Trường trung học cấp Sakura
-con nhỏ kia! Mày tránh xa Kuro ra nghe chưa? Nghe chưa?
Từng chữ “nghe chưa” là từng cái đạp vào người cô bé. Ngày nào cũng vậy, chẳng biết vì lí do gì nhỏ và Usagi luôn bị bọn này đánh. Nhiều lúc bị đánh chung, nhỏ che cho Usagi vì sức khỏe Usagi rất yếu, kết quả nhỏ hứng hết đòn của những con nhỏ kia.
Thật ra không phải nhỏ không biết lí do mình bị đánh chỉ là muốn phủ nhận lí do đó thôi.
Hôm nay giáo viên tiết thể dục nghỉ nên cả lớp tự học, Vivi cùng đàn em của nó lại lôi nhỏ lên sân thượng. Nhỏ vùng vẫy cố chạy trốn nhưng bất lực vì nếu nhỏ trốn được thế nào Usagi cũng bị thay.
Từng cái tát, từng cái đạp, giáng vào người nhỏ. Nhỏ co người chịu đựng nỗi đau, không khóc, không la dù chỉ một tiếng. Nhưng nhỏ càng im lặng thì những đứa kia sẽ càng đánh nhiều thêm.
-mấy con kia! Bọn mày làm gì đó?
Một thằng nhóc xuất hiện giúp nhỏ - là Gin. Mấy nhỏ kia hoảng sợ vì có người phát hiện nên chạy mất.
- Luna! Luna có sao không?-Gin đỡ Luna ngồi dậy.
- tớ không sao!
-sao không báo thầy cô hay nói ba mẹ?
-ba mẹ thì tớ không có nói, còn thầy cô thì họ biết đó nhưng họ không xử lí đâu. – Luna cười nhạt, nhỏ phủi bụi trên quần áo của mình.
-tại sao?
-cậu không cần biết đâu! – Luna bỏ đi.
Thầy cô không xử lí vì gia đình Vivi chính là người tài trợ quyên góp cho trường mỗi năm, ngoài ra vợ của hiệu trưởng lại là dì của Vivi. Như vậy thử hỏi sao họ xử lí việc Vivi gây sự đánh lộn, có chăng họ làm ngơ giả vờ không biết thôi. Đối với Luna xã hội vốn đã bất công rồi, nhỏ cũng chẳng quan tâm.
Bốp! Bốp! Chát!
-mày! Mày ngoan cố hả con?!
Hôm nay lại bị đánh, riết rồi Luna bị đánh như ăn cơm bữa.
-hừm! có vẻ làm vậy mày không sợ nhỉ?
Vivi từ từ đi tới chỗ Luna nằm, trên tay nó là một cây kéo.
Vivi nắm từng lọn tóc của Luna lên rồi bắt đầu cắt, cắt, cắt cho đến khi mái tóc của Luna tả tơi.
-hahahahahahha
Cả đám cười mãn nguyện rồi bỏ đi. Còn Luna, nhỏ nằm đó, từng giọt nước mắt rơi xuống. Mái tóc mà mẹ nhỏ giúp nhỏ chăm chút từng ngày, chải chuốt cho nhỏ từng ngày, vậy mà, vậy mà bây giờ mái tóc đó đã bị bọn này phá hỏng...
-Luna tuần này cha ở bệnh viện chăm sóc mẹ với mẹ của Kuro, con ở nhà nhé!
-mẹ với dì bị sao vậy cha? – Luna lo lắng
-mẹ với dì bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói có thể cả hai sẽ không thể tỉnh dậy được nữa. – Cha Luna quay mặt đi chỗ khác để kìm nén những giọt nước mắt.
-con muốn đi thăm mẹ với dì, cha cho con theo với.- Luna rưng rưng.
-tôi rất tiếc vợ ông đã đi rồi, còn dì của cô bé thì sẽ phải sống thực vật mãi mãi.
Cha con Luna bàng hoàng, tại sao lại như vậy? Tại sao?
Một tuần sau đó, mẹ Kuro cũng không qua khỏi...
Hiện tại
Luna và Kuro đang ngồi bệt dưới đất trong thư viện. Cả hai ngồi đối mặt nhau nhưng lại cúi nhìn xuống đất.
“sao ngươi biết?” Kuro khẽ nói, giọng khàn khàn.
“tìm hiểu.”
“sao ngươi biết là cô ta làm?”
“bụi phép!” Luna ngước lên nhìn Kuro, anh vẫn cúi nhìn xuống đất.
“còn gì nữa không?”
“còn!” Luna nghẹn lại “dì nói... dì đã nói...” nước mắt Luna tuôn ra “trước lúc đi...dì đã nói...hức... dì đã nói hãy cẩn thận với Vivi...hức...”
Kuro ngước nhìn khuôn mặt đẫm nước của Luna, đưa tay chùi nước mắt cho nhỏ nhưng lại bị nhỏ gạt tay ra.
“tại sao cứ ở chung với ngươi thì ta luôn khóc, tại sao vậy?” Luna sướt mướt.
“xin lỗi!”
“đi mà xin lỗi dì ấy!” Luna hét lên.
“ta...” Kuro sững sờ...
“ngươi đã ở đâu khi mẹ ngươi cần ngươi, ngươi là đứa con duy nhất của dì. Vậy mà trước lúc ra đi người duy nhất vắng mặt lại là ngươi.” Luna tuôn ra một tràng.
Kuro chỉ còn biết im lặng, Luna thì khóc. Lần này cô sẽ khóc cho hết nước mắt sau đó cô sẽ không khóc nữa. Cô sẽ trả thù cho tất cả những người mà cô thương yêu. Sẽ là máu chứ không phải là nước mắt nữa.