Lãnh Niệm Sinh sau khi rời khỏi chuồng ngựa, thì cùng Liên Nhi đến trường như mọi ngày.
Còn lại Địch Dĩnh, được Lãnh Thiết Sinh sắp xếp, ko cho làm việc ở thực tứ nữa. Mấy việc làm thêm ban đêm ở Phụng Vân trai cũng bảo nó bỏ luôn.
Lãnh Thiết Sinh muốn nó lấy việc học làm trọng. Vì ko muốn hài tử này cảm thấy như bị bố thí ân tình, nên đã phân công nó ngày lần sớm tối rửa chuồng ngựa. Khiến cho Địch Dĩnh nhận sự an bài của y, yên tâm học hành.
Lãnh Thiết Sinh ngay từ đầu cũng ko phải là có sẵn kế hoạch giúp đỡ Địch Dĩnh gì. Cũng bởi trùng hợp, y đoán rằng Địch quả phụ sẽ bất an, phần chắc đến tám chín, sau khi trộm tranh xong liền bỏ trốn, bỏ mặc hài tử Địch Dĩnh này tự sinh tự diệt. Dù sao ả cùng Địch cũng đâu phải huyết thống ruột rà gì, càng ko có chút giá trị lợi dụng.
Ngẫm thử: chỉ là hài tử mới tuổi đầu, làm việc bán sống bán chết cũng ko thỏa được thói hoang phí thành tánh của Địch quả phụ. Có lẽ đây chính là nguyên nhân ả muốn trộm họa.
Thế là Lãnh Thiết Sinh bí mật nhờ người bắt chước nét họa của nương tử vẽ bức tranh khác treo ở thư phòng. Nhân đó biết thời biết thế làm cho tặc rời đi. Ý muốn của song phương coi như đều đạt được.
Hiện tại chỉ chờ cá tự động cắn câu. Y và nương tử sẽ tiếp tục giả vờ làm ra cái gì cũng ko biết hết cả.
Chỉ tiếc, người tính ko bằng trời tính –
Lãnh Niệm Sinh sau khi đưa Liên Nhi đến trường thì thiếu gia bắt đầu lặng lẽ chuồn ngay ra ngoài để giải quyết ân oán riêng tư. Hai ngày nay sự việc nó che giấu chưa bị phát hiện. Cứ sáng sáng đúng giờ thì tới trường, sau đó đến chiều lại mang Liên Nhi hồi trạch, giả vờ rằng chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Liên Nhi đã sớm bị Lãnh Niệm Sinh cảnh cáo, tuyệt ko dám mách lại với cha và nương.
Còn về Địch Dĩnh, Lãnh Niệm Sinh chắc rằng nó cũng ko dám cản chân thiếu gia đâu. Thấy rằng ngoại trừ việc cùng đến trường thì các việc bình thường khác cũng ko đáng chú ý.
Bởi tâm tình của thiếu gia cực kỳ kém, nên cỡi ngựa cũng ko hòa nhã gì đâu. Lại còn trưng ra cái mặt như đi đưa đám cho Địch Dĩnh xem.
Lãnh Niệm Sinh sau khi đỡ Liên Nhi xuống ngựa, thì câu đầu tiên nói là ra lệnh ngay: “Ngựa này giao cho ngươi.”
Địch Dĩnh tiếp nhận dây cương từ tay Lãnh Niệm Sinh, nữa lời đáp lại cũng ko có.
Lãnh Niệm Sinh thấy hắn xoay người dắt ngựa đi. Vóc dáng cao gầy luôn thuận theo. Quả thật trời sinh làm nô tài cho thiếu gia mà…….Hừ!
“Ngay cả thân người cũng ko đứng thẳng nổi, ta ghét nhất kẻ chỉ biết khúm núm, cúi đầu trước người khác.”
Địch Dĩnh cả người chấn động! Lập tức quay đầu, thấy được gương mặt thanh tú kia ko hề có chút gì là trào phúng cả, ngược lại có thể coi là rất nghiêm túc. Đôi mắt trong suốt hình như nhìn thấu được hết lòng người khác.
Nó liền tự nhiên cất giọng trầm trầm mà nói –
“Niệm Sinh, lời nói quá mạnh mẽ thẳng thắn như vậy sẽ gặp nhiều bất lợi đó.” Cha hắn ngày trước…..cũng như thế.
Coi lời nói của Địch Dĩnh như gió thổi qua tai. Lãnh Niệm Sinh sao có thể chấp nhận chuyện có thù ko báo.
Nó cũng ko cho rằng mình là thứ thiện lương gì. Sau khi bị bán đi, bao nhiêu loại hiền lành này nọ đều đã nhanh phủi sạch trơn.
Lãng phí trên người súc sinh.
Từ lúc thấy nam nhân kia, trong đầu của Lãnh Niệm Sinh chỉ có duy nhất suy nghĩ là làm sao để giáo huấn đối phương?
