Mấy tháng sau, thi công hoàn thành. Phải kể đến đầu tiên trong kinh thành này, do số tiền lớn đổ vào "Thiên Thượng Nhân Gian" nên hấp tấp khai trương, hoa khôi đổi nghề mà đến vô số kể, cũng không phải bởi vì nơi này đãi ngộ tốt, mà bởi vì có Lâm Tể Tướng làm hậu thuẫn, tương lai e rằng sẽ không ai dám phá sân diễn của các nàng.
Hơn nữa, vừa nghĩ tới trẻ tuổi đầy hứa hẹn, siêu cấp kim cương Vương lão ngũ đến nay vẫn độc thân, một đám tiểu mỹ nhân vừa được tuyển chọn liền hưng phấn như đánh máu gà, hận không thể lập tức nhảy vào ôm ấp.
(kim cương vương lão ngũ: có đủ tiêu chí, ý nói người đàn ông kiệt xuất, thỉnh hỏi Google caca để biết thêm thông tin chi tiết.)
(đánh máu gà: là một kiểu nói trên internet của Trung Quốc, ý chỉ hành vi điên cuồng, si mê ví dụ như mê âm nhạc, mê điện ảnh, truyện,…; cũng được dùng để hình dung người đặc biệt hưng phấn, có ý trêu chọc. Nguồn gốc của cách nói này là do sự lan tràn của một loại “liệu pháp bảo vệ sức khỏe” – tiêm máu gà vào người ==” quả thực là chưa tìm cái câu nào nó phù hợp nên phải để như vậy. Nguồn: )
Đã là thanh lâu đương nhiên sẽ chọn buổi tối để khai trương, khi đó trên tầng năm “Cao cấp” cao hiếm thấy giương lên đèn lồng màu đỏ, khi đó một đám mỹ nữ cùng nhau vung khăn tay lên, khi đó mọi người đồng thời hô lên một tiếng "Đại gia, đi vào vui đùa một chút", khi đó Lâm Tĩnh Dao thừa nhận trong lòng mình có chút nhộn nhạo, mụ tú bà, quả thật vừa là một nghề vừa thần thánh mà lợi hại.
Văn võ đại thần trước kia giả đứng đắn giờ phút này cũng không ra vẻ nữa, dù sao Lâm Tể tướng bảo thủ nhất đều đã làm cái việc buôn bán da thịt này, bọn họ hà tất phải giả bộ quân tử ru rú trong phủ không lộ diện, vừa lúc mượn cơ hội này tới đây nói tiếng chúc mừng, sau đó lôi kéo quan hệ đây đó một chút, nói không chừng xuất phát từ giao tình này, còn có thể miễn phí chơi đùa một chút.
Nhắc tới vạn tuế ra hoa chẳng có gì lạ, nhưng là muốn từ trên người Lâm đại tể tướng vắt cổ chày ra nước này rút xuống một cọng lông lại là si nhân thuyết mộng, chỉ thấy chúng đại thần hai tay dâng lên quà mừng nhưng một phần ưu đãi cũng không có, bạc vào đó cứ gọi là như nước chảy.
(si nhân thuyết mộng: mơ mộng hão huyền.)
Nhắc tới con đường buôn bán thâm am của Lâm Tĩnh Dao, tại đây phồn hoa giàu có trong kinh thành, tại đây trong biển người quan phú thành đống, cái gọi là đắt tiền thật là tốt , hiện giờ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu xa xỉ, giống như nữ nhân, ngươi đặt ở "Vạn Hoa lâu" bên cạnh kia nàng trị giá một trăm lượng, nhưng trong "Thiên Thượng Nhân Gian" này, thiếu đi một ngàn lượng liền bị kêu là vũ nhục.
Cho dù như vậy, vẫn sẽ có khách nhân tới cửa, vì sao ư, bởi vì những kẻ có tiền sẽ chọn đất đốt tiền để nổi bật thân phận, nhất định sẽ lựa chọn hội quán xa hoa tiêu khiển, không cần tốt, nhưng phải đắt tiền.
Dựa vào đâu để đắt? Hiệu lực của phẩm bài chứ sao, cửa treo lên bốn chữ to đoành theo lối viết thảo chính là minh chứng tốt nhất.
Thanh lâu Hoàng thượng ngầm bằng lòng, trong thiên hạ chỉ có một, cho dù có vài thỏi vàng mà muốn tập kích vào nửa đêm, đánh đồi trụy, bắt thông gian, nhưng chỉ cần ngươi đưa tấm biển này ra, những kẻ không có mắt ấy đều phải quỳ lạy.
