Khi giải quyết xong hết toàn bộ ân oán và cả thù hận thì trái tim và tâm hồn Băng Tâm đã được giải tỏa, mục đích sống duy nhất trong đời đã hoàn thành làm cô bất chợt cảm thấy bối rối, không biết nên làm gì tiếp theo.
Bây giờ nhìn lại bản thân cô, tất cả mọi thứ như tiền, quyền, sức mạnh cô đều đã có đủ cả, còn đoạn đường đời phía trước lại không còn mục đích nên cô chợt nhận ra con đường phía trước rất mù mịt còn bản thân lại đang lạc lõng trong sương mù.
Nghĩ đi nghĩ lại cô mới chợt nhận ra mình đang làm việc quá nhiều mà thời gian nghỉ ngơi lại chẳng có bao nhiêu. Gần như toàn bộ thời gian trước đây của cô là để dùng vào việc tăng sức mạnh của bản thân sao cho có thể dẫm kẻ thù dưới chân, để bọn họ sống không bằng chết.
Suy nghĩ xong hết, Tâm liền dùng tay xoay khuyên tai, điều chỉnh đúng tần số để gọi cho Lưu Ly và Tường Vy đang ở Thiên Đường.
“Chị hai à, có việc gì sao?” Nhìn thấy người liên lạc tới là Băng Tâm, Lưu Ly vốn đang ngồi theo dõi bản đồ thị trường buôn bán vũ khí của binh họ chợt cảm thấy khó hiểu, không biết lại có chuyện gì xảy ra nữa đây.
“Chị sẽ nghỉ đi du lịch, cũng không biết là bao lâu nên em và Tường Vy hãy lo toàn bộ công việc nhé.” Tâm nói thẳng ta định của mình mà lại không biết nó đã khiến Lưu Ly sốc tới mức suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
“Chị hai....Chị, đang đùa đúng không?” Lưu Ly giật mình chớp mắt nhìn màn hình xem mình có nhìn nhầm người gọi không, thậm chí cô còn đưa tay lên dụi mắt mấy lần và cũng các định được mắt mình không mờ, mãi một lúc sau cô mới khó khăn hỏi.
“Ừ.” Tâm cũng lười nói thêm với Lưu Ly, cô chỉ trả lời một tiếng rồi cắt đứt liên lạc luôn để mặc Lưu Ly vẫn còn sốc tới mức chưa nói nổi gì kia.
Lưu Ly khổ sở nhìn về một phía cách đó không xa, cô cảm thấy bản thân dường như đang bị người khác hành hạ tới mức sắp chết.
Cô thề, nếu như lần này không tìm cách thoát khỏi tình huống hiện tại được thì cô sẽ tự mình đi tập huấn ba tháng.
Phải biết rằng bây giờ Bạch Long gần như coi Thiên Đường mới là nơi làm việc của mình còn phía Liệt Hoả thì vứt lại hết cho chồng cô rồi. Hiện nay anh ta dường như đang cố gắng hết sức để theo đuổi Tường Vy, chỉ khổ mỗi cô thôi, cả ngày bị người ta nhìn với ánh mắt đán đuối như muốn lột da mình luôn.
Cô đang mong chờ chon hai giải quyết xong việc rồi tới giúp cô đuổi tên họ Bạch kia đi. Nào ngờ đâu bây giờ cả chị hai cũng đã bỏ mặc tất cả mà không biết chỉ có cô phải chịu khỏi thôi.
Không được, cô cũng phải nghỉ phép, để toàn bộ công việc lại cho hai người kia đi, cho họ có không gian riêng mà vun đắp tình cảm.
Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, thôi thì để sáng mai lại liên lạc với c hai vậy.
Buổi sớm mai với ánh mặt trời nhô cao chiếu lên khắp thành phố đông đúc nhộn nhịp. Tại một căn hộ thuộc khu trung cư cao nhất thành phố có Băng Tâm đang ngủ rất say, nhìn cô tựa như một thiên sứ xinh đẹp.