Nếu đối phương biết mình không bị giết chết, chắc cũng bị hù cho giật mình đi?
“Hừ!” Lãnh Niệm Sinh cười lạnh cái, lập tức nhảy xuống hành lan –
“Niệm Sinh ca ca, huynh muốn đi đâu?”
Liên Nhi nhô đầu ra hỏi, niệm niệm ca ca lại chạy mất, cũng không quay đầu lại, dường như ko biết………
Lãnh Niệm Sinh tự mình cầm lấy cương, nhảy lên, hét: “Giá” tiếng, chớp mắt đã khống chế được ngựa.
Nhanh chóng phi như bay rời khỏi học đường –
“Có chuyện gì vậy?” Nó có dự cảm ko tốt. Niệm Sinh ca ca gần đây rất kỳ lạ…….Mí mắt chứ giật liên hồi.
(Đoạn này nếu ai ko thích h của cặp Địch quả phụ thì xin hãy kéo xuống chút ạh. Nói thêm vào: Hữu ghét cặp này kinh khủng luôn, muốn đánh cho bả chết quá đi =.=)
“Nàng đến rồi ah.”
“Đương nhiên là ta, chẳng lẽ còn ai khác sao?” mị nương giọng nói mềm nhuyễn. Nhìn thấy nam nhân đang nằm trên giường, ả liền cười khanh khách từ từ tiến lại gần, cúi người dán lên trên –
Nam nhân hai tay cởi áo, ôm lấy nàng trên thân, mị nương tự động mở ra chân, ngồi sát lên dc vng của nam nhân. Có ý định trêu chọc, cọ sát……..
“Ơh……..” tay của nam nhân hướng xuống váy sờ nắn. Non mềm như đậu hủ, giữa đùi đã bắt đầu ẩm ướt. Gã nói: “Tiểu dm phụ, đã muốn đến vậy rồi àh.”
“Tử tướng,” giật ra nút thắt giây buộc khố đầu của nam nhân. Bàn tay ko an phận chậm rãi luồn vào.
Đũng quần, lập tức chạm đến vật thô rắn, thứ này làm ả tưởng nhớ cả đêm: “Hảo ca ca, người ta vì ngươi, đêm qua ko ngủ được chút nào hết nga.”
Tay cầm lấy ngọn nguồn khoi cm của ả, từng chút từng chút một chơi đùa, định đem lại khẩu vị khác co nam nhân: “Làm như vậy, chút nữa mới có thể sản khoái được.”
“Ha ha……” thấy mị nương cười đến cười run rẩy hết cả người, nam nhân liền xoay người đem ả áp xuống, giơ chân cao lên, lấp kín
Tình triều nơi riêng tư cuồn cuộn ko ngờ. Gã mắt đỏ đậm, như ông nhìn thấy hoa, muốn sáp lại.
dc vng thiêu đốt, chớp mắt cái xâm nhập vào trong ôn nhu hương.
“Thoải mái…… Mau, người ta nhớ ngươi muốn chết, a…… Ân……”
Mị nương nắm chặt mông của nam nhân nương theo tiết tấu mà lay động, gã cũng hung hăng dùng sức, hoa tâm bị đâm vào thật sâu.
Dường như quên hết mọi chuyện hét to, “Ác ác…… Thoải mái…… Thoải mái……”
“Ân, lão tử cũng thoải mái……”
“Ân a……”
Lãnh Niệm Sinh cắn môi, khuôn mặt thanh tú sau khi thấy chuyện đó, nhất thời đem tầm mắt dời ra khỏi lỗ nhỏ trên cửa.
Xấu xa! Sắc mặt nó xanh mét, nhìn thân nhân cùng quả phụ go cu, trình diễn màng đông cung đồ sống.
Lãnh Niệm Sinh cảm thất dạ dày co thắt, 「nôn –」 nó vội vàng che miệng lại, ngang ngạnh nuốt vào thứ dơ bẩn kia.
Tâm khó chịu –
Loại sự tình này đâu chỉ gặp qua vài lần?
Nam nhân kia, lúc trước luôn mang mấy nữ nhân ko đàng hoàng về nhà hành sự, đuổi nó ra ngủ ở góc nhà…….
“Sao ngươi ko bán nó đi cho phứt mắt?”
“Nam hài này bán cho nhà giàu làm người hầu cũng chẳng được bao nhiêu, ko bằng giữ lại giúp ta làm vài việc vặt.”
“Phải ko đó. Ngươi thử nghĩ lại xem. Đứa nhỏ này căn bản giữ lại cũng ko dùng được, càng ko thể kiếm nhiều tiền. Nó lớn lên thanh tú như vậy, bán đi làm người hầu thật đáng tiếc, chi bằng bán đến chỗ các đại gia thích tiêu tiền…………”
“Nơi các đại gia thích tiêu tiền……”
“Chúng ta bán ngay đi, đỡ công trông coi…….”
