Bíp bíp, đã là : a.m, mau thức dậy, chủ nhân. Tiếng kêu thánh thót của máy tính vang lên trong đầu nó. Nó nhẹ nhàng ngồi dậy, vệ sinh cá nhân, dọn dẹp lại chỗ ngủ rồi xuống lầu.
“Chủ nhân, thức ăn đã có, ngài muốn ăn ở đâu ạ."
Chị Mary_sát thủ được chọn làm hầu gái trong căn biệt thự thứ này hỏi nó, nó chỉ nói ngắn gọn.
“Sân vườn.”
“Vâng, tôi đã hiểu.”
Mary đáp lại còn nó thì đi lên lầu ba, căn lầu nó yêu thích nhất, được thiết kế kiểu khu vườn nhỏ với đủ loại cây nhân tạo vô cùng đẹp mắt, nó chọn cái ghế trắng dưới bóng cây anh đào, lấy ipad ra coi tin tức. Lại như mọi ngày, hôm nay không có tin gì thú vị, chỉ có một tin được số người xem cao nhất, đạt hơn ,, lượt coi. Nó lia ngón tay về phía tin tức đó. Nhưng tin đó chỉ làm nó thất vọng hơn thôi. Tin này nói về ngôi trường Đệ Nhất_ngôi trường có nền giáo dục cao với số thiên tài chiếm hơn bảy phần tám trên cả nước xuất thân từ đây. Có vẻ như nó đang tuyển học sinh cho học kì mới, nghe nói năm nay sáu ngôi trường lớn nhất lại thi nhau xếp hạng. Nó không hề hứng thú với ngôi trường này, may là chị Mary đem đồ ăn lên, có vẻ như chị ấy làm pudding trứng thì phải, nghĩ tới là thèm rồi. Nếu không có chị ấy chắc nó đã đập máy rồi quá. Nó từ từ thưởng thức món ăn, cái vị vừa ngọt vừa béo làm nó không mảy may đến cái ipad nữa. Trong khi đang thưởng thức mỹ vị thì chuông điện thoại vang lên, nó bực tức bốc máy, tiếng nói nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia.
“Alo, em gái hả, là anh, Hàn Phong đây, sáng nay em có coi tin tức mới nhất không?"
“...”
“Có hả, vậy em nghĩ bao nhiêu phần trăm Đệ Nhất chiến thắng?"
Trong đầu nó bắt đầu hiện lên những dòng phân tích của máy tính píp píp, đã phân tích xong, tỉ lệ thắng năm nay trường Đệ Nhất là %, nếu chủ nhân tham gia, tỉ lệ %
“%."
Nó nhẹ nhàng lên tiếng.
“Không thể nào, tại sao lại như vậy chứ."
“..."
Đưa ly hồng trà lên miệng, nhấp ngụm, sau đó ăn pudding tiếp.
“Em đùa anh ư?”
“…”
Hoàn thành xong bữa sáng, nó phất tay, chị Mary từ bên ngoài tiến vào, lấy dĩa pudding rồi lui xuống. Nó định nhấn nút end call thì anh nó nói tiếp, nhưng đổi thành giọng cầu xin.
“Nè, em gái, mấy ngày nay công việc của em ít đúng không? Giúp anh vài việc được chứ! Hình như em chưa qua khoảng thời gian tuổi học trò trong sáng nhỉ, bây giờ em muốn đi học không, có nhiều bạn vui lắm đấy, còn nữa...”
Nó cắt ngang lời nịnh hót của anh trai, lạnh lùng lên tiếng.
“Mục đích, nhanh.”
“Hazzz, em ác quá, ít nhất cũng nghe anh một chút chứ. Rồi, anh nói thật, anh mong em giúp anh. Anh cần em đến ngôi trường Đệ Nhất này, giúp người bạn của anh, khiến ngôi trường này chiến thắng cuộc thi sắp tới, có được không?”
“Nói dối.”
Dĩ nhiên nó biết chứ, máy tính trong đầu nó hiện lên rằng % là không đúng sự thật trong câu của anh hai nó rồi.
“Ách, em biết à.”
“..."
