Duẫn Huyền Niệm trên đường về nhà, thấy thân ảnh to lớn của nam nhân đang nhè hướng mình mà đi tới. Y giơ tay nắm lấy, dắt tay hắn trở về.
Duẫn Huyền Niệm để cho y nắm, không thèm quan tâm đến người khác có hay ko chú ý đến sự thân mật của người bọn họ. Hắn ngẩng mặt lên nhìn đại gia mà nói: “Thiết Sinh, ta thấy ngươi nên về phòng ngủ tiếp đi.”
“Ta muốn bàn với ngươi việc, sau khi đưa ngươi về, ta sẽ đi tìm Khuyết lão tam.”
“Ân” tướng công hiện đang muốn nói gì đó với hắn. Là muốn tiện cho hắn: “Có chuyện gì mà quan trọng quá vậy? Ko đợi ta về nói được ah?”
“Ta lo cho ngươi.” đề tay áo lau đi mồ hôi trên trán hắn. “Hai ngày sau, ngươi đừng vất vả ngày ngày đưa hài tử đến trường nữa. Niệm Sinh cỡi ngựa khá lắm, bất quá ta hơi lo lắng, ko biết Liên Nhi có quen ngồi ngựa ngay được ko.”
“Ngươi cho là Niệm Sinh sẽ nhân dịp này mà hù nó?” Duẫn Huyền Niệm không khỏi bật cười thành tiếng: “Ngươi ko biết là hài tử Niệm Sinh này tinh quái lắm sao? Liên Nhi thường hay bị nó xỏ mũi đắt đi đó thôi.”
Mà, hắn nhiều lúc cũng bị đại gia xỏ mũi dắt đi nữa ah. Đôi phụ tử này…….trong cách xử sự tuy có ôn nhu nhưng vẫn chuyên chế ra mặt. Thường lấy lui làm tiến khiến kẻ khác phải nghe lời, điều này làm hắn ko hài lòng cho lắm……
“Nữ hài tử thì đương nhiên phải ngoan ngoãn, dịu dàng………giống như ngươi” Thấy hắn bắt đầu ko vui. Lãnh Thiết Sinh dừng lại ko nói nữa, sợ chọc nương tử mất hứng.
“Ko phải tại ngươi sao………” làm cho hắn cảm động, đối hắn rất mực tôn trọng, cẩn thận chăm sóc, chở che giống như là trân bảo ko bằng. “Thiết Sinh, nhiều lúc ta ko khỏi suy nghĩ. Ta có tài cán gì mà lại được ngươi đối xử như thế?” Y chắc chắn ko phải chỉ đơn giản muốn hắn họa bức tranh mà thôi. Là mong muốn hàm ý ẩn chứa bên trong đó.
Nhưng hắn, một thân đầy bệnh, có thể đáp ứng được sao?
Lòng bàn tay gắt gao nắm chặt hơn nữa, Lãnh Thiết Sinh cúi đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi đoán thử xem ta muốn cái gì. Bất quá ta chỉ muốn sau này, ngày ngày đều giống thời điểm hiện giờ mà thôi. Ngươi biết ko, ta rất muốn mang ngươi về nhà của chúng ta, khi nào thì ngươi mới chịu đáp ứng đây?”
「……」 Duẫn Huyền Niệm không trả lời, miệng khép lại như trai ngậm ngọc.
Không nói gì tức là cự tuyệt rồi, Lãnh Thiết Sinh không muốn gây gỗ nên nói rằng: “Ta thấy chắc là ngươi đang lo lắng cho cuộc sống của lão nhân gia, nên mới ko chịu theo ta trở về.” Việc vướn mắc của bọn họ lúc trước, hôm nay là lần đầu tiên được nhắc tới: “Huyền Niệm, về chuyện của lão nhân gia, ta sẽ nhượng bộ. Cái gì cũng có thể hảo thương lượng, nhưng ko thể cho ngươi đến gần bọn họ được nữa. Ta sợ ngươi lại bị tổn thương.”
「……」 Duẫn Huyền Niệm vẫn như cũ không nói gì cả. Mắt đẹp thấy rõ ánh mắt kiên định của đại gia, như thể hiện ý chí cùng quyết tâm mạnh mẽ.
Đôi môi cánh hoa cắn chặt, cuối cùng cũng mở ra mà hỏi: “Tại sao lại tốt với ta như vậy?
“Vì chắc là.” Lãnh Thiết Sinh trả lời ngắn gọn.
“Chắc là……” Duẫn Huyền Niệm thì thào tự nói. Ko ngờ chữ đơn giản như vậy nhưng lại rất bao dung và cái giá phải trả cũng quá lớn. Để tay lên ngực tự hỏi: “Thực sự như vậy chăng?”
Bỗng nhiên, nhớ tới lời của hài tử — “Nương, người đừng phụ bỏ cha có được ko?”
Duẫn Huyền Niệm vẫy nhẹ tay ra, muốn y tạm thời dừng lại để nghe hắn nói: “Thiết Sinh, vạn nhất có một ngày, ta không đáng để ngươi trả giá nữa, thì mặc kệ ta đi.”
Lãnh Thiết Sinh đứng trước mặt hắn, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Sao ngươi nói chuyện ngu quá vậy. Ngày đó ko bao giờ đến đâu. Trong tim ta, mắt ta, ngươi vĩnh viễn quý giá nhất.” (hix hix cầm khăn giấy cảm động quá ~~~~)
Duẫn Huyền Niệm chậm rãi giơ tay che nắng. Ánh nắng gay gắt chiếu vào thân hình to lớn của nam nhân làm nó trở nên rực rỡ lấp lánh.
“Ngươi đừng nghĩ bậy bạ nữa. Ta cố gắng nỗ lực với ngươi đâu chỉ mới ngày” Hắn chỉ cần ngoan ngoãn cho đại gia thương là tốt rồi. Lãnh Thiết Sinh nắm lại tay hắn, dùng thân hình che ánh dương gay gắt cho hắn. Nghĩ rằng: “Vạn nhất, ngày nào đó mắt của hắn ko thể thấy được nữa, cũng sẽ ko bao giờ bỏ hắn – ”
Duẫn Huyền Niệm thấy được thâm tình, không nói gì nữa, chỉ cúi đầu xuống. Tâm hoảng ý loạn nhìn chằm chằm xuống đất. Trời đất ơi, hắn vừa xuất hiện ý niệm gì trong đầu.