Đã từ rất lâu rồi cô không có được giấc ngủ bình yên không gặp ác mộng như vậy ngoài lúc mất trí nhớ. Trước kia dù cho có ngủ được nhưng cô vẫn luôn phải chịu đựng giấc mơ kinh khủng về cái chết của mẹ và người thân. Có lẽ vì đã trả được mối thù năng đó lên cô mới có thể ngủ ngon giấc như vậy tuy rằng lúc cô ngủ vẫn luôn giữ tinh thần cảnh giác cai, chỉ cần một tiếng động nhẹ hoặc có người xuất hiện bên cạnh thì cô lập tức biết ngay.
Mí mắt cô chợt động đậy, lông mi như rèm cửa mở ra để lộ đôi mắt sắc bén, tỉnh táo mà không hề có chút cảm giác nào như vừa mới ngủ dậy xong.
Cô nhẹ đưa cánh tay lên xoay nhẹ chiếc khuyên tai đang rung động trên vành tai, nếu không phải vì nó rung cô cũng lười dậy.
“Chị hai, chị dậy chưa vậy?” Từ chiếc khuyên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái.
“Có chuyện gì vậy?” Băng Tâm khó hiểu nhíu mày, cô nhớ là hiện tại bản thân cũng đang chuẩn bị bắt đầu kỳ nghỉ đầu tiên từ khi bước vào chân vào hai giới hắc - bạch đến nay mà. Chẳng lẽ còn chưa kịp nghỉ đã có chuyện cần giải quyết rồi sao?
“Chị cũng để cho em nghỉ phép vài ngày như chị nha.” Từ đầu bên kia Lưu Ly bắt đầu nịnh nọt, lần này nếu không đi mà còn ở đây làm kỳ Đà càn mũi thì chắc cô sẽ chết mất.
“Vậy còn chuyện làm ăn và quản lý công việc ai lo.” Lần đầu tiên Tâm rất dễ tính trả lời, nếu là bình thường thì chắc chắn Lưu Ly đã lập tức bị đá đi tập huấn vài tháng rồi.
“Tường Vy giải quyết được mà chị, hơn nữa hiện giờ có vẻ Liệt Hoả đang rất rảnh và hết mất việc làm rồi thì phải. Ngày nào em cũng thấy Bạch Long đến đây hỗ trợ Tường Vy. Nếu em mà còn không đi nữa thì chẳng phải là da mặt quá dày, suốt ngày cản đường người ta tìm hạnh phúc bên nhau sao.” Ly than thở nói bóng nói gió, cuộc đời này của cô luôn luôn biết suy nghĩ cho người khác, mặc dù có đôi khi cũng lấy được chút lợi ích cá nhân. Nhưng mà phải biết điều như vậy mới không bị ánh mắt của người đàn ông nào đó đang tìm cách theo đuổi con gái nhà người ta nhìn tới cháy hết mặt mũi chứ.
“Được vậy thì em cứ nghỉ đi.” Băng Tâm nhướn mày, môi hơi nhếch lên cười nhẹ nói.
Cô đã sớm nhìn ra sự khác thường của Bạch Long rồi, nhưng mà nếu cậu ta muốn theo đuổi Tường Vy như vậy mà không dùng chút thủ đoạn nào thì chắc đợi tới khi con cô ấy học đại học rồi cậu ta mới nói xong lời yêu người ta mất.
Với người chỉ biết đến y học và phục vụ cô như Tường Vy thì những cái khác đều là con số không. Nghĩ đến đây Tâm rất vui suớng khi người khác gặp họa, cô tủm tỉm cười vui vẻ rồi bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị đi nghỉ.
Ở Thiên Đường, Lưu Ly cũng rất ăn ta với cô, cô ấy cũng đang cười vui vẻ thu dọn hành lý và chỉ để lại một lá thư điện tử được định sẵn thời gian gửi. Khi cô lên máy bay được ba phút thì nó sẽ gửi về hồm thư của Tường Vy rồi.
Lãnh Băng Tâm vẫn như thường ngày, cô hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc cô đã thu dọn hành lý xong. Cô lái xe nhanh như gió chạy tới sân bay tư nhân của Thiên Đường, với chiếc xe đã được cải tiến và lái với tốc độ này, cho dù là camera giao thông cũng chỉ quay được một bóng đen lướt qua mà thôi.
Đến sân bay, Tâm tắt máy, xuống xe và đóng cửa, đứng nhìn chiếc máy bay quân dụng đã được trang bị lại bên ngoài cho giống máy bay bình thường mỉm cười hài lòng.
