Hai tiết học trôi qua trong lặng lẽ, cuối cùng tiếng chuông ra chơi cũng vang lên, mười thiên thần lặng lẽ ra khỏi lớp...
“cô đã nói những gì?” Kai nhìn Vivi, tuy không biểu hiện cảm xúc ra nhưng Vivi biết rằng Kai đang tức giận.
“tôi làm gì thì tôi nhận thôi.”
“shit!” Kai chửi thề rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp.
“mấy người vừa lòng rồi chứ. Biết được sự thật rồi chắc vui lắm nhỉ.” Vivi để lại một câu chế giễu rồi cũng đi theo Kai.
Usagi nhẹ nhàng kéo hai búi tóc xuống chải lại gọn gàng, vừa chải vừa nói “cô ta lại làm Luna thay đổi nữa rồi, nhưng lần này không chỉ một mình Luna đâu.”
Gin cũng không thể nói gì hơn trừ im lặng, phải vì quá khứ được phơi bày ra rồi...
Nguyên cả ngày hôm đó Luna và Kuro cúp tiết. Usagi và Gin nghĩ họ về nhà nhưng trong nhà lại không có ai cả. Mặt Usagi sầu thảm như cái bánh bao thiu.
“Luna ơi!”
“có ở đây đâu mà kêu!” Gin nói
Đôi khi không phải ai sinh ra cũng có thể tự quyết định cuộc sống của mình... Nhiều lúc có thể nói rằng do định mệnh an bày vận mệnh cuộc sống của họ... Đối với Luna dường như cuộc sống của cô đều là định mệnh sắp đặp, ý nghĩ đó luôn đeo bám theo cô và cô đã sống theo “sự sắp đặt” tùy theo tự nhiên không chút phản kháng cho đến khi những người cô yêu thương dần ra đi...
Rào! Rào! Rào!...
Mưa cả ngày không dứt, bầu trời mang một màu u ám, nó đem lại cho ta những cảm xúc man mác buồn...
Dưới cây cầu vượt có hai bóng người một nam một nữ, người nữ đang ngồi còn người nam thì đứng dựa vào vách chân cầu...
“♪Cứ đi mà không biết, cuối con đường phía trước...Có phải là hạnh phúc, khi trước mắt giờ là hố sâu...Sống trong niềm cay đắng, trái tim đầy thù oán...Cứ bước lần trong đêm, không biết ta giờ đi về đâu...♫...”-Luna khẽ hát vài câu. Nhưng lời hát của Luna lại làm Kuro chết lặng một lần nữa.
Ngâm nga một hồi Luna đứng dậy định bỏ đi thì bị Kuro kéo lại.
“đi đâu đó?”
“làm thêm!”
“đi với!... được không?”
Luna gật đầu “ừ” một cái...
Đến tối...
Trời cũng bớt mưa hẳn, chỉ còn lại vài giọt lâm râm. Trước cửa nhà loáng thoáng hai bóng người Usagi đang ngồi ngơ người ở phòng khách, thấy vậy cô liền chạy ra.
“Aahhh! Gin! Luna với Kuro về rồi nè!” Usagi mừng rỡ khi thấy hai người.
“làm gì la làng lên thế?” Luna hỏi, mặt đơ đơ.
“cậu với tên này đi đâu từ sáng đến giờ vậy?” Usagi mếu máo nhìn Luna.
“cúp học!”Luna
“oe~ bơ tớ hả?”
“xíu nữa lên lầu hai, nhớ kêu Gin lên luôn.” Luna ngoái đầu lại nói một câu rồi bỏ thẳng lên phòng.
“cô định làm gì?” Kai ngồi trên bệ cửa sổ, anh lạnh lùng hỏi.
“lỡ phóng lao thì phải theo lao. Dù sớm hay muộn nhỏ ta cũng sẽ tìm tôi trả thù.”
“tôi chẳng quan tâm cô xử lí chuyện riêng của mình như thế nào, nhưng tôi mong cô đừng để nó ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình.”
Vivi chỉ im lặng không chả lời. Sự im lặng đó khiến Kai nghi ngờ.
Cơn mưa dai dẳng cuối cùng cũng tạnh hẳn. Đường phố lại trở nên ẩm ướt vì cơn mưa đã qua. Ánh đèn đường loe loét chiếu sáng con đường đêm vắng vẻ.
Trừ các quận gần trung tâm thành phố ra thì các quận khác hầu như đang trong tình trạng bị bỏ hoang hoặc sắp bị bỏ hoang. Cũng vì vậy mà quỷ dữ xuất hiện ngày càng nhiều, số người chết cũng ngày càng tăng nhiều hơn. Thành phố này rồi sẽ ra sao...?
Nhà Luna
“Na kêu bọn tớ lên đây làm gì thế Na?” Gin giở giọng chọc ghẹo Luna
“bỏ ngay cái cách gọi tên tớ kiểu đó hoặc cậu sẽ bị ăn gậy.” Luna lườm Gin.