Muốn y……, giữa ban ngày ban mặt, mà lại muốn y……
Hơi nóng trên mặt Duẫn Huyền Niệm không ngừng tăng cao. Thầm quyết định tối nay ko cho nam nhân tiếp tục khổ sở vì chuyện thân mật của người nữa………
Hai người về lại nhà, Lãnh Thiết Sinh liền thương lượng với hắn chuyện của Địch Dĩnh. Duẫn Huyền Niệm vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nhìn nam nhân rời khỏi, Duẫn Huyền Niệm lặp đi lặp lại như nuốt từng chữ lời dặn của đại gia
“Đừng để mình mệt mỏi nga.”
Toàn thân đều chú tâm. Hắn nghĩ rằng cho dù cả đời có nghe đại gia lải nhãi cũng ko cảm thấy khó chịu chút nào……
“Phu nhân, toàn bộ dụng cụ vẽ này……..đều mang ra lương đình sao?”
Duẫn Huyền Niệm nhẹ “ân.” tiếng. Ngay sau đó, thấy Xuân Hoa đã nhanh chóng đem những dụng cụ vẽ tranh ra ngoài. Hắn tiếp tục chuẩn bị vài thứ cần thiết, vài cái đĩa con và tìm mấy tờ giấy trên giá sách.
Lúc nào giấy cũng được đặt ở đó cả, Duẫn Huyền Niệm định vẽ trên giấy khổ nhỏ trước, nếu thấy được sẽ vẽ khổ lớn sau.
Một chút sau, Xuân Hoa lại trở vào thư phòng –
“Phu nhân dụng cũ vẽ bên ngoài đã chuẩn bị rồi. Buổi trưa nắng nóng, lương đình so với thư phòng thì mát mẽ hơn. Đợi chút nữa, con sẽ pha cho người bình trà. Còn mấy thứ này có muốn con đem ra luôn ko ạh.” Nàng không biết phu nhân vẽ tranh thì cần những dụng cụ nào, nên ko dám lộn xộn, phải hỏi trước cho thỏa đáng ah.
“Còn lại để ta đem cho.” Duẫn Huyền Niệm ngồi xuống cạnh bàn. Màu nước đều được hắn cất ở ngăn kéo dưới bàn. Bỗng nhiên –
Khóe mắt thu được ánh sáng của cây trâm nhỏ. Tiện tay nhặt lên, đây là trang sức của nữ nhân gia mà. Duẫn Huyền Niệm ngẩng mặt lên, hỏi: “Xuân Hoa, vật này có phải là do ngươi làm rớt ko?”
Xuân Hoa cúi đầu, thấy trong lòng bàn tay của phu nhân có cây trâm hình hoa mai. “Con ko có cây trâm nào màu đỏ tươi như vậy ạh. Chắc cũng ko phải là của tiểu thư. Tóc của nàng ta con chỉ dùng dây đẹp buột lại thôi.”
“Càng ko phải của ta ……” Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái đứng dậy, suy nghĩ –
Của ai đây?
Hắn đã có vài tối ở thư phòng. Bình thường nơi này ngoại trừ Xuân Hoa thỉnh thoảng đến quét dọn ra, thì hai hài tử cũng rất ít khi đến đây. Vậy thì là ai?
Đại gia……
Lòng bàn tay gắt gao nắm chặt, ngón tay trở nên trắng bệch, đau đớn. Duẫn Huyền Niệm ngầm bực “Haiz!”
“Nữ nhân của nhà này còn lại chỉ có Địch quả phụ……, cây trâm hoa mai nhỏ này chẳng lẽ là của nàng?” Xuân Hoa thật thà đoán, lập tức “ah” há miệng kêu to sợ hãi: “Con đang nói gì vậy trời?” trâm là của Địch quả phụ, nhưng sao lại ở thư phòng của phu nhân được. Xuân Hoa nhanh như chớp che miệng lại, nàng còn ko tin tưởng vào chính lời nói của mình nữa ah.
Thật đang nghi ngờ đại gia bất trung đối với phu nhân đi……….
“Xuân Hoa, đừng nói là ngươi cũng nghĩ giống ta nga.”
Thư phòng của hắn đã có ngoại nhân tìm tới……
Xuân Hoa liên tục xua tay, muốn phu nhân đừng nghĩ bậy. “Ko đâu ạh, gia sao có thể làm chuyện này được. Gia thương phu nhân lắm mà. Ngài ấy xa phu nhân lâu như vậy còn ko hề tìm nữ nhân nào thay thế vị trí của người. Sao lại có thể tìm được người rồi lại đi xằng bậy với người khác được.”
Lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng. Duẫn Huyền Niệm suy nghĩ lung tung chút rồi sáng tỏ. Lý trí liền trở lại, thận trọng cân nhắc, lời nói của Xuân Hoa không phải là không có lý……
Cũng dám lắm, hắn trước kia tận mắt nhìn thấy tiếu quả phụ cùng nam nhân phát sinh bậy bạ…… Chẳng lẽ, nam nhân kia không phải đại gia?
Người ta thường nói: Thỏ ko ăn gần hang. Đại gia nếu muốn làm xằng bậy, sao có thể ngu ngốc mắc phải nhược điểm này được……….
Nhìn vật ko nên xuất hiện trong tay mình, thật là cực kỳ chói mắt!
Duẫn Huyền Niệm trầm mặc thật lâu, nội tâm không ngừng ở giao chiến –
Phải tin tưởng đại gia thật tình đối đãi. Hay hoài nghi y căn bản là người tiền hậu bất nhất?
“Phu nhân……” Xuân Hoa gấp đến mức muốn khóc. Nhìn thấy sắc mặt của phu nhân ngưng trọng, cũng ko nói năng gì……….
Nàng hảo lo lắng tình cảm của phu nhân và gia vì thế mà biến đổi. Xuân Hoa lại lần nữa kêu to: “phu nhân?”
Tựa như đang dựa vào đỉnh núi, phía sau vẫn truyền đến âm thanh của Xuân Hoa đang kêu to. Hiện tại hắn giống như đang đứng trên đỉnh núi, phía dưới là biển sâu thẳm. Vẫn là lui một bước trời cao biển rộng?
Nghĩ vậy, liền nhanh như chớp chuyển biến. Duẫn Huyền Niệm không khỏi cười lạnh cái. Thoáng chốc, trở nên bình thường nói: “Thiết Sinh, ngươi nói đối ta rất tốt thì chắc là như vậy đi. ………Ta cũng có thể tin tưởng ngươi.”