Tranh thủ sang năm mở tiếp mấy gia bố trang, kéo vài kiện vải bố tới , kiên định nói đây Giang Nam thượng hạng kéo sợi , có lẽ Tây Hạ năm nay màu thịnh hành nhất định là màu trắng rồi. (gia bố trang: cửa hàng may quần áo, tơ lụa)
Kiếm tiền, chỉ đơn giản như vậy.
Lại nói Lâm Tĩnh Dao và Thủy Nguyệt Ngân đang mặt mày rạng rỡ chào hỏi khách nhân, đột nhiên liếc thấy cách đó không xa một bộ trường bào màu xanh nhạt lay động, sau đó một bóng đen đi ra, tuyệt thế yêu nghiệt phơi bày dưới ngọn đèn dầu mờ mờ, ánh sáng trong này ôn hòa quỷ mị lên rất nhiều, giống như cùng bóng đêm đi tới vô hạn. Chỉ có trên vành tai hắn mấy chiếc bông tai bằng bạc lại tản ra ánh sáng băng lãnh rực rỡ.
Chỉ là yêu nghiệt này giờ phút này xuất hiện ngược lại không phải muốn câu hồn nhiếp phách, mà là vô tâm liếm liếm đôi môi đỏ tươi của mình, nhìn bảng hiệu treo cao kia, tràn đầy ý cười hỏi: "Trẫm tặng ngươi một phần đại lễ nặng như vậy, đêm nay có được giảm giá hay không?"
Từ xưa Hoàng đế đã cực kỳ háo sắc!
Lâm Tĩnh Dao khóe miệng giật giật vài cái, nhìn về phía sau Thủy Linh Ương, phát hiện thậm chí một thị vệ tùy hành cũng không có, thầm nghĩ nam nhân này đúng là không sợ chết, coi như là thái bình thịnh thế, thân là người lãnh đạo quốc gia, ra khỏi cửa cũng nên mang theo mấy người tùy thân hộ vệ chứ.
Rốt cuộc là quá tin vào đối nhân xử thế của chính mình, hay là quá tin vào thân thủ của mình đây.
"Ha ha, vi thần tham kiến ——" Lâm Tĩnh Dao vừa mới chuẩn bị hành lễ đã bị Thủy Linh Ương một phen kéo lại, sau đó nghe Yêu Nam này nói: "Chớ làm ầm, nếu như bị mấy lão hồ ly trong đám kia phát hiện tung tích trẫm , nhất định sẽ ồn ào dữ dội, đối với danh dự trẫm cũng không tốt."
Cảm tình ngươi vẫn còn biết!
Vì vậy Lâm Tĩnh Dao coi như không có gì, cùng Thủy Nguyệt Ngân che che giấu giấu thỉnh Hoàng thượng vào phòng bao lầu bốn, phải nói vì sao không phải lầu năm, ừ, đó là phòng làm việc tư nhân bên ngoài cộng thêm chỗ dừng chân của Lâm Tể Tướng cùng thập cửu Vương gia.
Cò điều yêu nghiệt quân này lại không chịu dễ dàng làm nhục thân phận của mình, nhất định nói mình là cửu ngũ chí tôn, cho dù đi dạo kỹ viện cũng phải chọn tầng cao nhất, Lâm Tĩnh dao cười khan mấy tiếng, không thể nào làm trái, đành phải mời hắn vào phòng ngủ của mình, sau đó khom người hỏi: "Không biết Hoàng thượng cần phục vụ gì đây?"
"Toàn bộ ." Thủy Linh Ương cũng không khách khí, dừng một chút lại bổ sung: "Rượu ngon món ngon đừng chậm trễ, khẩn trương trình lên, tối nay ctrẫmố ý để bụng rỗng đến đây đấy."
"Lão nương hoàng lương còn chưa ăn của mấy người đâu, sẽ phải lấy lại!" Lâm Tĩnh Dao cắn răng nói thầm một câu, sau đó ra cửa đi thu xếp.
Không lâu sau, một đám nữ nhân oanh oanh yến yến xông tới, bởi vì đều là tuyệt sắc khai thác ở các thanh lâu, cho nên cùng nữ nhân trong hậu cung của Hoàng thượng so sánh, cũng sẽ không thua kém chút nào.
Đều nói hương hoa dại bên ngoài, thật giống như chiếm lấy hết toàn giang sơn còn cất giữ được vô số nam nhân, giờ phút này vừa thấy có mỹ nhân mới tiến đến, lập tức trái ôm phải ấp, trên hai đùi an trí mỗi đùi một người, trên lưng còn trèo lên một người, mấy người khác phụ trách ở bên cạnh gắp thức ăn.