Lãnh Niệm Sinh ôm sự hận thù, ánh mắt giận dữ lần nữa lại hướng vào lỗ nhỏ trên cửa. Thấy bọn họ đã xong chuyện, có phải hay ko là đang thông đồng cùng Địch quả phụ trộm họa?
“Hảo oan gia của ta ơi, ngày chúng ta chờ đợi cuối cùng cũng đến. Tên công tử ca nhi kia đang treo bức họa trong thư phòng kìa.”
“Thật ko?”
“Chàng đến coi thử đi, chúng ta khi nào thì động thủ?”
“Ta muốn bàn với nàng, ngôi nhà này chắc ko ở được rồi. Đợi qua một hai ngày sau, đem thứ đó đến cho ta, sau đó chúng ta có thể cao chạy xa bay.”
Ả đã sớm muốn bỏ lại hài tử Địch Dĩnh kia, lưu lại hầu phòng Địch viện cho nó cũng coi như là may rồi.
Bất quá, nàng cũng là thiện tâm quá mức đi. Địch Dĩnh cũng xem như là gặp đại kim chủ. Lãnh gia người ta rất coi trọng hài tử nga. Từ nay về sau chắc y cũng ko thể thiếu nó được rồi.
“Ha ha, như vậy ta phải đi mua xe ngựa, hai ngày này chàng cũng nên thu thập đồ tế nhuyễn[] đi. Đợi ta trộm được họa sẽ cùng nhau đến phía nam thành thị.”
Thương nhân bên ngoài, có thể triệt để lợi dụng. Mị tính toán tinh ranh.
Hừ! Vì tiền, bọn họ phối hợp thật ăn khớp với nhau! Lãnh Niệm Sinh cúi đầu rời khỏi cửa, nhanh chóng chạy ngay đến chỗ hành lang.
Tiện đường đi đến chỗ cửa nhỏ lên lầu, thì nghe được giọng quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Ta biết ngay là người đến đây mà.”
Hát! Lãnh Niệm Sinh vừa quay đầu lại, liền giật mình như gặp phải quỷ……….
Địch Dĩnh ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, lập tức hô: “Đi mau.”
“Ngô!”
Lãnh Niệm Sinh sắc mặt xanh mét, Địch Dĩnh lần này không hề quan tâm xem thiếu gia cao hay mất hứng, dám nắm lấy cánh tay của Lãnh Niệm Sinh.
Lãnh Niệm Sinh lui lại vài bước bị nó nắm mãi ko buông, ko kềm được cảm giác ghê tởm ra sức giãy dụa. Địch Dĩnh càng dùng sức nắm chặt. Hai đứa cứ kẻ lôi người kéo. Bên trong Lãnh Niệm Sinh đã nhanh chóng đảo lộn「ọc」 một tiếng, mọi thứ trong ruột đều nôn ra.
Hoàn hảo phun hết lên người Địch Dĩnh –
Địch Dĩnh chớp mắt một cái ngây ngốc. Mặt Lãnh Niệm Sinh cũng trở nên trắng bệch. Hai đứa nó tại cửa nhỏ, cứ mắt to trừng mắt nhỏ.
Rất lâu…….
“Phu nhân, người cần đi ra ngoài àh?”
“Ừh, ta muốn đến chỗ Dương lão bản.”
Xuân Hoa thấy trên tay của phu nhân lộ ra cuộn giấy. “Phu nhân đó có phải là thân tử đồ ko ạh?” Nàng cười nói.
“Ta muốn nhờ người xử lý qua, như vậy mới ko bị ẩm hay mối mọt.” Đây là tâm ý của hắn. Muốn vẽ cho đại gia tình họa.
“Vậy chắc phu nhân cũng tiện đường mua tú tuyến (vải và chỉ thêu) cho tiểu thư luôn chứ?” Xuân Hoa đưa phu nhân đến cửa rồi mới nói.
“Hảo, ta sẽ nhớ kỹ” Liên Nhi nói muốn thêu cái khăn tay cho hắn. Duẫn Huyền Niệm không khỏi mỉm cười, nữ nhi tri kỷ, lại khi hắn xem như là nữ nhân ko bằng. Tính làm khăn tay cho hắn lau mồ hôi àh?
Bất quá hắn cũng sẽ nhận lấy, nhưng hy vọng nữ nhi đừng thêu mấy cái bông hoa lòe lẹt trên khăn là tốt rồi.
“Phu nhân, người đi đường cẩn thận ạh.”
Duẫn Huyền Niệm xoay người lại, nhìn Xuân Hoa đang đứng ở cửa mà nói: “Đừng khi ta là bệnh nhân yếu đuối!” Ko hiểu đang nghĩ cái gì? Hắn mới ko phải là yếu như sên đi.
