Vừa trở về nhà ngồi không được bao lâu, Băng Tâm đã nhận được điện thoại của Dạ báo tin từ đường cao tốc ngay dưới chân núi Tân Thành: “Chị hai, ông ta đã chết hiện tại người của chúng ta đã bao vây khu vực này, cảnh sát cũng không can thiệp vào vụ này.”
Xung quanh chân đường toàn là những người mặc đồng phục màu đen cầm súng quan sát tình hình, ở giữa vòng vây là xác chết một người đàn ông máu me be bét. Có thể là rơi từ trên cao xương phịa phải lực va đập rất mạnh với mặt đường nên nửa người dưới gần như không còn nhìn rõ được các bộ phận của cơ thể, khuôn mặt cũng bị biến dạng khiến không ai nhận ra. Cách đó một trăm mét, cả hai phía của con đường đều bị cảnh sát ngăn lại không cho phương tiện lưu thông nào đi qua.
“Đã gọi điện báo tin cho bà ta chưa?” Cô lạnh nhạt hỏi Dạ, trong giọng nói lại mang theo chút dịu dàng khiến người ta sởn da gà, lắc đều ly rượu trong tay từ từ thưởng thức.
“Bà ta tới rồi.” Dạ vừa định trả lời lại thấy một chiếc xe sang trọng dừng lại gần bọn họ, Bạch Viên Viên từ trong xe bước ra. Bà ta chạy lao về phía trước, nhìn thấy thi thể trên đất cả người lập tức mềm nhũn. Một người vừa mới hôm qua còn nói chuyện với bà ta vậy mà giờ nằm yên không còn một hơi thở khiến bà ta cảm thấy choang váng. Đúng lúc này lại có một người đàn ông có vẻ là người đứng đầu nhôm người bước đến khiến nỗi sợ hãi ngày càng tăng lên.
“Cảm giác của bà thế nào, thú vị chứ?” Người đàn ông bước đến áp một chiếc điện thoại đến gần tai bà ta ra, một giọng nói dịu dàng mà lại rét buốt truyền vào tai.
“Cô…m..uôn…muốn gì?” Đến giờ phút này bà ta thật sự cảm giác được cái chết đang tới gần, cả người run lẩy bẩy mã mới nói đưuọc một câu.
“Bà vội vàng làm gì, món quà cuối cùng tôi đã đưa tới nhà họ Lãnh rồi đấy.” Băng Tâm nhẹ nhàng cười nói, cái cô muốn là bà ta phải chết trong chính tay người chồng mà bà ta yêu.
Bạch Viên Viên nghe vậy cũng không còn để ý đến chuyện thi thể cha mình vẫn còn đang nằm trên đất nữa mà lập tức bảo lái xe đưa về nhà. Tuy không biết đó là thứ gì nhưng bà ta biết nó chắc chắn sẽ uy hiếp tới mạng sông của mình.
Vừa chạy vào đến phòng khách bà ta đã nghe thấy tiếng rên rỉ truyền ra từ phòng khách còn kèm theo những lời nói dâm đãng. Khi nghe thấy giọng nói kia bà ta vội vàng chạy xông vào chỉ thấy Lãnh Dật Hiên đang ngồi nhìn vào màn hình trong phòng khách, trên đó là hình ảnh một người phụ nữ dây dưa với hai người đàn ông và tất nhiên nhân vật chính không phải ai khác mà chính là mình. Đầu bà ta “đùng” một tiếng nổ tung, phải biết rằng một khi chuyện này bị phát hiện rất có khả năng bà sẽ bị Lãnh Dật Hiên hành hạ tới chết.
Quả nhiên lúc này Lãnh Dật Hiên quay đầu nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh thấu xương, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ. Bà ta còn đang đúng cứng người thì Lãnh Dật Hiên đã xông tới tát thằng vào mặt bà ta mấy cái, chỉ có thể cảm thấy một bên mặt đau nhói, từ khóe miệng trao ra một loại chất lỏng vừa tanh vừa mặn.
“Đồ đàn bà không biết xấu hổ, ngay cả súc sinh cũng không bằng.” Lúc Lãnh Dật Hiên nhận được chiếc thẻ nhớ thì cảm thấy rất khó hiểu nhưng rồi khi thấy nội dung của đoạn ghi hình duy nhất bên trong thì tức đến ói máu.
Thật không thể ngờ rằng người phụ nữ mình ôm ấp bao nhiêu năm lại làm ra loại chuyện này mà mục đích thì là để làm hại con gái mình thì sao có thể chịu được.
Ông chợt nghĩ về chuyện của gia đình mình trước kia, rồi đột nhiên có thể thấy được rất nhiều điều mù quáng mình đã làm. Cảm giác hối hận, đau lòng đang lên như thủy triều.
