Trở lại trong cung, Lâm Tĩnh Dao nhìn hai bên đại thần không ngừng tiếng ngáp, cười nhẹ một tiếng, nhìn về phía người kia đang ngồi trên ghế rồng, tựa tiếu phi tiếu Thủy Linh Ương.
"Chúng ái khanh, tối hôm qua chơi đùa vui không?" Đế Vương này xưa nay chưa thấy mở miệng hỏi.
Một trận yên lặng, chúng đại thần sắc mặt cổ quái, nào dám nói tiếp.
Hồi lâu sau, Thủy Linh Ương cười cười, nói: "Ôn noãn tư dâm dục (), trẫm đang suy nghĩ có lẽ ban bổng lộc quá nhiều, cho nên chúng ái khanh trong đầu đầy nữ sắc, bắt đầu vô tâm việc triều chính rồi."
Lâm Tĩnh Dao không biết hoàng thượng này đang chơi trò gì, chỉ thấy hắn hẳn là cố ý tóm lấy mình làm mồi câu, nghĩ cách trắng trợn giảm bớt tiền lương của chúng triều thần mới đúng.
Nếu như vậy, mình chẳng phải là cũng bị liệt vào công địch, tất cả mọi người sẽ cho là mình cùng hoàng thượng hợp diễn một tuồng kịch, không ai sẽ cho rằng mình là thương nhân trong sạch đi.
Mọi người cũng là hoảng sợ đến lợi hại, vội vàng quỳ thành một đoàn, nói: "Thần biết lỗi, chúng thần một lòng vì quân vì dân, tuyệt đối không dám sơ suất việc triều chính."
Giằng co một hồi, Thủy Linh Ương cười cười, nói: "Vậy tốt nhất, trẫm không trở ngại cuộc sống riêng tư của các ngươi, chỉ là phải phải ngăn chặn việc không nên quá phận tham luyến sắc đẹp, giống như bây giờ, trẫm không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc của các ngươi!" Câu sau, giọng điệu đột nhiên chuyển lạnh.
"Đúng, đúng." Mọi người vội vàng từ tiểu Cẩu lè lưỡi kéo dài hơi tàn biến thành sư tử hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang , ưỡn ngực ngẩng đầu thêm hóp bụng, tràn đầy kính nể nhìn về phía Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, mùng mười tháng sau chính là ngày lên núi tế tổ, không biết liệu Hoàng thượng đã có an bài?" Thủy Nguyệt Ngân đột nhiên bước ra khỏi hàng, khép mi hỏi.
"Như cũ đi, không cần quá mức chú trọng bày vẽ." Thủy Linh Ương hồi đáp, nhếch môi cười cười, nói: "Nhan quốc phái sứ thần đến, nói là muốn cùng Tây Hạ ta kết thông gia, đối phương phái ra chỉ một vị công chúa, cũng chính là nữ nhi duy nhất của Thái Thượng Hoàng Nhan quốc, đương nhiên, cũng là Hoàng muội trẫm , nói cách khác, đối phương rất coi trọng việc hòa thân lần này, Tây Hạ ta cũng nhất định phải phái ra một vị nam tử thân phận cao quý để xứng đôi mới được."
Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, công chúa Nhan quốc này thế nào lại thành muội muội hoàng thượng Tây Hạ đây?
Chẳng lẽ, Nhan quốc này cùng Tây Hạ vốn chính là một gia đình?
Không đúng, Hoàng thất Nhan quốc họ Ngọc, Tây Hạ là Thủy.
Chẳng lẽ là Hoàng hậu trước đó hành vi không đứng đắn, cùng quốc vương Tây Hạ léng phéng sau đó lại thay đổi lao đến ôm ấp đế quân Nhan quốc sao?
Nếu đúng như vậy, vốn nên là quốc sỉ , Thủy Linh Ương này vì sao ý cười vẫn đầy mặt.
Thật con mẹ nó, cư nhiên còn có một đoạn lịch sử đáng khai thác như vậy sao?
Lâm Tĩnh Dao đang nói thầm , chợt nghe Lễ bộ thượng thư Vương Chiêu Nhung nói: "Hồi hoàng thượng, nếu như thế, Tây Hạ ta hiện giờ thân phận tôn quý để hôn phối chỉ có hai người Thập cửu Vương gia cùng Lâm Tể Tướng này, cũng vì đối phương là Hoàng Muội Thánh thượng , nếu so về bối phận, không nên gả cho Vương Gia mới phải, xem ra chuyện may mắn này chỉ có thể rơi xuống đến trên đầu Tể Tướng."