Ah, “Con biết rồi.” Xuân Hoa tươi cười suy nghĩ: Gia rất thương phu nhân, luôn lo lắng phu nhân phải vất vả, chịu nhiều đau đớn. Nàng thân là nha hoàn đương nhiên cùng chủ tử phải nghĩ giống nhau rồi. Chỉ sợ phu nhân lại làm ra sai lầm………..
“Bớt nhiều lời lại! Duẫn đại nương mau gọi Duẫn lão nhân ra đi. Bọn ta đến đòi nợ, nếu ko trả thì…….”
Lũ du côn mặt mũi hung tợn, cước đá văng cái ghế「linh binh lách cách」những tiếng động dọa dẫm vang lên. Khách nhân xung quanh đều sợ hãi, bọn họ liền nhanh chóng trốn được thì trốn, chạy được thì chạy. Ai cũng sợ liên lụy ko dám dây vào bọn hung thần ác bá này.
Duẫn đại nương sợ tới mức hai chân mềm nhũn, hốc mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt. vẻ mặt kích động kêu: “Tử lão nhân, ông còn ko mau lăn ra đây.”
Hách! Duẫn lão nhân cả người run run, hai hàm răng cứ đánh vào nhau ko ngừng lắp bắp: “Này này…… hai vị gia…… ta ta ta…… đây……” Duẫn lão nhân từ từ xuất hiện trong tư thế cẩu.
“Ha! Nguyên lai là lão trốn dưới bàn.”
“Ha ha……ko phải là sợ tới mức tiểu ra quần rồi chứ.”
Hai tên du côn cơ bắp cuồn cuộn, khóe miệng khẽ nhếch lên “Hắc…..hắc…..”
“Ngươi ngươi ngươi…… Bây giờ lại thiếu người ta ko biết bao nhiêu là bạc.” Duẫn đại nương dùng ngón tay chỉ bạn già, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm. Kia thật quá nhẵn mặt rồi.
Dám làm không dám nhận, người tiếp tục mắng: “Đã sớm nói ông chừa thói cờ bạc đi. Vậy mà, ông lại cầm tiền của bất tiếu tử đi đỏ đen. Tại sao ông ko thể thay đổi được vậy? –”
Đều do con cái của nàng hồ đồ!
Bạn già thật khó khăn lắm mới bớt đi tính xấu được chút. Hắn khi không lại lấy lượng dụ hoặc lão. Lão nhân khi đã vào đỗ trường thì thế nào cũng đánh cho ko còn cái mạng……..
“Ta sẽ tuân thủ nữ tắc. Ông muốn ta thu dọn ra sao?” Người không có tiền.
“Bà bà……Bà gấp cái gì, lập tức nói với vị gia gia này thong thả cho chúng ta vài ngày. Sau đó chúng ta sẽ đi tìm hài tử đòi tiền có được ko?” Lão đã muốn hỏi thăm cho ở của bất tiếu tử từ lâu rồi. Lão tử đến cửa đòi tiền là chuyện kinh địa nghĩa, huống chi con mình lại là vô giá, ít nhất cũng có thể đưa mấy trăm hay mấy vạn lượng cũng ko chừng.
Vì đã biết cách kiếm ngân lượng, nên lúc này lão ko còn sợ hãi nữa.
“Ông….” Duẫn đại nương nghe vậy, xém chút nữa là tức thở mà chết. Tay vỗ vỗ ngực, ko ngừng thở dốc…….
“Tử lão bà, mau mau xéo đi” Bàn tay to lớn của bọn du côn vung lên, nắm lấy người kéo sang bên, nữ nhân gia ko nên vướng bận ah……
Một tên vai u thịt bắp khác chộp lấy Duẫn lão nhân, nhướng cao mày nhìn con dê béo này, hạ cảnh cáo: “Lão nhân, ta đã thư thả cho ông hai ngày, sao còn ko chịu đem ngân lượng đến, đã vậy còn vào sòng bạc? Định lừa ta hử?”
“Ta…… ko có lừa…….hai vị nam nhân xin nghe……….xin nghe lời ta nói.”
“Bọn ta đến đây đòi tiền, ko phải để nghe ông huyên thuyên, mau đêm tiền đến.”
Duẫn lão nhân cổ co rụt lại, chầm chậm nói: “Ta …..hiện ko có ngân lượng………”
“Không có ngân lượng…… Hừ! Đập hết nơi này cho ta.”
Hai tên lưu manh hét to tiếng, toàn bộ đồ đạc bên trong lều đều bị xô ngã, đập hư, Những tiếng「linh binh lách cách」vang lên xen lẫn tiếng khóc than của Duẫn đại nương, “dừng tay a, dừng tay…… Cầu các gia gia dừng tay……”
Ai tới cứu mạng? những dụng cụ làm ăn của người đều nhanh chóng bị đập nát ……. Duẫn đại nương nắm lấy tay của mấy tên lưu manh, cung kính nói: “cầu đại gia cho chúng tôi thư thả vài ngày. Chúng tôi nhất định có tiền mà…….”
