.
Thẩm Ngọc ánh mắt như có lửa nhìn Hồng Liên chằm chằm, nhất thời nóng vội, ngay cả ra dấu tay cũng lộn xộn hết cả lên.
"Ngươi mù sao khoa chân múa tay cái gì?" Hồng Liên nhìn không hiểu, "Hay là công tử ngươi cũng muốn làm ân khách của ta nha? Chỉ là thân thể này của ngươi,...phải là bị ta đè mới đúng, nếu ngươi có bạc đủ nhiều, ta cũng không ngại mà cố làm một lần..."
"Câm miệng!"
Tống Thanh giận đến không kiềm được, đứng chắn ở trước mặt Thẩm Ngọc, người trong kỹ viện quả nhiên là không biết xấu hổ, nói ra cái gì cũng không cảm thấy e lệ, đừng nói Thẩm Ngọc ngượng đến mặt đỏ đến mang tai, đến ngay cả hắn cũng nghe không nổi nữa.
Hồng Liên trái lại mờ mịt: "Không thể hiểu nổi."
Hắn liếc nhìn vẻ mặt trong sáng của chủ nhân, nhìn vẻ mặt hai người chủ tớ này, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó.
"Nha ~ ta hiểu rồi." Hồng Liên chuyển hướng Tống Thanh nói, "Ngươi chưa nói chuyện này cho y biết đúng không? Khó trách tiểu mỹ nhân không nhận ra ta."
Tống Thanh nhướng mày đe dọa, bất quá Hồng Liên căn bản là không để vào mắt, chỉ thấy hắn mắt to mày rậm, người nhìn lạnh tanh cùng nghiêm túc, thật ra lại rất thật thà, không có chút lực uy hiếp nào, không khỏi phốc một cái, che miệng cười ha ha đến không ngừng.
"Vậy thì để ta nói giúp đi, Vương phi mời ta tới, chính là để hầu hạ Vương gia, cho nên khoảng thời gian gần đây, đều là ta đến hầu hạ, phải nói Vương gia cũng thật là hung hãn, hàng đêm sênh ca đến ngay cả ta cũng có chút chịu không nổi, đến bây giờ thắt lưng vẫn còn cảm thấy đau..."
Hồng Liên xoa xoa eo, không để ý đến ánh mắt rét lạnh của người đối diện đang trừng mình.
"Ngươi mới vừa rồi ngồi ở trên thềm đá, hẳn là đang đợi Vương gia đi? Nhìn dáng vẻ trông mong cùng ánh mắt đáng thương của ngươi, không cần đợi, Vương gia đã có ta chú tâm hầu hạ, có lẽ rất nhanh thôi sẽ không nhớ nổi ngươi là người nào nữa ~"
Nói xong, Hồng Liên ở ánh mắt giống như sắp giết người đến nơi của Tống Thanh, lắc mông rời đi, vừa đi vừa ca, "Tưởng là một người khó đối phó, hóa ra lại là một ngốc tử có bộ da đẹp a ~ không thú vị chút nào..."
Hồng Liên thanh âm cảm thán cách xa cũng có thể nghe rõ được, giống như là cố tình nói cho Thẩm Ngọc nghe.