Đúng lúc này, có một người giúp việc trong nhà đi tới, chỉ thấy cô ta đặt một chiếc máy tính lên mặt bàn rồi lui ra bên cạnh. Trên màn hình là băng Tâm đang nhàn nhã ngồi uông rượu một mình, đôi mắt lười biếng híp lại nhìn bọn họ.
Lãnh Băng Tâm nhìn người phụ nữ bị đánh nghiêng mặt sang một bên và người ‘cha’ yêu quý của cô tức giận đứng cạnh. Thoải mái nở nụ cười trao phúng nhìn cảnh tượng này, rất lâu trước kia ông ta hình như cũng đứng trước mặt rất nhiều người nhìn mẹ cô bằng ánh mắt này thì phải.
“Cảm giác bị cắm sừng này không tồi chút nào phải không? Ông đúng là một kẻ ngu ngốc, bị bà ta lừa hon mười năm mà vẫn ngu ngốc không biết gì chỉ tin lời bà ta nói. Nói cho ông biết nha, thực ra năm đó bà ta đúng là có thai con trai nhưng mà nó không phải của ông đâu!” Tâm nhẹ nhàng nói, ánh mắt chứa đầy ý cười.
“Con trai….con nói vậy là sao?” Lạnh Dật Hiên không hiểu nhìn chằm chằm vào Tâm qua màn hình, dường như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt mở lớn khso tin quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, con trai của ông chỉ có một đứa duy nhất chưa kịp nhìn ánh nằng mặt trời mà đã bị tử thần cướp đi.
“Năm đó bà ta cũng ngủ với một người đàn ông khác để có được đứa con trai ông hằng mong ước. Sau đó khi bụng đã lớn bà ta lại vì muốn lấy ông mà thuê người đụng xe vào mình khiến đứa bé chết, rồi đãn dắt chúng cứ chỉ ra rằng đó là do mẹ tôi làm.” Cô lạnh nhạt nói, khi cô có đủ thực lực đi điều tra về chuyện năm đó thật không ngờ lại điều tra được chuyện này. Thật không ngờ gia đinh mình lại có thể tan vỡ vì một sắp đặt của người đàn bà này. “Năm đó trước mặt bao nhiêu người ông công khai nói nhà họ Bùi chết vì giết người cướp của bình thường, vốn chính là che chở bà ta. Một người thông minh như ông sao có thể để người khác qua mắt được. Tôi hỏi thật nha, bao nhiêu năm nay ông có cảm thấy có lỗi với mấy chục mạng người ngày đó không?”
“Ba…ba…” Ông ta ngập ngừng không nói nổi lên lời, năm đó nếu không phải vì ông ta thì có lẽ cả nhà họ Bùi đã không chết oan như thế cho nên trong trái tim ông luôn nặng bóng người vợ đã mất và hai đứa con gái mất tích. Giờ khi biết tất cả sự thật ông ta chỉ lặng người không biết làm thế nào để bù đắp tất cả, nếu như không bị ngời đàn bà kia mê hoặc có lẽ ông ta giờ vẫn sống chung cùng người vợ hiền cùng hai đứa con gái đáng yêu, cuộc sống hạnh phúc mà giờ có mơ cũng không thể tìm lại được.
“Ông tự mình giải quyết đi, bye bye.” Tâm cung không nói hai lời, chỉ quăng lại một câu rồi buông chiếc máy tính bảng trong tay ra để nó rơi cuống đất, còn bản thân thì thẫn thờ một mình.
Cuối cùng cô vẫn không thể xuống tay với ông ta như ông ta đã phải xuống tay với mẹ mình, có phải cô đã quá mềm lòng trước kẻ thù rồi không?
“Mặc kệ mọi chuyện đi, coi như cho ông ta cơ hội tự giải quyết.” Một vòng tay ấm áp, vững vàng ôm cô vào lòng, giọng nói của Lăng Kiệt vang lên. Anh hiểu cô muốn để người đànông kết thúc tất cả những gì ông ta gây ra, bao gồm cả việc trừng phạt bản thân như thế nào cũng để ông ta tự quyết định.
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng trả lời, trái tim dường như đã nhẹ nhõm hơn.
Liên lạc bị cắt đứt mà Lãnh Dật Hiên vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ những thứ lộn xộn trong đầu, cuối cùng ông ta ngẩng đầu lên nhìn thoang qua chỗ Bạch Viên Viên gần như hết sức sống, ngã quỵ trên mặt đất, mặt trắng bệch không còn giọt máu nào.
“Cô hãy mang bà ta đến cho con bé, bảo nó muốn làm thế nào thì làm.” Ông ta lắc đầu đi vào trong phòng mặc kệ Bạch Viên Viên bị người giúp việc đưa đi. Con gái đã trưởng thành, lòng lại mang thù hận với bản thân như vậy, dù có muốn cũng không thể làm được gì để bù đắp chỉ có thể bù đắp cho người phụ nữ vì ông mà chết cũng khiến cả nhà chôn theo.