Hự! Lão nương sợ nhất chính là cái này.
Lâm Tĩnh Dao vẻ mặt đau khổ nhìn về phía tên Thượng Thư nhiều chuyện kia, sau đó lại đem tầm mắt chuyển về phía Thủy Linh Ương đang trầm tư, chép miệng, nói: "Xin thứ cho vi thần ——"
Lời còn chưa dứt, đã nghe Thủy Linh Ương nói: "Thôi, chuyện này bàn bạc kỹ hơn đi, để cho trẫm suy nghĩ một chút."
Sau khi bãi triều, Thủy Linh Ương nhãn thần lưu chuyển vài cái, không biết đại ca Ngọc Linh Viễn làm cái trò gì, phụ hoàng sớm nói qua không muốn để đệ đệ muội muội đặt chân vào kinh thành nửa bước, tên hỗn đản này còn cưỡng ép đem Liên Nhi cho hắn, làm người tìm vị hôn phu thật đúng là một chuyện gà mẹ , trước mắt Thập cửu thúc khẳng định là không được, chỉ còn lại Lâm Tể Tướng ——
"Hừ!" Thủy Linh Ương giễu cợt một tiếng, chung quy cũng không thể kéo hai nữ nhân thành một đôi đi.
Ra khỏi cửa cung, Lâm Tĩnh Dao phất phất tay phân phát nhóm kiệu phu, có chút cực kỳ tức giận đi đằng trước, thầm nghĩ đúng là cẩu huyết, chuyện gì cũng gặp phải.
Sau lưng Thủy Nguyệt Ngân đuổi theo, ôn nhu an ủi: "Ta và hoàng thượng bí mật nói một chút là được, công chúa vốn là muội muội hoàng thượng, chắc hẳn có chết cũng không gả đến Tây Hạ rồi."
Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Tây Hạ cùng Nhan quốc không phải là quan hệ mẫu quốc cùng chư hầu quốc chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, tiên hoàng và Thái Thượng Hoàng Nhan quốc năm đó sóng vai trên sa trường, chiếm được Minh quốc, nắm được Đại Lý cũng là lúc đem quốc thổ chia đều làm hai, ngày nay hai bên thực lực tương đương, cũng là hai đại quốc địa vị ngang nhau, đương nhiên, hai phe không có khả năng xảy ra xung đột." Thủy Nguyệt Ngân cười nói.
"Vì sao? Vậy công chúa đến hòa thân và hoàng thượng là như thế nào?" Lâm Tĩnh Dao truy hỏi.
Thủy Nguyệt Ngân ngẩn ra, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ở Tây Hạ, chuyện cũ này cũng không phải là bí mật, ngươi không phải chưa từng nghe qua đấy chứ?"
"Ta ——" Lâm Tĩnh Dao dừng một chút, nói: "Ngươi nói một chút đi, ta nghe đông một đằng tây một nẻo, không tính là rõ ràng."
Thủy Nguyệt Ngân ôn hòa cười cười, chậm rãi kể lại lịch sử.
Lại nói tiên hoàng Thủy Nguyệt Hàn cả đời chưa từng lập hậu, duy nhất chỉ yêu một nữ nhân tên là Lạc Nhan Tịch, nữ nhân kia vốn là Giang Nam Ngọc Tử Hi phu nhân, sau tại chiến loạn bị trọng thương, mất trí nhớ hai năm, Thủy Nguyệt Hàn liền len lén đem Lạc Nhan Tịch giấu trong hoàng cung Tây Hạ, về sau Ngọc Tử Hi quản lý hơn nửa giang sơn, đổi quốc hiệu là "Nhan" , phải nói đó cũng là nam tử si tình, vẫn cứ tìm khắp đại giang nam bắc, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích vợ, sau khi Lạc Nhan Tịch khôi phục trí nhớ trở lại bên người Ngọc Tử Hi, không ngờ khi đó đã mang thai cốt nhục của Thủy Nguyệt Hàn, cũng chính là đương kim Thánh thượng Thủy Linh Ương.