“được rồi! muốn đùa giỡn gì thì để sau. Còn giờ là bàn công việc Gin à.” Usagi cũng trở nên nghiêm túc một cách kỳ lạ.
“vậy nói chung là có chuyện gì?” Kuro cũng tò mò không kém.
“ngồi xuống đi!” Luna nói.
Cả ba người kia ngồi xuống, Luna đảo mắt nhìn cả ba rồi lấy dưới ngăn bàn ra hai quyển nhật ký đặt lên bàn.
“chọn một trong hai để đọc trước.”
Gin và Usagi chọn cùng một quyển có bìa màu nâu, riêng Kuro lại chọn quyển có bìa màu đen.
“Gin và Usagi đọc trước, Kuro đọc sau.” Luna nói khi ba người đã chọn xong “Nhớ đọc lớn cho tất cả nghe”
“Ừ...!” Usagi bắt đầu đọc “Ngày x tháng y năm XX. Thật không ngờ chiến tranh ở quỷ giới lại kết thúc sớm hơn ta nghĩ. Có lẽ đến lúc ta phải đi rồi...” Usagi vừa đọc được vài chữ thì bị Luna ngắt lời.
“cậu không cần đọc ngày tháng đâu, nội dung chính là được rồi.”
“ừm!” Usagi tiếp tục “Hôm nay ta đã trốn lên nhân giới thành công. Nơi này thật khác với tưởng tượng của ta. Ta còn gặp được một người bạn... Ừm... để xem... trang tiếp theo là một tháng sau đó. Hôm nay là ngày đặc biệt ở nhân giới, cũng là ngày mà ta hạ sinh đứa con của mình. Đó là một cô bé dễ thương, nhưng ta chỉ có thể làm mẹ của con bé được một tuần nữa. Mẹ xin lỗi con, Luna...Luna?” Usagi tròn mắt nhìn vào chữ Luna. Hai tên con trai cũng kinh ngạc không kém, cứ ngỡ rằng chuyện ở lâu đài là giả, ai ngờ...
“đọc tiếp đi!” Luna ngã người nằm xuống ghế.
“Sau đó ta đã đem Luna giao cho một đôi vợ chồng y tá trong bệnh viện và người bạn mà ta đã gặp... Vài ngày sau ta được đưa về quỷ giới một cách thầm lặng...” Usagi ngừng đọc “hết rồi!”
“đó là của tớ, của cậu và Gin thì lật ngược lại” Luna nói.
“khoan!” Kuro chen vào “tại sao ngươi bảo bọn ta đọc những cái này?”
“không muốn biết sự thật sao?” Luna thản nhiên nói, kèm theo là một nụ cười đầy bí ẩn.
“ý ngươi là sao?” Kuro nhíu mày
“Usagi còn nhớ câu truyện về thành phố lụi tàn không?” Luna không trả lời câu hỏi của Kuro.
“nói đúng hơn là thế giới lụi tàn, nhưng đó chỉ là một câu truyện tiểu thuyết thôi mà?” Usagi thắc mắc.
“nếu là truyện hay gì đó đại loại thì chắc chắn sẽ có tác giả hoặc nguồn gốc. Còn đằng này thì chỉ có một số người nhất định biết, đúng không, Luna?” Gin dường như đã hiểu được những gì Luna muốn nói.
“cậu đọc nhanh nhỉ?” Luna liếc xuống tay Gin, dường như anh đã đọc xong trong lúc cả ba đang nói chuyện.
“tớ chỉ mới xem sơ qua thôi, cũng đã hiểu sự tình rồi.” Gin nói.
Usagi thì ngơ ngác nhìn Luna với Gin “hai cậu nói gì thế?”
“chúng ta vốn đã không phải người ngay từ đầu phải không?” Gin tiếp tục hỏi.
“đúng!” Luna
“vậy câu chuyện về thành phố lụi tàn gì đó chính là dự báo của quá khứ về hiện tại?” Kuro hỏi
“ừm!...” Luna gật nhẹ
“vậy cũng chẳng cần đọc nữa!” Gin gấp cuốn nhật ký đặt lại trên bàn.
“có nhiều thứ đôi khi chúng ta cũng đừng nên biết. Đến một lúc nào đó mọi chuyện sẽ tự phơi bày ra thôi, phải không? Luna từng dạy tớ như vậy mà!” Usagi nhỏ giọng nói từ từ và cuối cùng là một nụ cười nhẹ.
“ba người cứ giữ hai quyển nhật ký đó đi, khi nào cần thiết thì đọc cũng được.” Luna thở dài...
“chỉ vậy thôi sao?” ba con người kia đồng thanh
“ừ!”
“chỉ vậy thôi?” giờ chỉ còn hai tên con trai, Usagi đơ luôn rồi.
“ừ!” Luna cũng tròn mắt nhìn ba người “chứ mọi người muốn gì nữa?”
“Yahhh!!!” Usagi ôm gối bay vào đánh Luna...
Một cuộc chiến giữa những chiếc gối xảy ra... Không khí trong nhà bỗng nhộn nhịp hơn mọi khi...