Ngay lập tức, Xuân Hoa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phu nhân phản ứng giống như chưa có việc gì xảy ra cả. Ức…… Thật quá tốt nha! Vừa rồi nàng xém chút nữa bị phu nhân dọa cho muốn xỉu luôn ah.
Duẫn Huyền Niệm tiếp tục nói: “Gần đây trong nhà ra vào nhiều người, có khi nào là trộm ko?” hắn hỏi Xuân Hoa: “Thường ngày ngươi có thấy ai lén lút gần thư phòng ko?”
“Con cũng ko để ý nhiều lắm ạh.” nàng suy nghĩ, ai mà ngu đến nỗi dám động thủ trên đầu thái tuế?
Nếu nhà này có tặc, bộ đối phương ko biết chủ tử của nàng là ai hay sao? Còn nữa……cuối cùng là muốn trộm cái gì?
Mạnh dạn đưa ra giả thuyết, Duẫn Huyền Niệm bắt đầu kiểm tra xem vật phẩm của mình có thiếu cái gì hay ko?
“Phu nhân, này nhà ngoại trừ nhân công đến làm việc vào buổi sáng cho đến gần tối thì bọn họ cũng thu thập rời đi ra, thì con chưa bao giờ thấy ai lén lút đến gần thư phòng cả.”
“Nếu là trộm, thì phần cũng có tám chín là lựa đêm tối mà đi. Ah thiếu vài quyển sách cùng mấy bức họa……” có phải hay không là đại gia đã cầm đi? Ngày đó bọn họ ở thư phòng……
Duẫn Huyền Niệm quyết định chờ đại gia trở về để hỏi cho rõ.
Duẫn Huyền Niệm một mình ngồi ở lương đình, cách vị trí của chuồng ngựa cũng ko xa. Nhưng với nhãn lực hiện tại của hắn, cũng ko nhìn rõ cảnh vật gì cho lắm. Đành phải dựa theo trí nhớ, từ từ xắp sếp lại hình ảnh của các nhân công mà vẽ ra.
Đoán là trong nhà có trộm. Trong nhà thường hay ra vào quá nhiều người khả nghi. Nên họa lại xem có thể phát hiện gì ko……..
Một gương mặt từ từ xuất hiện trên giấy. Tuy ko giống tối thiểu cũng có phần. Đợi mực nước khô bớt, đem tờ giấy nhìn kỹ thêm lần nữa –
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy người trong giấy có vài điểm tựa hồ nhìn rất quen mắt. Hướng tầm mắt xuống thạch bàn trong lương đình. Thiên luân thân tử đồ với những người giống như thật bắt đầu hiện ra dưới nét bút của hắn. Hắn và đại gia ở cùng một chỗ, một đôi nhi nữ làm bạn cạnh bên người, bối cảnh là một dãi nhà cửa……
Đôi môi cánh hoa của Duẫn Huyền Niệm không khỏi cong lên cười cái. Đoán rằng đại gia chắc sẽ thích bức họa này lắm đây. Nó thể hiện cho tâm ý của y mà.
Đại gia muốn hắn hiểu là mình sẽ bồi hắn đến lão đi. Con đường tương lai này miên mang dài vô tận, nhân liệu có thể rộng lòng bao dung để cùng nhau bước tới hay ko?
Lập tức ngọt ngào cười lên. Nhưng ở chỗ nào đó trong lòng lại đau đáu buồn lo. Nháy nháy mắt tiệp mấy cái, cảm thấy hơi ươn ướt…….
Duẫn Huyền Niệm lắc lắc đầu, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ mông lung trong đầu. Bỗng nhiên phát hiện người này nhìn vô cùng quen mắt. Rốt cuộc là giống ai?
Hắn không khỏi thốt ra: “Người này mi, mắt cùng Niệm Sinh rất giống nhau ah…….”
Niệm Sinh trưởng thành rất thanh tú, mà nam nhân này tướng mạo bình thường. Nếu chỉ nhìn thoáng qua mà ko vẽ lại thì căn bản ko thể phát hiện ra giữa bọn họ sẽ có nhiều điểm giống nhau. Hắn có vẽ nhầm hay ko đây?
Duẫn Huyền Niệm đem mấy trang giấy cất đi. Quyết định tự mình sẽ đi nhìn kỹ người nọ, xem có hay ko là họa sai thần sắc?
“Thiết Sinh công tử.”
Duẫn Huyền Niệm bất quá mới đứng dậy, chợt nghe Địch quả phụ lớn miệng gọi to. Thấy ả khoan thai đi đến, xoay phải xoay trái, thân ảnh vừa lay động đã thấy được ngay là lẳng lơ, ko đứng đắn rồi.
Duẫn Huyền Niệm bước xuống thềm đá, hỏi: “Phu nhân có việc gì ko?” hay là muốn bàn về chuyện hài tử?
“Àh” mị nương lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Ta vừa nghe nha đầu Xuân Hoa nói Thiết Sinh công tử đã vẽ tranh ở lương đình lâu rồi, nên ta làm chút điểm tâm mang đến mời công tử nếm thử.”
“Đa tạ phu nhân hảo ý, nhưng ta ko thích ăn điểm tâm ngọt” Hắn chỉ thích ăn kẹo của đại gia đưa cho thôi. “Nếu ko còn chuyện gì, thì ta có việc phải đi.”
Duẫn Huyền Niệm lướt qua người của Địch quả phụ. Bỗng nhiên nhớ đến cây trâm hoa mai, hắn lập tức quay đầu lại. Địch quả phụ đối hắn tươi cười nói: “Mặc kệ công tử có thích hay ko. Món điểm tâm này là tự tay ta làm ah, người khác chưa chắc có ăn đâu.Công tử dù không hảo ngọt, nhưng ta vẫn là hy vọng công tử có thể nhấm nháp tay nghề của ta. Ta để tạm ở lương đình, lúc công tử đợi nhi nữ trở về, nhắm nháp cũng tốt mà.”
Lễ nhiều nhân tất trá. Tiếu quả phụ này rốt cuộc có ý đồ gì mà đối với hắn hảo như thế?
Quả thực giống như mượn cớ……Mà hắn thật sự ko muốn nghĩ nam nhân đã phản bội hắn.
Mị nương liếc thấy bức họa trên thạch bàn. Đây mới là mục đích của ả?
Xem Thiết Sinh công tử vẽ cái quỷ gì đây? Là lớn nhỏ toàn gia, có thể sánh bằng hoa hoa thảo thảo, sơn thủy lâm điểu. Công tử ca nhi này bộ ko biết vẽ thứ có giá trị chút sao?