Trên thực tế, hưng phấn tuyệt không phải chỉ một mình Hoàng thượng, mà cũng là mấy tiểu mỹ nhân xung quanh hầu hạ kia, cả đời phần lớn đều là cùng lão trung niên, đại thúc phát tướng triền miên, bất ngờ gặp phải một công tử trẻ tuổi vô cùng kinh diễm như vậy, trong lúc này nhất thời liền hô hấp cũng quên, thậm chí bởi vì Thủy Linh Ương hôn một cái trêu đùa liền ngất mất.
Quả nhiên là hôn mê.
Lâm Tĩnh Dao khóe miệng giật giật vài cái, sai người đem nữ tử thân thể không khỏe mang đi, sau đó cùng Thủy Nguyệt Ngân liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị khom người lui ra, Hoàng thượng này hoang dâm lợi hại, hai người cứ đứng lỳ ở đây như vậy chỉ sợ lại làm lỡ chuyện của hắn.
Vừa mới chuẩn bị khép cửa, chợt nghe hôn quân kia lười biếng nói: "Lâm Tể Tướng dừng bước."
Lâm Tĩnh Dao dừng lại, để cho Thủy Nguyệt Ngân lui ra ngoài trước, sau đó khom người tiến lên, hỏi: "Không biết ngài còn có việc gì phân phó ạ?"
"Không có gì, hi vọng Lâm lão bản có thể cùng ta uống hai chén." Thủy Linh Ương nói xong, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện.
Nhắm mắt ngồi xuống, Lâm Tĩnh Dao rượu chưa thấm một hớp, cũng là cả đêm phải nhìn nam nhân mất hết khí tiết kia cùng một nữ nhân biểu diễn móng tai cong ngực chơi đùa gần gũi rồi.
Song, nam nhân kia giới hạn cũng dừng lại ở hôn nhẹ mà thôi, hơn nữa chỉ từ trán xuống má lại đến cổ, nhưng duy chỉ không nguyện ở trên môi những nữ nhân kia hôn xuống một cái.
Không thể nghi ngờ, nam nhân này thật ra rất ưa sạch sẽ.
Đến khi Thủy Linh Ương mệt mỏi liền phân phát mọi người, chỉ thấy mấy hoa hoa lục lục sau khi rời khỏi, đã có một nữ tử đột nhiên quay lại, quỳ xuống đất nói: "Có thể để cho Lâm Tể Tướng khẩn trương như vậy nhất định chỉ có hoàng thượng thôi, mới vừa có nhiều người ở đây như vậy, tiểu nữ không tiện hành lễ, mạo phạm thiên nhan rồi."
Thủy Linh Ương nhíu mày cười cười, nói: "Được, đã xong lễ, ngươi có thể lui xuống."
Nàng kia do dự một hồi lâu, cắn cắn môi, hỏi: "Tiểu nữ có thể giành được vinh hạnh đặc biệt, đêm nay lưu lại thị tẩm không?"
"Không cần, trẫm tối nay đã đặt bài tử, có người theo hầu rồi." Thủy Linh Ương nói xong, như có như không nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái.
"Làm sao được, Hoàng thượng chuẩn bị hồi cung sao? Trễ thế này, vị nương nương được đặt bài tử sợ cũng đã nghỉ ngơi rồi." Lâm Tĩnh Dao hỏi.
"Ha ha." Thủy Linh Ương nhẹ cười một tiếng, gật đầu nói: "Quả thực, khuya lắm rồi, trẫm không trở về cung nữa."
Nữ tử vừa đến mời sủng kia vui vẻ , rồi lại nghe Thủy Linh Ương nói: "Cho nên, tối nay do Lâm Tể Tướng thị tẩm."
"Hả!"
"Hả!"
Nàng kia cùng Lâm Tĩnh Dao đồng thời hô nhỏ một tiếng, thầm nghĩ chẳng lẽ là nghe lầm.
"Quân muốn thần tử thần không thể không tử, thế nào, Lâm Tể Tướng, ngươi thân là thần tử, chẳng lẽ định không tuân theo Hoàng mệnh sao?" Thủy Linh Ương nói xong đi tới trên giường rộng nằm xuống, sau đó vỗ vào đệm dày một cái, nói: "Ái khanh thật biết hưởng thụ nha."
"Hoàng, hoàng, Hoàng thượng, nếu như không có việc gì nữa, thần trước tiên đi xuống dưới trông nom việc buôn bán." Lâm Tĩnh Dao mắt nhìn sang hướng khác, vội vàng vung chân liền xông ra ngoài.
"Nếu như ngươi dám đi, trẫm ắt trị ngươi tội danh kháng chỉ, hái được đầu ngươi." Phía sau Thủy Linh Ương phong khinh vân đạm nói.