Duẫn đại nương trong lòng ko ngừng cầu xin, mặc kệ ai đến đều được cả, chỉ cần giúp người giải quyết khốn cảnh trước mắt là tốt rồi……..
Người thậm chí còn nhớ tới nhi tử của mình – “Huyền Niệm…… Tới cứu nương……” Hài tử này trước kia từ nhỏ đến lớn đều giúp người tránh được nhiều phiền phức tai ác. Mẫu tử là nương tựa vào nhau mà sống.
Hảo bi ai, đã nhiều tuổi rồi lại còn rơi vào thảm trạng này. Mắt rưng rưng mắt nhìn đám người thích xem náo nhiệt đang đứng xa xa. Nhưng ko ai nguyện ý đứng ra chủ trì công đạo, giúp lão phu thê bọn họ một phen……
Du côn một cước đá văng Duẫn đại nương, “Thím ôm chân lão tử làm cái gì, già như thím dù có cho ta cũng ko thèm.”
“Tử lão nhân còn không lấy tiền đi ra!” làm quầy hàng đỗ ngã hư hại xong, liền giở giọng uy hiếp để coi lão có nhìn ra chân tướng hay ko.
“Ta ta ta…… thật thật…… không có tiền……”
Hách! Cực đại quyền nhanh như chớp giáng ngay vào mũi Duẫn lão nhân, “A a a –”. Lão nhân cả người ngã bay ra, toàn thân ngã sóng soài trên mặt đất.
“Ah!” thấy lão nhân chảy nhiều máu. Duẫn đại nương lập tức chạy lại hỏi: “Lão nhân có đau lắm ko?”
Duẫn đại nương ngẩng đầu trừng mắt với tên lưu manh, “Các ngươi không phải người mà, sau lại nhẫn tâm xuống tay như vậy.” Người bất kể sao, trước mắt phải mắng tên đó, có gì rồi nói sau.
“Thím vừa nói gì hử. Tử lão bà nên an phận chút, đừng có mơ là bọn ta ko dám đánh nữ nhân nga.”
“Các ngươi đánh đi, …đánh đi, …..đánh chết ta luôn đi….” Người đã chịu đủ lắm rồi.
Du côn giơ giơ quyền, đe dọa: “Ta đánh đây –”
Hách! Duẫn đại nương xem thường, mặt nhanh chóng nghênh lên.
Hát! “nương –” Duẫn Huyền Niệm từ đám đông náo nhiệt lao tới. Trong lều là đống bừa bãi, cảnh tượng thật bi thảm.
Hắn cảm thấy rùng mình, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Duẫn lão nhân lập tức chạy đến ôm lấy chân con nói: “Huyền Niệm ah…… Mau cứu cha……” Như người chết đuối vớ được khúc cây, Duẫn lão nhân không hề quan tâm đến máu mũi đang chảy, càng không rảnh lau đi, bảo toàn mạng sống quan trọng hơn. Lão mừng rỡ thúc giục: “Mau mau mau, mau đem ngân lượng trên người con ra đây, lấy luôn ngân phiếu ra đi. Mạng già của cha đều dựa vào con.”
Duẫn Huyền Niệm mặc kệ lão nhân lục soát lung tung trên người, hắn nói: “Cha, người ko cần tìm, trên người con chỉ còn ít thôi.” Hắn lấy từ trong tay áo ra mấy thỏi bạc. Rốt cuộc là có đủ hay ko?
“Hả! Có…… Nhiêu đây thôi?!” Duẫn lão nhân nghẹn họng nhìn trân trối, “Ngươi…….hài tử này tính hại ta chết phải ko. Mạng đã bị đòi gấp lắm rồi. Còn ko mau lấy tiền ra.” Lão mệnh lệnh.
Duẫn Huyền Niệm không quan tâm lão. Trên người không có tiền, hơn nữa hắn cũng rất muốn làm cho rõ là đã xảy ra chuyện gì?
Cha cần ngân lượng để chi vậy?
Hai gã hung thần ác sát đang làm gì?
Tạm thời ko có tâm tình để ý đến kẻ khác, Duẫn Huyền Niệm lập tức đem bức họa để sang bên, ngồi xổm xuống đất, vội vàng đỡ nương của hắn dậy. Miệng gọi: “Nương, nương…… Mau tỉnh lại……”
“Niệm nhi?” Có phải là mơ ko?