Có ai đời ở trong nhà mình lại đi treo thiên luân thân tử đồ của kẻ khác ah. Hứ! Mị nương ngầm bực bĩu môi, nhưng ngay lúc quay người lại lộ ra gương mặt tươi cười ngênh nhân, sau đó nhẹ nhàng thong thả bước xuống thềm đá –
“Có sao ko? Thiết Sinh công tử khí sắc thật không tốt nga, có phải hay ko bị cảm nắng rồi?” Ả ta trước kia từng nghe đại phu nói qua, tên công tử ca nhi này thể chất suy yếu. Tuy bộ dáng bên ngoài là xinh đẹp ngất trời nhưng bên trong lại mang bệnh ngập thân………
Mị nương tâm tư giảo hoạt. Mắt đảo qua đảo lại nhìn tiểu mỹ nhân kế bên. Bên ngoài dường như quan tâm, nhưng thật chất là xem thường hắn — ứng phó không nổi nhu cầu của Lãnh gia, khó trách nam nhân kia tự tìm mục tiêu khác.
Không đâu, ko đâu ……. Duẫn Huyền Niệm đột nhiên cả kinh khi thấy búi tóc phía sau đầu của tiếu quả phụ có rất nhiều trang sức. Trong đó đặc biệt nổi bật cây trâm có màu sắc và hình dáng tương đồng.
Rõ ràng rất giống với vật đặt trong vạt áo của hắn. Giờ phút này hắn cảm thấy nó đang đâm nát tim, đau đớn vô cùng……..
Ẩn nhẫn uất nghẹn, nghẹn, lại nghẹn, nữ nhân này vào thư phòng của hắn làm chuyện gì?
Ả đi lại với ai?
Hay là chỉ có thân mình?
Trong lòng đều là dấu chấm hỏi, nhiều đến độ phá nát đầu. Duẫn Huyền Niệm nghĩ ko ra nguyên nhân. Thở gấp mấy cái, sau đó miễn cưỡng bình ổn lại tính tình, hắn không muốn đả thảo kinh xà, thuận miệng nói đại câu: “Ta không sao.” Sau đó bỏ đi cũng ko thèm quay đầu lại nhìn người lấy cái.
Mị nương chưa bao giờ bị đối xử vô lễ như vậy. Vì bất luận nam nhân nào thấy qua nàng, đều chịu ko nổi sự câu dẫn, vài ba lần là bắt đầu,…..Chỉ duy nhất –
Nam nhân này ko giống như người khác dám xem thường nàng. Mi nương nhẹ “Hừ!” tiếng, phun ra bãi nước bọt nói: “Có gì áh, người nổi danh là giỏi lắm sao. Suy cho cùng, bất quá cũng ko thỏa mãn được nam nhân, sánh sao được với nữ nhân……..”
——————————————
Ayda cuối cùng Hữu cũng về rồi đây ^.^ Hôm nay để Hữu giới thiệu với các bạn thứ nga. Đó là Mai hoa trâm tức là cây trâm hoa mai đó mà. Hữu bị cuồn các loại trâm cài tóc mà, trong đó có ưa nhất vẫn là trâm hoa hoặc bướm. Như hình nè ^.^
Đây là cây mai hoa trâm trong seri phim cùng tên của nữ sĩ huỳnh dao nha ^.^ Trong các loài hoa thì hoa mai được đánh giá rất cao và thường được dùng để tạo hình trên các loại trang sức, ko hẳn là cổ xưa đâu, hiện đại cũng có nữa nha. Show thêm cho mấy bạn vài cái hình nè ^.^
Các bạn có thể mua được những cây trâm có kiểu dáng tương tự như trên qua các trang bán hàng trên mạng với giá cũng vừa phải. Tuy nhiên Hữu có lời khuyên dành cho các bạn là ko nên tin vào hình ảnh “lung linh” của nó nga. Thường chất lượng ko được như ý lắm đâu (Hữu cũng bị gạt nhiều lần rồi nha ^.^)
Hữu nghĩ Địch quả phụ cài chắc là loại trâm này ^.^ (nhưng màu đỏ) là những trâm nhỏ để gim lên tóc cho nó đẹp ^.^
Ngoài ra hoa mai còn được làm trên những đồ trang sức khác, ví dụ như vòng tay chẳng hạn.
Pass: Andrej Pejic
Duẫn Huyền Niệm đi dặn dò Xuân Hoa đem toàn bộ vật phẩm vào thư phòng của hắn. Sau đó tự mình đến chuồng ngựa để xác định xem mình có họa nhầm ko –
Nam nhân này mặt mũi so với hài tử tựa hồ như là cùng khuôn đúc ra. Duẫn Huyền Niệm tự nhiên lại nghĩ:
Rốt cuộc con của mình có hay ko thân nhân?
Hắn chưa bao giờ cùng nam nhân tán gẫu về thân thế của hài tử. Chỉ nghe nam nhân có nhắc tới việc con cùng hắn đều bị người xấu bắt lấy. Hài tử có thể hay không oán hắn là nương mà ko làm tròn trách nhiệm bảo vệ nó?
Nếu thân nhân của hài tử còn sống trên đời này. Thì một ngày nào đó, nó có quay về với thân nhân mà ko cần người mẹ là hắn ko?
Duẫn Huyền Niệm không khỏi cúi đầu thở dài……. Thích nam nhân, làm tâm tình của hắn trở nên đa sầu đa cảm, càng lúc càng để ý những sự việc xảy ra quanh mình. Quan tâm nam nhân, để ý hài tử, càng chú ý đến những biến đổi của cuộc sống ngày thường………
Ra khỏi chuồng ngựa, Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu nhìn sắc trời, đến lúc đón hài tử hồi trạch rồi.
Đã sớm hình thành thói quen, cứ đến giờ này là xuất môn đón nhi nữ trở về. Xuân Hoa cũng đem nguyên liệu của bữa tối chuẩn bị chu đáo. Sau đó hắn sẽ ở trù phòng vui vẻ nấu cơm canh.
Nhưng mà, vào lúc buổi tối, đại gia thường ko có ở nhà. Y nói là có công chuyện phải làm……
“Nương, người đi nhầm đường rồi – ” Lãnh Niệm Sinh ở giao lộ nhắc nhở.
“Đúng vậy,” Liên Nhi cũng đồng thanh sửa lại cho đúng: “Quẹo trái là đi đến chợ, chúng ta phải quẹo phải mới về nhà được ạh.”
Nương tám phần là lại thất thần. Lãnh Niệm Sinh và Liên Nhi cùng nghĩ như thế.
