Bị mắng khốn nạn có tư vị gì? Rít một hơi thuốc lá thật sâu, nhẹ thở ra làn khói. A Ngạo nghĩ đến màn đối thoại ấu trĩ của mình và tiểu Điềm. Quan tâm sai cách.
“Là Alpha mà ưu sầu vì một Omega không đáng đâu”, thư ký đứng cạnh bên, đảo mắt nhìn trời.
“Tại sao lại không?”, A Ngạo khó hiểu.
“Vì anh không yêu cậu ấy”, nhìn đồng hồ, hết giờ nghỉ rồi.
“Tôi…” không biết có phải yêu hay chỉ là đơn thuần bằng hữu hay huynh đệ hữu cung thôi. A Ngạo khẽ thở dài.
“Muốn sống thoải mái, trước hết là buông bỏ bớt trong tâm đi. Như cách tôi từng buông bỏ anh” (), thư ký tiêu sái rời khỏi sân thượng.
Rõ ràng là buông hận thù rồi mà?
Tiểu Điềm hôm nay cùng Điền Quân bày lẩu ăn ngoài sân, mùi thơm đến long trời lở đất, hàng xóm hé cửa ra nhìn sang, A Ngạo không ngoại lệ ngó qua nhìn. Thì bị tiểu Điềm quát “nhìn cái gì?! Quen không mà nhìn?”.
Điền Quân không nghĩ khi bắt tay với tiểu Điềm sẽ được ăn uống đuề huề no đủ như vậy, Điền Quân nghĩ nghĩ hay là kết giao bạn bè luôn đi? Giải quyết xong vụ của hai người thì đề nghị vẫn giữ quan hệ a.
“Điền Quân, chúng ta cần nói chuyện”, A Ngạo chặn đường vào thang máy của Điền Quân. Điền Quân chấp nhận xuống công viên đàm đạo cùng A Ngạo.
A Ngạo nhìn Điền Quân, sâu sắc hiểu thế nào là thời gian khiến con người thay đổi. Điền Quân chẳng khác nào thư ký của anh, chẳng còn sự kiêu ngạo hay điên cuồng yêu gì gì nữa.
“Tại sao tiếp cận tiểu Điềm? Tôi không nghĩ trừ việc quỳ trước nhà tôi cầu tha thứ, cậu lại có hứng thú tiếp cận người của tôi như vậy”.
Điền Quân nhếch môi “người của anh? Điềm là người của anh từ lúc nào nhỉ? Sao tôi chẳng hay biết gì cả”.
“Là hảo bằng hữu của tôi”, A Ngạo nhìn lên chung cư cao, tầm mắt hạ nơi ban công của tiểu Điềm.
“Thiệt sao? Chỉ là hảo bằng hữu mà sau quan tâm dữ vậy? Tôi bán cậu ta đi khuất tầm mắt anh thì anh cũng sẽ tìm hảo bằng hữu mới thôi mà, có phải O của anh đâu”, Điền Quân đung đưa xích đu.
“Cậu không hiểu. Tôi tha thứ cho cậu, cậu đừng tiếp cận tiểu Điềm nữa”, nhìn đến xuất thần.
“Anh mới không hiểu bản thân anh. Chúng tôi hợp tác vì lợi ích đôi bên thôi. Anh chịu tha thứ cho tôi, vậy tôi không cần quỳ trước nhà anh nữa, cảm ơn!”, trong lòng Điền Quân đang mắng chết A Ngạo, hoá ra tha thứ chỉ vì mình tiếp cận tiểu Điềm, biết thế ban đầu bắt cóc cầu tha thứ có phải hay hơn không… ( () đây chính là ngu ngàn năm khôn một phút đó con)
Hít một hơi thật sâu, nhìn Điền Quân mạnh mẽ rời đi, A Ngạo không nghĩ lại dễ dàng như thế.
À không, không thể dễ dàng như thế đâu. Khi mà A Ngạo hắc tuyến nhìn băng ghế sau, tiểu Điềm cùng Điền Quân đang trò chuyện vui đến chẳng ngại nội dung bàn đến. A Ngạo bi thống hỏi “tôi nhớ cậu nói sẽ rời đi mà Điền Quân?”
“A? Điền Quân chờ giấy tờ thủ tục xong sẽ đi đó! A Ngạo làm sao mà dữ dằn như vậy nha?”, tiểu Điềm biết A Ngạo tha thứ cho Điền Quân nên cực kì cao hứng và chẳng biết là liên quan đến mình vì Điền Quân quên nói cho tiểu ngốc nghếch rồi…
Điền Quân chính là một bóng đèn siêu cấp chuyên nghiệp, mỗi khi A Ngạo muốn nói chuyện riêng với tiểu Điềm thì Điền Quân chen hẳn một chân vào nghe ngóng cùng. Thế là A Ngạo chỉ có thể tìm tiểu Điềm vào ban đêm sau khi Điền Quân về.
“Tiểu Điềm, tôi muốn tâm sự với em”, A Ngạo khẩn thiết nắm tay tiểu Điềm.
Rút a, rút a, rút không được tay mình khỏi tay A Ngạo, tiểu Điềm miễn cưỡng vào phòng A Ngạo, bước vào nơi thật lâu chưa bước, vuốt ve chó nhỏ và chờ A Ngạo lên tiếng.
“Được rồi, tôi xin lỗi, tôi không nên giấu em… Tôi không phải không tin em nhưng khi nhắc đến quá khứ, họng tôi cứ như tắc nghẹn lại, cho đến hiện tại, ngồi đối diện em, tôi nhận ra cũng không khó khăn như tôi nghĩ…”
Quá khứ A Ngạo đã được nhắc lại ở phía trên, tiểu Điềm cũng nghe kể rồi nhưng khi nghe anh kể lại cậu mới nhận ra trong quá khứ của A Ngạo còn có nhiều ẩn khuất hơn nữa mà lão anh mình tra không ra.
“Vậy theo lời anh là vì sợ tôi bị Điền Quân lợi dụng nên mới tha thứ cậu ta để cậu ta rời khỏi tôi sao?”, tiểu Điềm chớp mắt hỏi.
“Tôi không còn hận cậu ta nữa, đã tha thứ lâu rồi chỉ là nhìn mặt người cũ, ai có đủ bình tĩnh để nhìn thật lâu? Tâm nguội lạnh nhưng không có nghĩa là trí nhớ sẽ phủi sạch hình ảnh ngày trước. Nên trước đây, cậu ta dù có quỳ thật lâu cầu tha thứ, tôi cũng không muốn ra đối mặt nói tha, cậu ta lại bướng bỉnh không chịu lời tha thứ cách cánh cửa vọng ra. Khi tôi thấy cậu ta tiếp cận em, tôi sợ, sợ quá khứ bị phanh phui, em bị lợi dụng như cách tôi từng trải qua”
Nghe giải thích từ A Ngạo, tiểu Điềm cảm giác mình không có tiền đồ mà yêu anh hơn… Mẹ nó ai lại hết lòng vì bằng hữu như anh cơ chứ?! Thính cũng to như lỗ mũi trâu rồi…
(//∇//) tâm trạng high nên đang viết ngoại truyện của thư ký A Ngạo luôn nhé. Nạn nhân dính thính của A Ngạo, đi theo vết xe đổ của Điền Quân nhe.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(◇)┘ đi viết chương tiếp theo của Đào mỏ tổng tài nữa… Sắp đi chơi nên sợ bệnh lười ghé thăm thì khổ nhắm…