Lẳng lặng viết lại di chúc chia đôi toàn bộ tài sản tới cho hai đứa con gái sau đó gọi luật sư đến tiến hành làm tất cả thủ tục còn lại. Khoác áo lên bảo lái xe chở đến một nơi mà bao năm nay ông vẫn đến mà chỉ dám đứng ở chân núi, không muốn tới gần.
Nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài thẫn thờ nhớ về ngày đầu ông gặp cô gái ấy, cô đúng dưới ánh mặt trời nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt long lanh trong sang như sao trời. Làn gió thổi tung mái tóc đen dài khiến chúng nghịch ngợm ôm lấy đôi má hồng xinh đẹp, lướt qua làn môi ướt át, ngọt ngào. Nụ cười đó là nụ cười đẹp nhất cũng là nụ cười đã bị thời gian sự vô tâm của ông làm cho nó vụt tắt trong bóng đêm lạnh lẽo, thay vào đo là nụ cười thê lương, tuyệt vọng. Nếu như thời gian quay trở lại thì tố biết mấy, tất cả những sai lầm đều có thể có xóa bỏ, nhưng mà rất tiếc là thời gian cũng vinh viễn không thể quay ngược trở lại. Cũng giống như một tình yêu chân thành bị bở lỡ thì tất cả đều trở thành cát bụi.
Đến nơi Lãnh Dật Hiên bước tới trước một ngôi mộ, trên tấm bia có ảnh một người phụ nữ đang cười, nụ cười ấm áp đến đau lòng người còn sống.
“Xin lỗi, tôi đến muộn mất rồi.” Lãnh Dật Hiên nhẹ nhàng nhìn tấm ảnh trên bia mộ cười, “Tôi đến để trả nợ đây, nếu có kiếp sau hãy nhớ tìm một người đàn ông tốt và chung thủy, đừng chọn một thằng khốn nạn như tôi.”
Nói rồi ông ta rút từ trong áo ra một khẩu súng, lên đạn, chĩa lòng súng vào thái dương và bóp còi. Giữa ánh hoang hôn chỉ thấy một bóng người ngã xuống, đôi mắt vẫn nhìn vào tấm bia mộ trên môi nở nụ cười thỏa mãn, trong mắt vẫn còn nguyên hình ảnh cô gái mang nụ cười vui vẻ không chút phiền muộn.
Bùi Quân cũng đã tới, anh nhìn hành động của người đàn ông kia, tuy anh vẫn không thể tha thứ cho ông ta nhưng việc này em gái đã quyết định, anh sẽ không can thiệp nhữa. Điều quan trọng bây giờ chính là anh phải tìm lại thứ quan trọng nhất mà mình đã đánh mất sau khi người thân ra đi.
Băng Tâm đứng từ xa nhìn lại, trên mặt không hề hiện lên cảm xúc, chỉ có đáy mắt là hiện lên ý cười, đối với hành động này của ông cô rất hài lòng. Ánh hoàng hôn vàng rực chiếc lên khuôn mặt cô tạo nên sự mờ ảo khó có thể nắm bắt.
“Chị hai, giờ người đàn bà kia thì xử lý thế nào.” Dạ đột nhiên bước đến nhẹ giọng hỏi, chứng kiến cảnh cô nhìn người thân chết mà không hề có cảm xúc gì anh thực sự cảm thấy có chút đau lòng. Đâu ai biết được một người luôn đứng trên cao như cô đã phải trải qua biết bao đau khổ, để đánh đổi lấy vị trí này chính là máu của họ.
“Đưa bà ta đến Thiên Đường trước, nhớ không được để bà ta chết, tôi sẽ đến xử lý sau.” Băng Tâm cười, nụ cười lạnh như băng, bà ta nhất định phải từ từ sống mà hưởng thụ tất cả những gì nợ cô và người thân của cô.
“Anh muốn gặp cô ấy!” Lúc này, Bùi Quân đột nhiên mở miệng, trong mắt có đau thương cùng hối hận đang dâng trào.
“Được, chỉ là sợ rằng cô ấy đã học được cách quên anh rồi.” Tâm thở dài nhìn khoảng không trước mắt nói, năm đó cô đã từng nói với anh về khúc mắc của anh và cô ấy. Chỉ có điều anh đã bỏ ngoài tai lời cô nói, giờ mới biết mình đã mất gì thì có lẽ đã muộn.
“Anh sẽ cố gắng để cô ấy không thể quên được.” Quân nói, trong ánh mắt chứa đầy kiên định và niềm tin, mất đi cô ấy một lần là quá đủ rồi.