Lão bát nói rằng lão tam quen nhiều người trong giới nghệ sĩ nên tiểu Điềm cùng lão tứ quyết định đi gặp đương sự Điền Quân.
Nhắc tào tháo, tào tháo tới thăm… Tiểu Điềm nhìn lịch, là ngày mà cha nhỏ của A Ngạo bị bức điên… Cũng là ngày lịch sử, Điền Quân tự sát.
Lúc mở cửa tiễn lão tứ lão bát sau khi hò hẹn, cả ba người bị giật mình khi trước cửa nhà A Ngạo có một người đang quỳ ở đấy, tóc tai rũ rượi nhìn vô cùng đáng thương!
“Có chút quen mắt”, lão bát bị tồ mà lầm bầm.
“Là Điền Quân…”, lão tứ gật đầu.
Khi tiểu Điềm chẳng hiểu mô tê gì thì thấy cô hàng xóm ngoắc ngoắc tay tỏ ý muốn mời ba người họ qua bên phòng cô.
Hai đứa nhỏ song sinh gặp tiểu Điềm thì vui vẻ đòi cưỡi ngựa. Lão bát làm ngựa, còn Điềm và lão tứ ngồi nghe cô hàng xóm than thở về Điền Quân.
“Cứ đến hôm nay là đứa nhỏ lại xuất hiện”, rót trà vào tách cho tiểu Điềm và lão tứ, cô hàng xóm nhẹ thở dài, “lúc A Ngạo mới chuyển tới đây thì cậu bé ấy cũng tìm đến, ban đầu là ngày nào cũng chờ A Ngạo, rồi mỗi tuần một lần, mỗi tháng một lần. A Ngạo dùng mọi cách, chúng tôi cũng giúp A Ngạo đuổi cậu ấy đi nhưng chỉ khiến cậu ấy một năm một lần chứ chẳng thể đuổi đi hoàn toàn…”.
“Cô ơi, cậu ấy là gì của A Ngạo?”, lão tứ lễ phép hỏi.
“Aizz, nghe nói là tình cũ hay gì đó, A Ngạo thuyết phục chúng tôi giúp đuổi cậu ấy đi vì cậu ấy hại mẹ A Ngạo, cô là bạn của mẹ A Ngạo nên cô cũng có một tay”, nói rồi cô hàng xóm che miệng cười.
“Cô nói thế để con đừng thấy lạ mà bàng hoàng, với cả A Ngạo vốn là đứa nhỏ tốt lắm, người có lỗi là cậu bé kia thôi”
Có lỗi thì đi xin lỗi nhưng xin lỗi quá muộn cũng khó lòng được tha thứ.
Tiễn hai lão về, tiểu Điềm nhìn qua hướng cửa nhà A Ngạo còn đóng kín, ma xui quỷ khiến thế nào lại lên tiếng “này… Điền Quân”, người kia ngơ ngác ngước mắt lên nhìn tiểu Điềm, cậu chột dạ vì lỡ miệng kêu… “Cậu, vào nhà tôi uống chút nước bàn chút chuyện được không?”.
“Liên quan đến A Ngạo”, thả mồi dụ người.
Hai kẻ si tình cùng một người gặp nhau thì?… Một cần tha thứ, hai cần yêu thương. Kể nhau nghe nỗi khổ tâm. Tiểu Điềm nhận ra sự ma xui quỷ khiến của mình cũng có lợi lắm.
“Vậy… Chỉ cần tôi giúp cậu được A Ngạo tha thứ thì cậu sẽ không xuất hiện gần A Ngạo nữa phải không?”
“Vô nghĩa! Đương nhiên! Tôi sẽ xuất ngoại định cư với gia đình chứ xuất hiện ở nơi đau lòng này làm gì nữa!”, Điền Quân nhẹ quát, tiểu Điềm cười gãi má.
Thế là, hai chàng trai liên kết với nhau để giúp đỡ nhau, đồng thời thực hiện được kế hoạch của bản thân. A Ngạo nhận ra, tiểu Điềm có bạn mới, dù hai người vẫn cứ dây dưa trên danh nghĩa là hảo bằng hữu nhưng A Ngạo biết có kẻ thứ chen vào.
“A Ngạo ơi! Đây là bạn mới của tôi!”, tiểu Điềm cười vui vẻ nắm kéo Điền Quân đến trước mặt A Ngạo, vờ không thấy khuôn mặt trắng xanh của anh, còn cùng Điền Quân đùa giỡn một hồi.
A Ngạo khó chịu ra mặt, khi thấy tiểu Điềm quan tâm người kia hơn, anh lại cảm thấy không vui. Anh quen được nhìn một tiểu Điềm hoạt bát bám lấy mình rồi. Anh tự huyễn rằng thế cũng tốt, sẽ không bị sự hoạt bát kia làm phiền nữa.
“Khi tôi sắp quên thì cậu lại xuất hiện, mỗi năm đúng ngày, chẳng khác gì nhắc tôi nhớ lại, nhắc tôi đừng quên hận cậu…”, A Ngạo khẽ nói, nói với bức hình cũ ở hộc tủ cuối giường. Hai người trẻ tuổi ôm nhau và cười thật tươi, trong khung cảnh đồng quê xanh ngát. Bức hình cũ ố vàng đầy bụi bị anh xé bỏ không thương tiếc.
“Tiểu Điềm, tránh xa người kia ra”, chờ đèn xanh, anh lên tiếng. Tiểu Điềm khó hiểu nhìn anh, ngừng game trong điện thoại lại.
“Chàng trai tên Điền Quân”.
“Vô lý! Đó là bạn tôi! Anh ngăn tôi kết bạn a, không nên đâu, anh cũng là bạn thân tốt của tôi mà. Ghen tị kì quái”, tiểu Điềm bĩu môi.
“Vì tôi quen người đó trước em! Tôi không đảm bảo cậu ta an toàn để em kết thân, tôi trải qua nhiều năm với cậu ta và tôi hiểu rõ. Còn em thì không… Tiểu Điềm ạ”
Tiểu Điềm xù lông “này! Bớt vô lý đi!!! Tôi và cậu ấy dù gặp nhau gần tuần hơn, anh cũng thế khác gì? Nếu biết nhau từ trước sao hai người lạnh mặt với nhau?! Anh đang giấu tôi chuyện gì??”
A Ngạo trầm mặc. Quá khứ không phải kể là kể lại được.
“Nói lão nhị của em tra quá khứ của tôi thì tốt hơn”, A Ngạo cười tự giễu.
Tiểu Điềm đạm mạc đáp “tôi chờ anh kể ra, tôi không nghĩ giữa chúng ta lại không có sự tin tưởng nhau đến vậy đâu. A Ngạo khốn nạn”, bước xuống xe và đi vào công ty, tiểu Điềm không xoay lưng nhìn chiếc xe lần nào cả vì cậu đang bận nén cười… Nén cười đến vai run run…
Kế hoạch sắp thành công rồi.
Tiến trình có hơi nhanh không? Nếu nhanh thì tớ sẽ làm Điền Quân còn có âm mưu khác () con người là loài có lòng tham không đáy cả /// ///