Tống Thanh cho rằng Thẩm Ngọc sẽ bởi vậy mà mất mát trầm luân, chỉ là hắn đã quá xem thường ý chí của Thẩm Ngọc rồi, y không khóc không nháo đòi đi gặp Vương gia nữa, cũng không bi thương chán nản, mỗi ngày đều đúng giờ thức dậy, dùng bữa, uống thuốc Biển Thập Tứ kê cho, nhưng y càng tỏ ra bình tĩnh như vậy, Tống Thanh càng cảm thấy lo lắng hơn.
Trừ bỏ những việc đó, Thẩm Ngọc mỗi ngày đều ngồi ở trước bàn trang điểm, vẽ mày thoa phấn, không hài lòng, lại dùng dùng nước tẩy sạch sẽ, rồi lại tiếp tục, lớp phấn thoa lên mặt càng ngày càng dày, son môi cũng càng ngày càng đậm, mắt vẽ đến giống như cánh bướm tung bay.
"Đừng vẽ nữa!"
Tống Thanh bắt lấy tay Thẩm Ngọc, quả thực không hiểu y vẽ rồi lại tẩy như vậy để làm cái gì.
Thẩm Ngọc xoay đầu lại, cười dùng tay ra hiệu, "Làm sao vậy? Khó coi lắm sao?"
Tống Thanh nhìn gương mặt trang điểm của y, xinh đẹp vô cùng, mặc dù trang điểm có chút vụng về, mắt vẽ không đều, má hồng quá mức, thoạt nhìn giống như một diễn viên tuồng diễn hài kịch, nhưng lại không thể nào che giấu được ngũ quan hoàn mỹ của y.
"Khó coi!" Tống Thanh tàn nhẫn nói.
Thẩm Ngọc cảm thấy hơi nản lòng, y cũng tẩy đi rồi trang điểm lại mấy chục lần rồi, làm sao vẫn vụng về như vậy chứ? Đến cả trang điểm cũng làm không tốt, trước kia ma ma có chỉ dạy y một ít, Thẩm Ngọc khi đó vẻ mặt như đưa đám, bởi vì sợ gả cho Trấn Bắc Vương mà thất thần, không có chú tâm học.
"Vậy ta thử lại lần nữa."
Thẩm Ngọc dùng tay ra hiệu xong, cúi đầu xuống chậu nước, tùy tiện lau đi phấn son trên mặt mình.
"Người học trang điểm thì có ích lợi gì? Chuẩn bị giống như hắn dáng vẻ lẳng lơ, xoay chuyển lòng Vương gia sao?"
Tống Thanh lần đầu tiên nói ra câu nói khắc nghiệt đến như vậy, hắn bị kích động, đem hộp phấn cùng đồ trang điểm gạt một cái, phấn son tươi đẹp vương vãi đầy đất.
Thẩm Ngọc thấy hắn đột nhiên tức giận, sợ đến ngẩn cả người, mặt ướt nhẹp nước cũng quên cả lau.
"Vương gia...thích."
Thẩm Ngọc nghĩ, Vương gia mấy ngày gần đây chính là thích dáng vẻ phong tình vạn chủng này của Hồng Liên, vậy nếu như y cũng thay đổi thành bộ dáng như vậy, có phải hay không cũng thích y?
Vậy nên, Thẩm Ngọc từ khi nhìn thấy lớp trang điểm tinh xảo quyến rũ cùng khí chất của Hồng Liên, cảm thấy thua kém tự ti, buồn rầu ở trong phòng học.
"Loại người dựa vào sắc đẹp ra sức lấy lòng nam nhân, người nào cũng có thể làm phu quân, vì ngân lượng chuyện gì cũng làm ra được, hắn tới Vương phủ là bởi vì Vương phi cho hắn một vạn lượng bạc làm tiền công! Người muốn trở thành người như vậy sao?"
Tống Thanh vừa nhớ tới bộ dáng tỏ vẻ xấu hổ của Hồng Liên, liền cảm thấy buồn nôn.
Hóa ra Hồng Liên tới vương phủ chỉ vì ngân lượng, Thẩm Ngọc đến giờ mới biết, có điều Hồng Liên bán thân còn có thể kiếm tiền, một đêm thiên kim, y chính là đem mình tặng không, Trấn Bắc Vương cũng đâu có cần đến, tựa như so với Hồng Liên y còn muốn rẻ tiền hơn.
"Vương gia sớm ba chiều bốn, nếu như hắn ngày mai thích người mù, người cũng phải đâm mù mắt của mình sao, ngày sau nữa lại thích nữ nhân, người có thể biến mình thành nữ nhân sao?!"
Tống Thanh ngực phập phồng, hắn cũng không biết tại sao mình lại trở nên kích động đến như vậy, nói xong rồi lại hối hận bởi mình quá xúc động cùng thất thố.
Thẩm Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lát, ra hiệu nói, "Như vậy quá khó khăn...vậy giống như trước kia giả dạng được chưa?"
Tống Thanh nghẹn lời, Thẩm Ngọc xuất thân nô lệ, làm "vật thay thế" gả vào vương phủ, thế giới nhỏ của y như chỉ có duy nhất một người là Trấn Bắc Vương, cho nên chấp niệm sâu tận xương tủy.
"Người...người không cần học hắn." Tống Thanh chua xót nói, "Vương gia không thích người, sẽ tự có người..."
"Nha ~, ban ngày ban mặt, lại khóa cửa bên trong, người trong phòng đang làm chuyện gì mà không muốn người khác nhìn thấy nha? Ta gõ cửa, lại còn không mau mở cửa, ta phải tự mình vào bắt gian rồi ~ ha ha ha ~"
Nghe thấy âm thanh tiếng cười cùng giọng nói kiều mị, liền biết người bên ngoài là Hồng Liên.
....
Hôm nay tớ đã cố gắng hết sức rồi, các cô còn không mau vào khen tui ~ ~ ~
Cả buổi chiều ôm khư khư cái laptop, mắt mỏi...