Thủy Nguyệt Hàn bởi vì hộ tống Lạc Nhan Tịch trở về Nhan quốc mà gặp mai phục, bị ám sát bỏ mình. Ngọc Tử Hi đại khái lòng có bất an, sau khi nắm trong tay Tây Hạ lại chậm chạp không chịu thôn tính, ngược lại nuôi dưỡng cốt nhục của Thủy Nguyệt Hàn thành người, năm ấy khi hắn mười sáu tuổi nâng đỡ hắn đăng cơ đại điển, trở thành vua Tây Hạ.
Mà hiện giờ Hoàng đế Nhan quốc Ngọc Linh Viễn, cũng có tin đồn nói hắn cũng không phải là con ruột của Ngọc Tử Hi, mà là vợ trước của nam tử kia cùng chú em của mình thông dâm sinh ra, về phần điển cố trong lúc ấy Thủy Nguyệt Ngân lại không rõ ràng, chẳng qua lời đồn nói Ngọc Tử Hi cảm thấy làm vua thực sự cực nhọc, cho nên đem giang sơn vất vả gây dựng một phần chia làm hai, cố ý đưa cho hai nhi tử không liên quan đến máu mủ tự xử lý, còn mình mang theo Lạc Nhan Tịch hòa thuận cùng hai cốt nhục của mình Ngọc Linh Hoa, Ngọc Linh Liên đi qua y sơn bàng thủy (), nhàn tản sung túc qua ngày.
Hôm nay, Ngọc Linh Viễn này không biết có phải ăn no rửng mỡ hay không, biết rõ Ngọc Tử Hi không hy vọng Ngọc Linh Liên đặt chân tới kinh thành, gặp phải thế tục trần ai, lại vẫn đem nàng tới hòa thân. ( cụ thể xem thêm 《 giang sơn thuộc về ngươi, ngươi thuộc về ta 》, ha ha, chưa xem qua nhất định phải xem một chút truyện trước kia, rất đáng khen , chuyện xưa hùng vĩ, tứ quốc chiến loạn, không ngại ta tiến hành quảng cáo đi, nếu rảnh liền xem thôi, cùng một cốt truyện phát triển không phải rất tương quan, chỉ có điều cây cao lương ta vẫn là hi vọng mọi người có thể nhìn một cái).
(Cây cao lương: ý nói người chứng kiến mọi việc.)
Lâm Tĩnh Dao sau khi nghe xong chậc chậc hai tiếng, nói: "Không nghĩ tới Lạc Nhan Tịch có bản lĩnh như vậy, có thể khiến cho quốc vương hai nước đối với nàng nhớ mãi không quên."
"Chớ nói lung tung, Lạc Nhan Tịch cũng không phải là tên ngươi có thể kêu, nàng về sau lại tuy làm hoàng hậu Nhan quốc, nhưng ở trên gia phả Hoàng thất Tây Hạ, nàng lại đảm đương làm Thái Hậu." Thủy Nguyệt Ngân nói xong, khẽ cười cười.
Khi đó Lâm Tĩnh Dao không biết, từ khi nàng tới thế giới này, bánh xe vận mệnh lại một lần nữa chuyển động, Đông Nhan quốc, Tây Hạ quốc, Bắc Đột quốc đã định trước vì nàng mà trở nên rất không yên ả, chiến hỏa liệu nguyên (), lại một lần nữa trở thành thủy triều không thể nghịch chuyển.
Mà nàng, Lâm Tĩnh Dao, không chỉ phải vật lộn trên quan trường, còn phải ác đấu trong hậu cung, thậm chí còn phải sát lục ở trên chiến trường, phủ thêm quan phục, nàng là Tể Tướng, thay la quần, nàng là hoàng hậu, choàng lên chiến giáp, nàng là mãnh tướng.
Tên của nàng, nhất định sẽ không bình thường.
Ngày kế, Thủy Linh Ương lưu lại đơn độc Lâm Tĩnh Dao trong thư phòng, vừa lật xem tấu chương vừa nói: "Ngươi nói, trẫm có nên ủy khuất Hoàng Muội, tiện nghi để ngươi tới hòa thân hay không?"
Lại là vụ này!
Lâm Tĩnh Dao vội vàng quỳ xuống đất, nói: "Kính xin Hoàng thượng nghĩ lại, vi thần không xứng với công chúa , ta cảm thấy Vương Gia rất tốt, luận về phong độ cùng tài học, thần và ngài ấy quả thật không cùng một cao độ." Thời khắc mấu chốt nghĩa khí không là cái gì, huynh đệ nhất định phải lấy ra bán đứng.
