Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao sốt cao, Ngọc Linh Viễn cũng bị bệnh giống nàng.
Lúc ốm nàng ngoan hơn rất nhiều, uống thuốc rồi ăn chao, ăn cháo rồi uống thuốc, sau đó ngoan ngoãn chui vào chăn, quấn chăn ngủ.
Ngọc Linh Viễn nằm bên cạnh nàng khẽ nhíu mày.
Nếu tối hôm qua mình không có đi theo nàng, có phải hay không giờ phút này nàng đã tắt thở.
Sinh mạng con người quan trọng như vậy, đến cuối cùng là bị lực lượng nào nắm trong tay đây?
Giết nhiều người như vậy, sau đó tự sát.
Cuối cùng thì ai là người đứng trong bóng tối được lợi nhiều nhất đây?
Nhìn chân mày khép chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cô gái, ngọc linh xa vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve một thanh trên trán nàng xốc xếch sợi tóc, chẳng biết tại sao, trong lòng lại cũng đi theo mềm mại đi một chút.
Cô nương nhíu chặt chân mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, Ngọc Linh Viễn vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc dính trên trán cô, chẳng biết tại sao, trong lòng chợt mềm đi một chút.
Không lâu sau, hoàng hậu cùng một đám người tới hỏi thăm, nhìn Ngọc Linh Viễn nằm sát bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, cắn cắn đôi môi, đưa tay lấy dược thiện đặt lên bàn, xoay người rời đi.
Chỉ thấy lông mi Lâm Tĩnh Dao chớp chớp một cái, đột nhiên mở mắt ra, nói: “Tỷ tỷ, ta nhớ rồi, hình như kháng trác này là đồ đựng trà cụ của người Nhật Bản, không đúng, nó phải là của Đông Doanh, cũng không phải, ở trên cái thế giới này, có lẽ nó chỉ khác tên khác tuổi, giống như là Đại Hòa dân quốc, đất nước mặt trời mọc. haha, ai biết được, dù sao thì chỉ cần đi thuyền về hướng Đông Bắc, rất nhanh sẽ đến.”
Hoàng hậu ngẩn ra, còn chưa tiếp lời, liền nghe thấy Lâm Tĩnh Dao tiếp tục nói: “Tỷ tỷ,ngày đó khi nói ra câu nói kia là thử dò xét ta, lúc đo ta nghe không rõ lắm, bây giờ suy nghi một chút, cũng chỉ là một câu hỏi thăm dò thân phận đối phương mà thôi.”
Chỉ thấy sắc mặc hoàng hậu nhất thười trở nên khó coi, mà Lâm Tĩnh Dao cũng chỉ nhếch miệng cười cười, nói: “Không hổ là hoàng hậu, so với ta tài giỏi hơn rất nhiều,
Lúc ta ở Tây Hạ, trong lúc rảnh rỗi học cách nói ở kinh thành, như thế nào cũng thấy không tự nhiên, nhưng mà tỷ tỷ người có thể nói tiếng Đông Doanh như thế, muội muội thực bội phục.”
Gương mặt hoàng hậu cứng ngắc, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Muội muội đang nói gì đấy, ta nghe không hiểu.”
“Vậy sao?” Lâm Tĩnh Dao ngáp một cái, nói: “Nghe nói Vệ Quý Phi trúng độc, bên trong có một loài dược không phải sinh trưởng ở Đông Nhan, ta là khách từ Tây Hạ tới, suýt chút nữa thành người chịu tội thay, cẩn thẩn suy nghĩ, dược thảo ở Tây Hạ Đông Nhan cũng có thể mua về, thái y không thể nào là chưa từng thấy, chỉ sở dược liệu là có từ nơi khác mà thôi.”Lâm Tĩnh Dao vừa nói xong, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của hoàng hậu chợt biến, rụt đầu vào trong chăn, nói: “Đa tạ tỷ tỷ đã tới xem, muộ muội rất tót, đúng rồi, mặt gương không tệ, ta dùng rất thích.”
Ngọc Linh Viễn hé nửa mắt, cũng không có tiếp lời, chờ hoàng hậu thất hồn lạc phách đi ra khỏi Bích Hoa cung mới từ từ hỏi: “Ngươi nói hoàng hâulà người Nhật Bản?”
“Ta chỉ suy đoán một chút, vốn là muốn thử dò xét một chút, không ngờ nàng thế nhưnh không sợ hãi, Đông Doanh cũng tốt, nước khác cũng được, hoàng thượng ngài đang nuôi hổ trong nhà sao?”
“Hoàng hậu là cháu gái của Tướng quân khai quốc Tần Thiên Thu, sao lại là người của nước được?”
“Vậy sao? Hoàng hâu sống trong thâm cung lâu ngày, Đàm Thiên Thu mấy năm trước từ quan, cũng không có
Đi thăm cháu gái của mình, giả sử ngày đó hoàng hậu vào cung bị đánh tráo, hoàng thượng làm thế nào mà biết nữ nhân này không đóng giả Tần Tuyết.” Lâm Tĩnh Dao ngáp một cái, nói: “Hoàng hậu đối với ngươi dĩ nhiên là động lòng, nếu không cũng không cần sử dụng mưu kế trừ đi nữ nhân bên người ngươi, mà lại không ra tay với ngươi. Còn nữa, hoàng thượng, nếu thân thể ngài không có việc gì, mời ngài di giá đi chỗ khác.”