Hài tử rốt cuộc cũng đã đến đây……… Duẫn đại nương mở ra mí mắt đang còn nặng trịch. Lập tức nghĩ đến vấn đề chính yếu, vội đẩy hắn ra, người thất kinh kêu lên: “Cha của ngươi……” Nhìn thấy lão nhân còn đang ở đằng kia, không bị bắt đi, đúng là vô cùng may mắn…… Duẫn đại nương liền thở ra nhẹ nhõm.
Thoáng chốc, sắc mặt người trầm xuống nói: “Cha của ngươi thiếu đại gia người ta ít đổ trái. Chuyện kể ra thì dài dòng, tóm lại nữa nguyên nhân là do ngươi làm hại. Mau giải quyết vấn đề này đi.”
Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu nhìn hai gã đại hán, hỏi: “Cha ta rốt cuộc thiếu các ngươi bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, một trăm lượng mà thôi.”
Hở! Một trăm lượng……
Duẫn Huyền Niệm kinh hãi giật mình, vội vàng hỏi cha của hắn: “Ko phải lúc trước con đã cho người trăm lượng rồi hay sao? Ít nhất cũng có thể yên ổn hảo hảo sống qua thời gian dài. Sao lại có thể thiếu tiền như vậy được?”
“Haiz! Ngươi còn dám kể. Nếu ngươi ko đưa ra lượng kia, cha ngươi hôm nay cũng sẽ không suy đồi đến như vậy.” Bất tiếu tử này đã bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ được, chỉ có duy nhất muốn cùng đại gia ở chung chỗ là ko thể quên thôi…….. (Hữu ghét bà này quá hà nhăn mặt, nhăn mặt)
Không thể tha thứ……
Hài tử này bất luận có tiền đồ bao nhiêu. Người cũng ko cho nó cùng với nam nhân làm ra chuyện hoang đường như thế được……..
Cố gắng áp chế bất mãn với hài tử, Duẫn đại nương quay mặt đi, nội tâm cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, lại ko biết làm sao……..
Ánh mắt của Duẫn Huyền Niệm tối sầm lại, hít vào mấy hơi để chặn xuống buồn đau trong lòng, “Ta thật sự không có tiền……” hắn đã làm sai chuyện gì?
Lấy tiền hiếu kính lão nhân gia là sai sao?
lượng rốt cuộc đã đem đến giông bão gì…… Duẫn Huyền Niệm cúi đầu, suy nghĩ có nên hay không lập tức đi tìm nam nhân, đem tiền đến để giải quyết khốn cảnh, đại gia hẳn là ở phiền lâu, hy vọng y vẫn……..
“Chờ ta.”
Hạ quyết tâm, Duẫn Huyền Niệm xoay người bước đi, chớp mắt một cái bỗng có người nắm lấy cánh tay của hắn.
“Hát! Buông tay!” Sắc mặt Duẫn Huyền Niệm lập tức biến sắc, bọn du côn này dám làm càn!
“Hắc, Duẫn lão nhân, người này là con ngươi sao? Bộ dáng thật đẹp…..”
Bọn lưu manh nhìn như muốn lột trần hắn, hình như nước miếng đã chảy dài trên mép……. Duẫn Huyền Niệm sắc mặt càng lạnh lùng, giật lại tay áo. Gầm lên: “Ai cho ngươi chạm vào ta?”
Tên lưu manh phản công, đem cổ tay của đại mỹ nhân chế trụ phía sau. “Tưởng động võ được với ta sao?” Nếu ko có chút tài năng, gã cũng đâu có ngu gì mà nhảy vào làm nghề đòi nợ mướn chứ.
“Ngươi đừng nghĩ là sẽ trốn. Người ta thường nói: Nợ cha con trả. Ngươi tự mình đưa đến cửa. Nếu ko giải quyết được thì đừng mong rời đi.”
“Buông tay!” Duẫn Huyền Niệm ko kiềm chế được, mắt đẹp giận dữ nhìn trừng trừng. Đừng tưởng hắn sợ đám lưu manh này nga.
“Ah! Con àh, mấy đại gia này ko thể đắc tội được, nếu ko mạng già của cha sẽ khó giữ đó nha…………”
Duẫn đại nương đã ở một bên cũng lo lắng, “Ngươi rốt cuộc là tới giúp đỡ hay gây sự hả? Ta kêu ngươi đi cứu lão nhân chứ đâu có biểu ngươi đắc tội với người ta. Đừng đem sự tình làm cho rối rắm hơn có được ko.”
“Ta chỉ muốn đi lấy tiền.”
Lời vừa thốt ra, mấy tên côn đồ lập tức buông hắn ra ngay.
“Đi nhanh chút, bọn ta chờ.”
“Tốt nhất là đừng giở trò. Nếu ko bọn ta lột da lão nhân này nga.” Hừ! Một lần nữa đe dọa. Bọn chúng đoán là đại mỹ nhân này chắc ko dám tác oai tác quái gì rồi.