Duẫn Huyền Niệm cúi đầu nhìn hai hài tử trên mặt như cười như ko. Vẽ mặt là giễu cợt hắn hồ đồ đi.
Hắn thật ko đồng ý nói: “Ta ko có đi nhầm lộ nga. Ta muốn tìm cha của các ngươi trở về, sau đó toàn gia chúng ta sẽ hảo hảo ăn bữa cơm.”
Dứt lời, Lãnh Niệm Sinh và Liên Nhi miệng như đều cười nói “Hảo”.
Vì thế, mẫu tử ba người đi đến bên ngoài phiền lâu. Lãnh Thiết Sinh cùng Khuyết Bất Thấu cũng đúng lúc vừa bước ra.
Duệ nhãn nhanh chóng dừng lại ở khuôn mặt tuyệt sắc. Lãnh Thiết Sinh giật mình ngạc nhiên ko thôi khi thấy nương tử tiến tới trước mặt mình, giơ bàn tay lạnh lẽo nắm nhẹ lấy ngón tay của y. Lãnh Thiết Sinh cũng ko nói năng gì, mặc cho hắn dắt tay rời đi –
Khuyết Bất Thấu ở sau lưng bọn họ, nói thầm: “Gia, chúng ta vừa định đi tiền trang tư nhân đối chiếu sổ sách mà. Sao người lại ăn nói lời, bỏ đi mất tiêu ah?”
Đợi một lát nữa, cũng không có người trả lời lại. Nghĩ rằng cũng nên bỏ đi, Khuyết Bất Thâu liền xoay người trở lại tìm Tiêu Mạnh Hải. Ngoài miệng không khỏi lảm nhảm: “Không biết là có chuyện gì nữa, tự nhiên bỏ đi một nước ko nói năng gì hết.”
Lãnh Thiết Sinh từ lúc bị nương tử dẫn về nhà đã rơi vào trạng thái ngây ngốc đần độn –
Hắn không khỏi buồn bực, nương tử tự nhiên trở nên nhu thuận lại hiền tuệ. Lúc ăn cơm tối còn gắp rau cho y, khi đi tắm lại có thể lấy giúp quần áo nữa nha.
Rốt cuộc là nương tử uống lộn thuốc?
Hay là đại gia đang nằm mơ?
Ngay cả như vậy, y vẫn ko quên hỏi han: “Huyền Niệm, ngươi đã uống thuốc chưa đó?”
Xuẩn nam nhân……
Duẫn Huyền Niệm ngồi kế bên tướng công, nhìn ngắm gương mặt lạnh lùng, mắt đẹp trừng cái, cuối cùng ko nhẫn nại được nữa liền nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn hỏi thêm mấy lần nữa hả? Hồi nãy ko phải chính ngươi tận mắt nhìn thấy ta uống dược rồi hay sao?”
Đang tính làm gì!
Nam nhân này căn bản là đang bất an…….
Ăn cơm ko bao giờ gắp rau, đi tắm cũng quên lấy quần áo, phải tốn hơi tốn sức mới khiến cho hắn uống dược, uống dược…… tai phải nghe được âm thanh hắn muốn nhanh ói ra!
Cảm thấy có chút bất mãn, tối nay y còn chưa cho hắn ăn kẹo nữa mà.
Hài tử cũng như thường ngày làm vài việc lặt vặt sau đó nghỉ ngơi. Đợi con đã chìm sâu vào giấc ngủ, Duẫn Huyền Niệm mới về phòng tìm nam nhân.
“Huyền niệm, ngươi muốn hỏi ta chuyện gì vậy?” Lúc dùng bữa tối, nương tử có nói qua là muốn cùng hắn bàn chuyện gì đó.
Đôi mắt xinh đẹp như đóm lửa nhỏ đang thiêu đốt chăm chú nhìn bóng dáng cương nghị của nam nhân, không khí theo đó cũng từ từ thiêu cháy. Tầm mắt càng lúc càng thu hẹp lại cuối cùng dừng tại bạc thần của nam nhân. Không tự chủ được chậm rãi tiến tới sát bên cạnh, đến khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương mới dừng lại hỏi: “Thiết Sinh, thư phòng của ta thiếu đi vài thứ, có phải hay ko là do ngươi cầm đi?”
“Ân, ta đem họa và mấy quyển sách cất ở tủ lớn rồi” Lãnh Thiết Sinh vừa nói vừa tiến lại gần sát bên, ánh vào trong mắt là đôi má phấn nộn như cánh hoa, muốn âu yếm…….
Y chậm rãi tới gần, Hắn dần dần lui bước, không gian giữa hai người ko quá tiếp xúc thân mật.
Duẫn Huyền Niệm quay qua nhìn bức thiên luân đồ trên bàn, ngữ khí bình thản hỏi: “Bức họa này ngươi tính treo ở đâu?”
“Trong phòng chúng ta đi?”
Lãnh Thiết Sinh đáy mắt nhanh chóng hiện lên một chút thương cảm. Nhìn chằm chằm hắn, ko sao đoán ra được tại sao nương tử lại đối với mình hảo, thậm chí vừa rồi còn làm như dụ dỗ hắn, chớp mắt lại cự tuyệt hoàn toàn…….
Vươn tay vén lên vài sợi tóc đang lòa xòa trước trán cho hắn. Kia đã che mất tầm mắt của y, cũng như ánh mắt của hắn. Y muốn nhìn cho rõ.
“Niệm Sinh có còn thân nhân hay ko?”
“Còn vị thúc thúc. Bất quá, Niệm Sinh không muốn nhắc đến chuyện trước kia. Huyền Niệm, hài tử kia cũng đã chịu nhiều thương tổn, đừng khơi lại vết thương của nó.”
“Ân, ta biết rồi” Duẫn Huyền Niệm sau lúc lâu do dự, mới quay đầu lại nhìn chăm chú nam nhân, thấy ánh mắt đối hắn lộ ra sự thương tiếc vô hạn. Nam nhân sẽ không phản bội hắn đi. “Có ngoại nhân đã vào thư phòng của ta, ko biết có phải là trộm hay ko?”
Một cây mai hoa trâm đang nằm trong lòng bàn tay của nương tử, là muốn trưng chứng cứ ra cho y xem. Lãnh Thiết Sinh ko khỏi cười lạnh cái: “Cuối cùng thì ta đã hiểu.”
Lão đại khó chịu cầm lấy cây trâm, chớp mắt một cái bắn về phía cửa,「rắc」!