“Chị hai.” Trong sân bay có rất nhiều người đang làm việc, họ cũng không dừng việc đang làm mà chỉ đứng ngay ngắn chào cô rồi lại tiếp tục làm việc.
Băng Tâm ném chìa khoá xe cho một người đàn ông mặc đồng phục của sân bay để anh ta mang hành lý của mình để lên máy bay.
Khi lên máy bay Tâm cũng không vội kiểm tra hay thắt dây an toàn để lái máy bay đi như trước mà chỉ ngồi yên như đang đợi ai đó nhưng không gian trong máy bay vẫn yên tĩnh như thường, trừ tiếng hít thở của cô và tiếng ồn từ ngoài máy bay vọng vào thì không có tiếng gì cả.
“Mau ra đi.” Tâm lên tiếng phá tan sự yên lặng.
“Nếu anh còn không ra thì tôi không ngại khoá chiếc máy bay này và kích nổ ngay lập tức đấy, Lăng lão đại.” Đợi ba phút mà vẫn không có ai trả lời, Tâm lại tiếp tục lên tiếng, trong giọng nói có vài phần thiếu kiên nhẫn.
“Vậy mà cũng bị em phát hiện ra, có lẽ tôi lên xem lại khả năng của bản thân rồi.” Lăng Kiệt bước từ sau một hàng ghế ra, bước vào khoang điều khiển và ngồi xuống cạnh Tâm. Dáng vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh như người vừa bị phát hiện ra hành vi vụng trộm đang làm không phải là mình.
“Sao anh lại ở đây?” Băng Tâm hơi nhíu mày, chẳng lẽ anh ta định bỏ hết công việc lại mà bám theo cô ư?
“Anh phát hiện ra đã rất lâu rồi chưa dành thời gian nghỉ ngơi.” Kiệt nói bâng quơ và vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
“Cho nên.” Tâm nhướn mày quay đầu sang nhìn người bên cạnh, đầu cô gần như muốn nứt ra. Tuy rằng cô đồng ý từ từ tiếp nhận anh ta nhưng không có nghĩa là lúc nào anh ta cũng kè kè bên cạnh mình như vậy chứ.
“Anh nghe Hàn Long nói em muốn nghỉ nên cũng đi cùng luôn, dù sao thì chúng ta cũng phải vun đắp tình cảm mà.” Lăng Kiệt trả lời bằng giọng nói và vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi mà câu nói lại rất chi là vô lại.
“Vậy thì anh tự đi đi, anh bám theo tôi làm gì?” Đè nén cảm giác muốn đập vào cái bản mặt kia lại, Tâm nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.
“Anh cảm thấy chuyện tình cảm của chúng ta tiến triển rất chậm nên anh quyết định đi nghỉ cùng em. Hơn nữa với thân phận của em hiện hay thì khả năng bị ám sát, bắt cóc rất lớn, anh thấy mình phải ở bên cạnh em để bảo vệ em thì mới yên tâm được.” Kiệt cũng quay đầu sang nhìn Tâm, tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt toàn là ý cười, hơn nữa nếu để ý kỹ còn có thể thấy khoé môi hơi nhếch lên một độ cong nhỏ.
“Anh nghĩ tôi cần người bảo vệ sao?” Tâm nhướn mày, cô còn cần người bảo vệ thì chắc trên đời chẳng còn ai không cần bảo vệ nữa rồi.
“Tất nhiên rồi.” Kiệt nói chắc như đinh đóng cột, giờ này anh mới phát hiện ra là da mặt mình càng ngày càng dày.
“Anh...Được.” Tâm tức tới phát điên mà không thể làm gì người đàn ông trước mặt.
Cô đành kiểm máy bay trước khi cất cánh, đeo đủ trang bị, khởi động và cất cánh mà cũng chẳng buồn nhìn người bên cạnh chút nào. Cô thực sự là không có thời gian để tiếp tục tranh cãi với anh ta nữa bởi vì anh ta đã muốn đi cùng thì dù cô có nói thế hay nói nữa thì cũng vậy thôi, tốt hơn hết là không nói gì và coi anh ta như không khí là được