Duẫn Huyền Niệm đã đạt được tự do, cũng ko muốn giải thích dong dài. Thầm muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây.
Duẫn lão nhân ko tin tưởng hài tử này sẽ mang tiền đến. Vạn nhất bất tiếu tử nhẫn tâm bỏ mặc vợ chồng già bọn họ. Như vậy chuyện lão chết chắc chắn là ko nghi ngờ gì. Bọn lưu manh du côn này ko dễ chọc đâu. Lão nhân vội vàng giữ chặt ống tay áo của hài tử: “Huyền Niệm, ngươi đừng đi, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được.”
“Ta……”
Duẫn Huyền Niệm chưa kịp giải thích gì hết, Duẫn lão nhân trố mắt như gặp được bảo vật: “Ngươi đang cầm gì trên tay đó.” Duẫn lão nhân vội vã giật lấy. “Hài tử ngươi có vật đáng giá như vậy cũng ko lấy ra nữa.” vừa rồi hắn nhất định là muốn trốn.
Hài tử này quả nhiên là ko có lương tâm. Muốn hại lão tử………
Đó là tâm ý của hắn, ko thể phá hư…… “Trả bức tranh lại cho ta.” Duẫn Huyền Niệm trên mặt ko còn hột máu.
Duẫn lão nhân đem họa giật được, giấu sau lưng. “Không được. Tranh này có thể cứu mệnh của lão cha mà.”
“Không! Không thể gán nợ, bức họa kia ko thề bán được, mau trả cho con.”
Duẫn lão nhân lập tức chui ngay xuống bàn. Duẫn Huyền Niệm khom người hướng dưới bàn, định giành lại bức họa.
“Ah, ngươi thật là bất tiếu tử nga, mấy việc như vậy mà cũng tính toán nữa. Ngươi cho ta bức họa còn ko đủ. Ko phải ngươi chỉ cần quẹt quẹt vài cái là có ngay bức khác sao?”
“Không được! Đó là con muốn cho……..” Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái im ngay miệng lại, ko dám trước mặt lão nhân gia mà nhận: Họa này là hắn vẽ cho tướng công.
Duẫn lão nhân ôm chặt lấy bức họa, hét lên: “các người mau giúp ta kéo nó ra đi. Bức họa này đáng giá lắm đó. Đừng nói là lượng, cho dù là lượng còn có nữa àh.”
Bọn lưu manh du côn nghe vậy, liền tùy tiện cầm cái ghế nhắm thẳng đầu Duẫn Huyền Niệm mà đập xuống「bốp –」
“Ah!” Cảm giác đau đớn như thiêu như đốt bắt đầu lan tỏa. Duẫn Huyền Niệm thân thể mềm nhũn, quỳ xuống trước cha hắn. Mắt hạnh đầy nỗi sợ hãi trợn lên. Ko thể nào ngờ cha hắn như thế lại……….
Tầm mắt dần dần tối lại, một mùi tanh nồng tràn ngập tỏa ra xộc ngay vào mũi. Chất lỏng nóng hổi từng giọt, từng giọt nhiễu xuống, nhuộm đỏ cả xiêm y……..
“Ah, Huyền Niệm –“ Duẫn đại nương hoảng sợ, hét lên. Lập tức phóng tới người con. Tiểu hài tử chảy quá nhiều máu, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ………..
Hách! “Huyền Niệm……” Duẫn lão nhân cũng hết hồn toàn thân như nhũn ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng ko động đậy gì.
Duẫn Huyền Niệm nháy nháy mắt mấy cái, sao lại thấy nhiều máu quá……….
Trời đất chao đảo, hình ảnh hỗn độn lần lượt thay đổi lướt qua. Đầu óc mơ màng, hắn thì thào: “Rốt cuộc người xem con là cái gì?”
“Trả họa lại cho con…….trả lại cho……” Hơi thở của Duẫn Huyền Niệm từ từ mãnh như sợi tơ. Mắt tối đen ngã vào trong vũng máu.
“Ah,” Duẫn lão nhân sợ tới mức nhấc tay ko nổi, bức họa cuộn tròn rơi trên mặt đất, dần dần mở ra trước mắt mọi người. Nhìn thấy người trong đó. Bọn lưu manh lập tức kêu lên tiếng: “Hỏng” xong liền chạy như bay rời khỏi nơi đó.
Duẫn Huyền Niệm rất nhanh đã được người khác nhận ra thân phận. Tin tức Thiết Sinh công tử phát sinh sự tình ngoài ý muốn như lửa cháy củi khô, một đồn mười, mười đồn trăm đã nhanh chóng đến tai nhân vật chính trong chuyện này – Lãnh Thiết Sinh.
“Gia gia, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Một gã thủ hạ từ chợ trở về lập tức bẩm báo chuyện ko may của đương gia chủ mẫu.