Trút hết bực mình, Lãnh Thiết Sinh trịnh trọng tuyên bố: “Huyền Niệm, ta chỉ muốn duy nhất ngươi mà thôi.”
Lòng bàn tay của Duẫn Huyền Niệm trống trơn, bao nhiêu phiền não trong lòng cũng tan thành mây khói. Mắt đẹp nghênh thị ánh mắt kiên định của y. Nó như nam châm, chớp mắt một cái hút hết linh hồn của hắn vào chỗ sâu nhất –
Lãnh diện cùng gương mặt tuyệt sắc dần dần kề sát vào nhau. Tự nhiên cả hai người đều muốn thân cận. Môi lưỡi giao nhau triền miên, hôn càng lúc càng đậm hơn. Tuy ko ai thốt ra lời nhưng cả đều hiểu tâm ý của nhau……..
Vừa hôn xong, Duẫn Huyền Niệm từ trong mơ hồ đã khôi phục được chút ý thức, mắt khép hờ, khuôn mặt của nam nhân lại dí sát vào tai, thở nhẹ khí, cảm thấy ngưa ngứa, tê dại…… Hách! Hắn nháy nháy đôi mắt đẹp mấy cái, cả kinh khi thấy mình đang nằm trên giường, nam nhân liền áp xuống bên người.
Lãnh Thiết Sinh không an phận, tay bắt đầu cởi ra y khấu, đối hắn thì thầm: “Huyền Niệm, ta muốn ngươi…… Ngoan một chút, ta sẽ tận lực không lộng đau ngươi……”
Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái đỏ bừng mặt, bực mình đẩy nam nhân ra, khởi động nửa người trên, mắng y: “Ta ko vô dụng như ngươi tưởng đâu, ngươi không cần nhẫn……” hắn quay mặt đi, xấu hổ sắp chết rồi…………
A, môi Lãnh Thiết Sinh cong lên, nguyên lai quá cẩn thận đối đãi sẽ bị nương tử oán giận nga. Hai tay đồng nhất「xoẹt –」 dứt khoát đem xiêm y đang vướn bận mà xé bỏ.
“Ah! Ngươi làm gì vậy?” (Hữu chen vào chút nga: Đến non nước này mà hỏi mấy câu đó thật là lắc lắc đầu)
Duẫn Huyền Niệm sắc mặt ko đổi, tay cầm lấy xiêm y bị rách mà mắng: “Hỗn trướng! Ngươi là mọi rợ hả?” hắn trừng trứ nam nhân, thoáng chốc đã quên chính mình đang trần như nhộng.
Con mồi trước mắt phấn phấn nộn nộn thật sự hảo ngon miệng…….Bàn tay to lớn của Lãnh Thiết Sinh bắt lấy, cố định cổ tay của nương tử. Xiêm y bị xé rách lúc nãy liền phát huy công dụng, quấn quanh vài vòng liền đem thiên hạ thu phục. Cái này cho dù có cánh cũng ko thể bay.
Hở!
Duẫn Huyền Niệm mắt đẹp mở lớn hết cỡ, ko thể nào tin được chuyện đang xảy ra?
Hắn trong tay nam nhân quả thực giống như sơn dương đang đợi giết thịt. Cũng tại mình mở miệng nói nam nhân muốn làm gì thì làm mà………
“Ngươi ngươi ngươi……” hắn rất muốn cắt đứt lưỡi của mình để quên đi!
Nam nhân tinh tráng rắn chắc đang cởi quần áo bỏ xuống giường, thân hình trần trụi bày ra trước mắt. Trời…… Hắn cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, muốn uống nước……
Lãnh Thiết Sinh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nương tử. Thấy toàn thân hắn từ đầu cho đến ngón chân đều nhanh chóng chuyển sang màu hồng. Đại chưởng nhẹ nhàng tiếp xúc làn da trắng mịn kia, chậm rãi cuối thấp đầu xuống, môi cũng theo đó mà thiêu đốt cả người hắn…….
“Ah……” Duẫn Huyền Niệm thở mạnh, hai tay bị trói, không thể tự do đẩy nam nhân ra được, đành phải tự mình kép chặt miệng, ko để phát ra tiếng rên rĩ mị nhân.
Lãnh Thiết Sinh ngẩng đầu liếc nương tử cái, lại nữa rồi, con vịt ngang ngạnh này, bộ kêu cho y nghe là sẽ chết sao?
Tà ý liền nổi dậy, y đặt mình vào giữa, tách chân nương tử ra, phân biệt trái phải rõ ràng, quả nhiên khiến hắn kêu lên sợ hãi –
“Ngươi làm gì?!” Duẫn Huyền Niệm tâm hoảng ý loạn không biết nên làm sao cho phải. Càng không thể một cước đá ngay nam nhân xuống giường đi? Dù trong đầu có nghĩ như thế thật đi, nhưng trên thực tế, toàn thân hắn đã mền nhũng ko thể làm gì được nữa……..
Khí nóng trong người ko ngừng tăng lên. Ngực cứ phập phòng mãnh liệt, trái tim đã nhanh muốn nhảy ra ngoài, mắt thấy nam nhân chỉ làm chút động tác, đã kiến cho mình run rẩy sợ hãi……
“Ah…… Ân……”
Duẫn Huyền Niệm mắt đầy sương mù, ướt nước, dần dần ko biết nam nhân đang vùi đầu vào giữa chân hắn để làm gì. Ý thức mê loạn chỉ còn cảm thấy duy nhất là môi lưỡi đang ko ngừng kêu khích lấy lòng chính mình, đưa hắn tới cảnh giới mê đắm sáng lạn…………
Lãnh Thiết Sinh bẻ gập chân hắn lại, đỉnh thân tiến vào, đem chính mình nhập vào trong cơ thể của nương tử. Trời! Hắn chặt quá, nóng quá……
Hai người gắt gao kết hợp, ko hề có khe hở nào. Lãnh Thiết Sinh hai tay nhanh chóng nắm chặt thắt lưng hắn. dc vng bức bách cần phải tác cầu, va chạm, bá đạo cướp lấy tư vị ngọt ngào chỉ thuộc về mình y.
“Ân……” Duẫn Huyền Niệm song chưởng vòng qua cổ của nam nhân, thân mình mềm nhũng vô lực mặc cho y bài bố, hòa theo nam nhân mà rộng mỡ đong đưa. Ý thức mơ màng, say mê nếm trải sự đau đớn hòa lẫn ngọt ngào. Mười ngón tay bấu chặt lấy lưng của y, mãi cho đến nữa đêm mới buôn ra……..