Dừng bước lại, Lâm Tĩnh Dao vẻ mặt đau khổ xoay người, nói: "Hoàng thượng, thần không phải GAY đâu, thần không chơi đoạn tụ đâu."
Thủy Linh Ương lười nhác cười cười, nói: "Nhưng trẫm chính là tốt long dương, khẩn trương qua đây hầu hạ!"
Nữ tử đến mời sủng cả kinh nói không ra lời, vội vàng nhanh như mèo lui ra ngoài, vừa đi vừa nói thật sự là không được rồi, khai thác được tin tức hoàng gia thì không nói, lại là có liên quan đến giới tính hoàng thượng không bình thường, nếu nói chuyện này ra ngoài, ai dám tin chứ!
Mà Lâm Tĩnh Dao cứ như vậy giã lấy, tiến lên một bước cũng không được, lui về phía sau một bước cũng không xong, thầm nghĩ hắn đúng là có quy tắc ngầm trong truyền thuyết sao, cư nhiên địa vị cao còn phải bổ sung thêm bồi ngủ!
(giã lấy: như giã chày, lên xuống lên xuống, không thoát được)
"Thế nào, thật muốn kháng chỉ?" Thủy Linh Ương cười đến càng chói mắt.
"Hoàng, Hoàng Mệnh, có chỗ theo, có chỗ không theo." Lâm Tĩnh Dao lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống.
Thủy Linh Ương lật người, tự nhiên nói: "Miễn, trẫm cũng không cưỡng cầu, chờ ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, muốn leo lên long sàng trẫm, tùy thời hoan nghênh." (tùy thời: bất cứ lúc nào.)
"Nha. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao đáp ứng một tiếng, một phen lau hôi lạnh, nói: "Nếu như thế, thần lui xuống trước vậy."
"Ừ, đêm dài đằng đẵng quá mức cô đơn, ngươi đi gọi thập cửu Vương gia tới đây." Thủy Linh Ương giao phó nói.
Rầm ——
Lâm Tĩnh Dao dưới chân lảo đảo một cái, vất vả ổn định thân hình, cười khan một tiếng vội vàng chạy, thầm nghĩ đúng là gia môn bất hạnh, hiện giờ Thủy gia chỉ còn lại hai tên nam đinh như vậy, thế mà lại muốn làm đồng tính luyến ái.
Thời khắc diệt vong xem ra gần ngay trước mắt.
Đến sau nửa đêm, cực đoan thích ngủ Lâm Tĩnh Dao thật sự bức bách nhịn không được, liền nằm ở trên quầy ngủ như chết, trong mơ hồ chỉ cảm thấy có một đôi tay dịu dàng khoác lên hông mình, sau đó ôm ngang mình đi lên lầu.
(cực đoan thích ngủ: ý nói người cực kỳ ham ngủ)
Đợi đến khi tỉnh lại, Lâm Tĩnh Dao phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ của Thủy Nguyệt Ngân, có người cởi giầy cho nàng, hơn nữa ở dưới người nàng đắp lên chiếc chăn thật dày.
Mà người đó, chính là mỹ nhân Vương Gia nằm ở bên giường ngủ gật kia.
Trong lòng không giải thích được mà ấm áp, Lâm Tĩnh Dao vội vàng ngồi dậy, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài mờ mờ, ngáp một cái, đẩy đẩy Thủy Nguyệt Ngân, nói: "Có phải nên chỉnh lý một chút rồi vào triều hay không?"
Thủy Nguyệt Ngân nâng lên đôi mắt ngái ngủ mông lung nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao, lại có một loại mỹ cảm mơ màng, chỉ thấy hắn chần chừ một chút, nhìn nhìn cửa sổ, nói: "Ừ, sắc trời cũng không còn sớm, ta đi gọi Hoàng thượng thay quần áo."
Da đầu tê rần, Lâm Tĩnh Dao lúc này mới nhớ tới trong phòng sát vách còn có một tên Đế Vương biến thái, vì vậy nghi ngờ nhìn Thủy Nguyệt Ngân một cái, hỏi: "Hắn không cần ngươi hầu hạ cả đêm sao? Chẳng lẽ là làm xong liền cho ngươi lui?"
Chần chừ một hồi lâu, Thủy Nguyệt Ngân nghiêng nghiêng đầu, hỏi: "Có ý gì?"
"Khụ khụ." Lâm Tĩnh Dao làm bộ ho khan vài tiếng, nói: "Không có việc gì, không có việc gì." Nói xong, còn có chút tò mò, vì thế lại truy vấn nói: "Hai người các ngươi phương vị như thế nào a?" (phương vị: vị trí, thụ hay công~~~)