"Như vậy, ngươi rất tự biết mình." Thủy Linh Ương nói xong, trầm tư một chút, nói: "Trẫm lại không quan tâm về vấn đề bối phận, chỉ là thập cửu Vương gia luôn luôn thanh tâm quả dục, đã ba mươi nhưng vẫn chưa từng đón dâu, trẫm không muốn quá mạnh mẽ ép hắn."
Hắn không đón dâu là bởi vì làm nam sủng của ngươi đi!
Hơn nữa, ngươi không miễn cưỡng hắn, dựa vào cái lông gì phải miễn cưỡng ta chứ.
Con ngươi đảo đảo nửa ngày, Lâm Tĩnh Dao buộc lòng sỉ nhục tiến lên một bước, nói: "Hoàng thượng, thực không dám giấu diếm, công chúa nếu gả cho thần, chỉ sợ thần sẽ lầm lỡ nàng cả đời."
"Ồ?" Thủy Linh Ương nhíu mày, hỏi: "Cớ gì nói ra lời ấy đây?"
"Thần, kỳ thật ——" Lâm Tĩnh Dao hít một hơi thật sâu, nói: "Thần không thể sinh hoạt vợ chồng, thần từ nhỏ đã có bệnh, thuộc về yếu sinh lý, bất lực ."
Nói xong, hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Thủy Linh Ương nín cười nửa ngày, ra vẻ tiếc hận nói: "Không nghĩ tới ái khanh lại có loại mao bệnh này, aiz, tuổi ngươi vẫn trẻ vậy mà không thể hưởng thụ niềm vui điên loan đảo phượng, thật đáng tiếc, đáng tiếc."
"Dạ, vi thần vô năng, kính xin hoàng thượng thay người khác vậy." Lâm Tĩnh Dao vội vàng nói tiếp.
Thủy Linh Ương ung dung đi tới trước mặt Lâm Tĩnh Dao, sau đó đưa ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, híp mắt nói: "Cũng khó trách ái khanh nhìn anh khí không đủ, thì ra là có mao bệnh này sao?"
Đi chết đi! Hỗn đản!
Lâm Tĩnh Dao sau trăm ngàn lần nguyền rủa, bộ mặt rưng rưng, nói: "Hoàng thượng, ngài cũng đừng giễu cợt vi thần, thần thân hoạn bệnh bất trị đã rất đáng thương rồi, ngài hà tất phải bỏ đá xuống giếng."
"Đáng thương?" Thủy Linh Ương khóe miệng mang ý cười, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Tĩnh Dao, nói: "Nếu như thế, không bằng để trẫm tới hảo hảo yêu thương ngươi, như thế nào? Tuy nhiên ngươi phải ở phía dưới."
Hết sức biến thái!
Lâm Tĩnh Dao lau một giọt nước mắt, nhất thời lắm lời, lại há mồm hỏi một câu: "Hoàng thượng đã có đoạn tụ chi phích (), không biết bình thường đều ở trên hay ở dưới?" Lời vừa ra khỏi miệng, lại một lần nữa nghĩ muốn cắn lưỡi tự sát. Đây coi như là bản năng phản ứng của hủ nữ sao?
Thủy Linh Ương ngược lại không trị nàng tội đại bất kính, mà là siết chặt cằm Lâm Tĩnh Dao hỏi: "Ngươi cảm thấy trẫm sẽ phải hạ mình xuống người khác sao?"
Đế Vương công!
Không đúng, ta tại sao cảm thấy hắn càng giống như là quỷ súc công. ()
Nghĩ vậy, Lâm Tĩnh Dao run một cái, cảm thấy tuấn mỹ thập cửu Vương gia đáng thương rất nhiều, vì vậy bật thốt lên, "Hoàng thượng, đợi Vương Gia khá hơn một chút."
(): Ôn noãn tư dâm dục: ăn no mặc ấm sinh dâm dục
(): Y sơn bàng thủy: Kế núi gần sông, ngao du sơn thủy
(): Chiến hỏa liệu nguyên: chiến tranh lửa cháy
(): Đoạn tụ chi phích: Điển cố, ý nói đồng tính luyến ái
(): Quỷ súc: chậc chậc... Đam mỹ, ý nói bạn thụ/công thuộc dạng cặn bã, khoái SM )