Lãnh Thiết Sinh cảm thấy phi thường thỏa mãn chăm chú nhìn người đang nằm trong lòng. Đêm qua tựa như trải qua một giấc mơ xuân, mỗi khi thời điểm hai người vô cùng thân thiết vừa qua đi, y luôn có loại cảm giác này, nói thẳng ra là sợ mất hắn……..
Duẫn Huyền Niệm hãy còn ngủ rất sâu, Lãnh Thiết Sinh nhẹ nhàng bước xuống giường, thong thả đi đến bên mép bàn. Hôm qua y vẫn chưa xem kỹ thiên luân thân tử đồ, kia –
Y cười thật thoải mái, bức tranh của nương tử chứa chan ko biết bao nhiêu là tình ý?
Giờ này phút này, y mới thật kiên quyết xác định, sự thật vô cùng chắc chắn – Hắn cũng muốn bạch đầu giai lão bên y.
Lãnh Thiết Sinh đi tới cửa, nhổ xuống cây mai hoa trâm, quan sát, đưa ra lập luận sắc bén, suy nghĩ: Tặc thật sự ko biết tốt xấu gì mà, vào thư phòng là muốn trộm cái gì đây?
Đáp án cực kỳ đơn giản, là muốn trộm mấy bức họa đáng giá thôi.
Xem ra, chắc là quả phụ ko chịu thủ tiết, muốn leo tường rồi chứ gì?
Nếu không nghĩ như vậy, y cũng ko thể tìm ra ai ngu đến nổi trước đến làm tặc sau để lại tung tích cho bại lộ. Ah, Lãnh Thiết Sinh bạc thần gợi lên một nụ cười lạnh. Là muốn họa đi, y sẽ nhượng tặc trộm đi thứ hắn muốn, như thế có thể sẽ dắt quỷ đi xa chút, Địch viện này cũng sạch sẽ hơn ít nhiều.
「Cộc, cộc, cộc –」
Lãnh Niệm Sinh và Liên Nhi đợi mãi mà ko thấy nương xuất hiện, liền đi đến gõ cửa –
Cửa phòng mở ra, thấy gương mặt lạnh lùng của cha tụi nó hé ra hỏi: “Hai đứa các ngươi nhất định phải phá hư ko khí mới chịu phải ko?” Đại gia vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mộng rực rỡ. Nương tử tín nhiệm y, thích y, trọng điểm là còn thuận theo sự bài bố của y, chuyện gì cũng nghe cả………
“Ah! Con nhất thời không nghĩ tới……” Lãnh Niệm Sinh xoay người, hai tay đẩy, “Liên Nhi, ngươi đi ra hành lang phía trước ngắm hoa đi, đợi chút nữa ta sẽ đến tìm ngươi nga.”
“Ơ” Liên Nhi đơn thuần, nghĩ là chắc cha và Niệm Sinh ca ca muốn nói chuyện riêng với nhau nên không cho nàng ở đây.
“Ngươi sao ko đi ngắm hoa luôn đi, chờ lão tử……..”
Lãnh Thiết Sinh còn chưa nói xong, thì hài tử đã nhanh như chớp lách vào khe cửa chạy ngay vào phòng, nghe nó thì thầm.
“Con muốn xem họa của nương thôi. Xuân Hoa nói nương vẽ chúng ta một nhà tứ khẩu. Đêm qua con ko dám đến quấy rầy người.” Thiếu gia cũng nghe Xuân Hoa nói, thư phòng xảy ra chuyện, có tặc.
Lãnh Thiết Sinh không đuổi hài tử ra ngoài. Sa trướng trên cái giường khắc hoa lớn đều được buông xuống để che đi xuân tình bên trong. Hài tử chắc cũng ko dám làm càng mà loạn ngắm. Nhưng thật ra y ko muốn cảnh xuân của nương tử lộ ra ngoài mà thôi.
“Cha, đây là hoa trâm của tặc?” Lãnh Niệm Sinh căn cứ theo lời kể nhìn lên bàn, đã biết rõ rồi còn cố hỏi.
“Ừh.”
“Nương ko có làm khó người đó chứ?” Cũng là biết rồi còn bày đặt hỏi. Nhìn sắc mặt của cha là đủ biết – nam nhân như cây mùa xuân, biết ngay là làm gì có chuyện bị nương đá ra ngoài nuôi muỗi chứ.
“Hắn tin tưởng ta.” Lãnh Thiết Sinh không tránh né cùng con bàn chuyện riêng tư.
Lãnh Niệm Sinh nhìn thiên luân đồ trên bàn, im lặng hồi lâu, mới ngẩng mặt lên nói với cha: “Con thật cảm kích ngài đã thu dưỡng con.”
“Niệm Sinh……”
Lãnh Thiết Sinh thấy con chạy nhanh ra ngoài, ko khỏi bực mình. Hài tử này đang sầu não cái gì vậy ta?
Lãnh Niệm Sinh vọt tới chỗ hành lang gấp khúc. Chớp mắt một cái nhảy xuống cầu thang, cúi đầu. Cảm xúc phẫn nộ dần dần dâng lên đầy ngực, hai tay gắt gao nắm chặt, hận không thể nhanh chóng đem nhân mà bóp chết………
Đợi cảm xúc bình ổn lại, nó ngẩng đầu lên, ánh mắt mãnh liệt nhìn trừng trừng hướng chuồng ngựa –
Liên Nhi sửng sờ tại chỗ một lúc lâu. Hai ngày nay nó đã thấy Niệm Sinh ca ca lộ ra ánh mắt giống như vậy ko biết bao nhiêu lần. Không hiểu gì hết, nếu như là trước kia nó sẽ cho rằng Niệm Sinh ca ca rất đơn thuần, thiện lương……
Duẫn Huyền Niệm ngủ thẳng mạch cho đến khi tướng công cùng hài tử đều đã xuất môn rồi mới từ từ tỉnh lại. Ý thức vẫn là mờ mịt, sau đó mới bắt đầu nhớ lại những việc làm thường lệ, trong đầu nhất thời thanh tỉnh, chớp mắt một cái nắm lấy sàn đan nhảy ngay xuống giường –
“Ah!”
Trọng tâm bất ổn, cả người ngã về phía trước, mắt thấy mặt gần chạm đất thì nhanh như chớp được nhân kéo về. Toàn thân mất thăng bằng ngã ngay vào ngực, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đã thấy lãnh diện dí sát vào, cười nói: “Ngươi quấn sàn đan làm cái gì, bộ ko phát hiện ra bộ quần áo ta để sẵn bên giường sao?”