“ Thật ra hội trưởng hội học sinh là bạn gái anh, tên Thanh Diệp, tên đẹp phải không? Năm nay là năm đầu tiên cô ấy lên làm hội trưởng, mà vốn tính cô ấy dịu dàng và hơi nhát nên cô ấy không tự tin trường Đệ Nhất sẽ thắng, mà sự kiện này năm mới có lần, hơn năm nay, cái tên Đệ Nhất vẫn là niềm tự hào cho thành phố Z, thành phố có nền kinh tế lớn nhất, nếu năm nay mất cái danh Đệ Nhất là do cô ấy, cô ấy sợ là không còn mặt mũi nào để sống nữa, thà chết cho xong, anh không muốn cô ấy buồn hay lo lắng tiêu cực như thế. Cho nên...”
À, thì ra là muốn nó giúp chị dâu sao, giúp thì giúp nhưng mà...
“Đừng lo, anh sẽ trả công hậu hĩnh cho em, em thích gì cũng được.”
“Khẩu AK--JLYQP.”
“Em đùa đấy à, cái khẩu đó được thiết kế riêng cho anh đấy, em sao chép thì sao gọi là độc quyền được?”
“...”
“Thôi được, nhưng chỉ sao chép một mẫu thôi đó”
Píp, nó tắt máy, chỉ được một khẩu thôi à, thôi kệ, không sao, có đỡ hơn không, khẩu AK--JLYQP là khẩu súng độc quyền, chứng minh thân phận anh nó, nghe nói, khẩu súng đó được làm từ một loại khoáng sản cực kì hiếm, khiến khẩu súng ngắm này cực nhẹ, nhưng lại không bao giờ bị gỉ sét hay hư hỏng, sức công phá nó cực lớn, lại không phát ra tiếng động, chỉ cần người bắn có thể nhìn được vị trí xa, khẩu súng này có thể bắn xuyên thủng mục tiêu. Kỉ luật mà anh nó đạt được là xuyên óc một tên trùm buôn bán thuốc phiện nổi tiếng ở phía Đông đại lục, với khoảng cách nhắm bắn là , km. Đi kèm với khẩu súng này là đạn JKT, loại đạn nhỏ nhưng vô cùng nặng. Cả món này được mệnh danh là một trong mười hai vũ khí huyền thoại. Nó thường xin anh hai cho nó mượn nghiên cứu thử, nhưng anh nói có chết cũng không cho nó mượn, vậy mà vì giúp đỡ chị dâu mà anh lại cho. Đúng là con người bản tính dễ đổi. Nó cầm điện thoại lên, ấn một dãy số, đầu dây bên kia vang lên giọng của một cô gái, nghe vô cùng gợi cảm, nhưng có vẻ như đang cố gắng kìm nén lại, không dám hó hé những lời mị hoặc.
“Chủ nhân, ngài muốn tôi làm gì ạ?"
“Thành phố Z, hai vé”
“Vâng, chuyến bay sớm nhất là :, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài ngay.”
Nó tắt máy, nhìn đồng hồ, đã : rồi ư? Nó lại nhấn tiếp một dãy số khác, trong lúc đợi, nó mở cây kẹo kitkat ra, cắn miếng, nhắm mắt tận hưởng hương vị chocolate ngọt lịm bên ngoài, bên trong là nhân bánh giòn, làm dịu đi vị ngọt của chocolate, thật là thanh kẹo hảo hạng. Bỗng, tiếng nói ngáy ngủ từ trong điện thoại phát ra.
“Alo, ai vậy?”
“…”
“Là bà đó hả Băng, sao gọi sớm thế?”
“Thành phố Z, đi không?”
“Đi liền, mấy giờ? Ở đâu?”
“Sân bay Seven, :.”
“Ok.”
Cúp máy, nó ăn hết thanh kẹo, lấy trong túi áo ra một viên kẹo bubble, bỏ vào miệng nhai, thổi lên quả bóng hồng. Bóng nổ, nó từ từ cất bước ra khỏi phòng kính, bắt đầu dọn dẹp đồ cho chuyến đi định mệnh đời mình.