Tiêu Mạnh Hải nghe vậy kinh hãi, lập tức chạy lên lầu, làm gián đoạn mấy vị đại gia khác đang báo cáo lợi nhuận mà sòng bạc thu được với Lãnh gia.
Tiêu Mạnh Hải để sát vào tai Lãnh gia nói mấy câu, y lập tức nhảy dựng lên –
「Rầm!」
Cái bàn đang ở trước mặt mọi người lập tức ngã chỏng vó. Chỉ thấy Lãnh gia đứng dậy, giận đến phát run cả người, ngay lập tức như cơn gió trước mắt mọi người mà biến mất. Tiêu Mạnh Hải vội vã chạy nhanh theo, Khuyết thị huynh đệ cũng thấy tình thế ko tầm thường, liền đuổi theo Tiêu Mạnh Hải hỏi rõ chân tướng.
Sau đó người như cùng hoảng hồn hét lên: “Nguy rồi!”
Vó ngựa như bay, xuyên qua các con phố lớn nhỏ. Bốn tuấn mã trước sau dừng lại nơi phát sinh sự tình. Lãnh Thiết Sinh nhảy xuống ngựa trước tiên. Đôi mắt sắc bén lập tức thấy Duẫn đại nương đang ngồi bên cạnh nương tử vẫn còn đang nằm dưới đất.
「Á –」 Máu trong toàn thâncủa Lãnh Thiết Sinh trong nháy mắt liền đông lại. Chậm rãi ngồi xổm xuống thân hình. Y ko thể tin được người đang nằm này là nương tử. Vì hoảng sợ quá độ, đã không tự chủ được mà phát run. Y cái gì cũng không sợ, chỉ sợ thiên hạ đã chết…… Y không phải đến để nhặt xác. Ông trời ơi, ngàn vạn lần cũng đừng nha, đừng tàn nhẫn với y như thế. Cắn răng, lấy hết dũng kí, dùng tay dò hơi thở, vẫn còn hô hấp……..
“Hơ,” Lãnh Thiết Sinh nhất thời kinh hỉ vô cùng, toàn thân như vô lực, hai đầu gối quỳ xuống, không nói gì cả, cảm tạ lão Thiên gia, Huyền Niệm của y vẫn sống! Liền sau đó là cảm giác tức giận thay thế cho tất cả. Lãnh Thiết Sinh giận dữ điên cuồn hét lên: “Khốn kiếp, là ai làm?!”
Vươn tay đẩy nhạc mẫu ra, lập tức ôm lấy thiên hạ. Y muốn đưa hắn đi tìm đại phu trị liệu.
Bất quá mới đi được một hai bước, vạt áo trước ngực của y bị nhân kéo nhẹ. Lãnh Thiết Sinh cúi đầu xem, thấy mắt của hắn hơi động, nhưng ko có mở ra. Ngập ngừng nhìn thần sắc ko còn miếng máu của hắn, ko biết là hắn đang nói gì?
Kề sát bên tai, cuối cùng cũng nghe được xen lẫn giữa hơi thở mong manh là tiếng nỉ non –
“Họa của ta……. Họa……”
Lãnh Thiết Sinh nhanh chóng nhăn chặt mày, lập tức trấn an nói: “Kệ bức tranh đi, ta lập tức mang ngươi đi tìm đại phu. Cố gắng chút, Huyền Niệm, ráng lên……”
Lãnh Thiết Sinh rời đi trước nhất. Âm thanh lạnh lùng, mãnh liệt truyền vào tai mọi người.
“Tìm cho ra hung thủ, chặt tay chân xuống cho ta.”
“Dạ.” Khuyết thị huynh đệ ánh mắt lạnh lùng liếc Duẫn đại nương một cái. Huynh đệ cả hai người đều lắc đầu, sau đó nhảy lên ngựa, rời đi theo hướng ngược lại, lập tức truy tìm tung tích hung thủ.
Tiêu Mạnh Hải cúi người nhặt lên bức họa đã sớm dính đầy vết máu「Thiên luân đồ……」 Hắn nhìn quanh bốn phía, vẫn là ko thấy bóng dáng của Duẫn lão nhân đâu cả. Tài năng trốn tránh thật lợi hại ah……….
Hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối thay cho gia. Tục ngữ có nói: “Hổ dữ ko ăn thịt con, không hiểu sao tại cái nơi này lại có thân sinh phụ mẫu cứ mực muốn bức chết hài tử của mình……”
Duẫn đại nương như bị sét đánh ngang mày, cả người chấn động. Mắt thấy hai tay dính đầy máu tươi. Người ngây ngốc lẩm bẩm: “Ta ko có bức tử bất tiếu tử…..không có…….không có.”
[] Có lẽ nghĩa trong đoạn này là quần áo, đồ dùng lặt vặt. Các bạn có thể vào đây để biết nghĩa gốc của nó nha ^.^