Ách, Duẫn Huyền Niệm liền hiểu ngay. Toàn thân nhanh chóng đỏ từ đầu cho đến chân, cả người cứng ngắt giống như khúc gỗ.
Lãnh Thiết Sinh vén tóc ở trán lên cho hắn, hôn nhẹ vào đôi má phấn nộn. Bạc thần thật luyến tiếc rời đi. Lãnh diện vẫn như cũ: “mau mặc vào xiêm y, ta sẽ không nhìn ngươi.”
Duẫn Huyền Niệm gật đầu, ánh mắt nhìn trộm nam nhân, quả nhiên xoay người sang chỗ khác, y biết rõ mình đang thẹn thùng, xấu hổ……
Duẫn Huyền Niệm vội vã mặc quần áo. Mắt mở lớn nhìn chăm chú vào bóng dáng của đại gia. Lặng lẽ thong thả bước đến gần y, hai tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc. Khuôn mặt tựa vào lưng y mà hỏi: “Ngươi đưa hài tử đi học rồi àh?”
“Ân. Đợi chút nữa, ta sẽ cho người đem ngựa đến đây. Chuyện đi học của Địch Vĩnh, ta cũng đã bàn qua với lão phu tử. Sau này ngươi ko cần mỗi ngày đều mệt mỏi đưa hài tử đến trường nữa.”
“Ân, ngươi nghĩ thật chu toàn.”
Duẫn Huyền Niệm buông y ra, vòng qua trước người, ngẩn mặt lên hỏi đại gia: “Còn chuyện trộm thì sao đây? Ta ko thích người ngoài xâm nhập vào thư phòng đâu.”
“Huyền Niệm, ngươi nghĩ trộm vào thư phòng để làm gì?”
Duẫn Huyền Niệm suy nghĩ một lát, trả lời: “Thư phòng ngoại trừ mấy đồ trang trí ko đáng giá bao nhiêu, thì thứ có giá trị chỉ còn họa…… Hát! Hay là muốn trộm họa?” Duẫn Huyền Niệm sắc mặt trầm xuống, thuận tay lần lần theo gương mặt trong bức tranh mình mới vẽ hôm qua: “Thiết Sinh, ngươi đoán là sẽ có thêm vài tên trộm nữa ah?”
Tiếu quả phụ nếu có ý đồ trộm họa, như vậy chắc có tính toán rời khỏi nơi này………
Vì hắn cũng chưa bao giờ gặp qua ai làm tặc bị bại lộ tông tích còn có gan dám ở lại được.『Tặc』 nếu ko mang hài tử rời đi, Địch Dĩnh…… ko phải sẽ trở thành hài tử ko ai yêu thương, ko người chăm sóc sao…..
Đáy lòng đầy xúc động căng lên như dây đàn「khách」…… Hắn ko phải cũng từng bị vứt bỏ chứ……..
Duẫn Huyền Niệm thân hình nhỏm lên một cái, bức họa trên tay nhẹ nhàng bay xuống đất. Theo phản xạ, hắn nắm lấy cánh tay của nam nhân để ổn định lại chính mình.
Lãnh Thiết Sinh kinh ngạc, “xảy ra chuyện gì? Đang tốt đẹp sao lại…… Hở!” Lãnh diện trong chớp mắt biến sắc, ngay lập tức thể hiện sự lo lắng. Hắn khẩn trương dồn dập hỏi: “Ngươi khó chịu hả, hay là………”
“Không sao!” Duẫn Huyền Niệm chăm chú nhìn y, bắt đầu chất vấn: “Trước kia ngươi có hay ko đã từng vứt bỏ ta?”
Gì?!
Lãnh Thiết Sinh như bị sét đánh trúng, cả mặt đều đen thui……..
Rốt cuộc ai vứt bỏ ai ah?!
Mẹ nó! Đại gia mới là bị nương tử vô tình vô nghĩa biến thành kẻ đáng thương. “Hừ!” Lãnh Thiết Sinh lão đại khó chịu trả lời lại, “Ngươi chuyên đổ oan cho ta nga. Ta giận thật đó. Ngay cả nghĩ cũng ko có chứ đừng nói đến việc kia. Chỉ có ta là lo sợ bị ngươi vứt bỏ thôi.”
Cánh tay chộp lấy, kéo nương tử đến bên giường, ngăn ko cho hắn mở miệng.
“Ah!” thân hình to lớn đang ép sát người hắn, Duẫn Huyền Niệm hoảng hồn kêu lên: “Ngươi định làm cái gì?”
“Dọa ngươi chút mà thôi.”
Lãnh Thiết Sinh dựa vào thân hình của hắn, nhìn ngắm đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh. Thấy rõ ràng gương mặt mong manh đang chuyển sang màu phấn hồng, hai hàng lông mi dài và cong đang chớp chớp. Hắn quay mặt đi, lại thẹn thùng ah……
Y nghiêng người nằm xuống, cẩn thận để không áp bị thương hắn. Vùi mặt vào gáy, mũi ngửi được mùi hương nhẹ nhàng, khoan khái hưởng thụ cảm giác thân thiết.
“Thiết Sinh, sau này chúng ta nhận nuôi hài tử Địch Dĩnh kia có được ko?”
“Hảo.” Y hiểu tâm tư của hắn, “nếu sau này hài tử kia ko có người chiếu cố, chúng ta sẽ giữ lại bên cạnh.”
“Ân.”
“Nếu như có vẽ tranh nữa, thì hãy đem họa cất ở các phòng khác ngừa chuyện bị trộm nga. Còn việc thư phòng có tặc, ta sẽ tính toán đem nó đuổi đi.”
“Hảo. Còn thân tử đồ của chúng ta, ta sẽ nhờ người xử lý sơ qua. Sau đó hãy treo trong phòng nha.”
Lãnh Thiết Sinh đương nhiên không hề có ý kiến. Chỉ là lo lắng dặn dò. “Huyền Niệm, xuất môn cũng đừng đi tìm trưởng bối nga. Ta ko nỡ để ngươi bị họ mắng.”
Duẫn Huyền Niệm buồn bã ko trả lời. Cho dù cha và nương có cho hắn là bất tiếu tử, thì bọn họ vẫn trước sau là song thân của hắn. Đây là sự thật ko thể nào thay đổi được……….
Thâm trầm thở dài trong lòng, Duẫn Huyền Niệm nói: “Thiết Sinh, ta chỉ muốn đứng xa xa nhìn lão nhân gia là tốt rồi.”