Ngọc Linh Viễn đưa tay ôm Lâm Tĩnh Dao vào lòng, nói: “Nghỉ ngơi một chút, trẫm hôm nay gặp những chuyện này, tâm tình có chút phiền muộn.”
“Vậy sao?” Lâm Tĩnh Dao cười lạnh một tiếng, nói: “Thế nào mà ta không thấy hoàng thượng có chút đau buồn nào thế, đừng có nghĩ tới lúc nào cũng được ăn đậu hũ của lão nương, ngươi còn thiếu lửa!” Dứt lời, giùng giằng muốn thoát khỏi kiềm chế của Ngọc Linh Viễn , lại thấy hắn đem mình đặt xuống dưới, trong mắt phượng có chút tâm tình thoáng qua, cuối cùng nói: “Lâm Tĩnh Dao, nhị đệ từ nhỏ cái gì cũng không vượt được ta, nhưng chỉ là hơn ta về mặt tình cảm, hắn đoạt Tiểu Tuyết của ta, ta liền đoạt ngươi, như vậy rất công bằng.”
Lâm Tĩnh Dao híp mắt cười hỏi: “Còn nói nhãm, nên nói những thứ cần nói, nếu không có làm ơn cút nhanh một chút.”
Chỉ thấy sắc mặt Ngọc Linh Viễn cứng đờ, lạnh giọng nói: “Ngươi tin hay không trẫm sẽ chặt đầu ngươi?”
Nheo lại mắt, Lâm Tĩnh Dao nói: “Không tin.”
Đợi đến khi nam nhân đen mặt sập cửa rời đi, Lâm Tĩnh Dao lấy cái gương dưới gối, sờ cẩn thận hoá phía trên, tự nhủ: “Có thể lấy hoa văn để thôi miên ư, rất tốt, nếu phóng đại gấp mấy lần làm một tấm màn, dùng trong đánh nhau khẳng định rất tốt.”
Ngày đó hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung, Ngọc Linh Viễn lấy tình cảm vợ chồng lâu năm làm lý do, coi như là giữ lại cho hoàng hậu một mạng, chỉ tiếc cho Vệ Quý Phi, khi mặt trời dần dần biến mất nơi chân trời phía tây thì độc tính trên người không cách nào ngăn chặn, chết trong lòng ngực ấm áp của Ngọc Linh Viễn .
Dĩ nhiên, ấm áp cũng chỉ là độ ấm của lồng ngực mà thôi, nam nhân lãnh khốc này, trên gương mặt chưa từng lưu lại một chút quyến luyến.
Trong cung ít đi kình địch: Hoàng Hậu, Vệ Quý Phi, Hoắc Oánh Oánh, các gia quyến còn lại bắt đầu hoạt động, hiến ca, khiêu vũ, vẽ tranh, các kiểu thần thông nghĩ tới tranh thủ sự chú ý của Ngọc Linh Viễn .
Vậy mà nam nhân này đối với những cô nương xinh đẹp rực rỡ, kinh tâm động phách không một chút để ý,cuối cùng mọi người cùng nhau thua trận, bắt đầu ngâm thơ, làm oán phụ thâm cung.
Lại nói một ngày kia Ngọc Linh Viễn ôm một con vẹt toàn thân trắng như tuyết tới Bích Hoa cung, vốn muốn thưởng cho Lâm Tĩnh Dao, thuận tiện xem biểu tình kinh ngạc của nàng, lại nghe nô tài nói nàng ra ngoài tản bộ.
“Hừ, nàng ngược lại càng ngày càng không coi mình là người ngoài.” Ngọc Linh Viễn cười cười, sau đó trêu chọc chú vẹt, chợt nghe bên ngoài truyền đến một hồi bảy tám tiếng bước chân, Lâm Tĩnh Dao vẻ mặt tức giận đi trước, mấy tên thị vệ đi theo sau lưng nàng, vừa vào cửa liền quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, đây là lần thứ hai mươi mốt nương nương leo tường bị bắt, còn đây là đạo cụ gây án ạ.” Nói xong dâng lên một bó dây thừng, một móc sát, một chiếc thuổng.
Ngọc Linh Viễn nhẹ nhàng cười, nói: “Ái phi, ngươi thật đúng là không nhàn rỗi, mỗi ngày đều tìm cách trốn cung, cũng không thấy mệt sao?”
Lâm Tĩnh Dao quay mặt qua chỗ khác, tầm mắt đột nhiên bị con chim trong tay Ngọc Linh Viễn hấp dẫn, vì vậy tiến lên phía trước, nói: “Con chim thật xinh đẹp, sẽ nói sao?”
“Tránh ra, xấu xí!” Con vẹt hướng về phía Lâm Tĩnh Dao nói một câu hết sức bình tĩnh, sau đó động động cái cánh, ngạo mạn nâng cánh rỉa rỉa lông vũ.
Lâm Tĩnh Dao mặt biến sắc, lập tức bấm eo tiểu nha hoàn bên cạnh, phân phó: “Nói với ngự trù, tối nay bổn cung muốn ăn vẹt kho tàu, trụng dầu cũng không tồi.”
Vẹt lấy đôi mắt nhỏ tròn vo nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh Dao, há mỏ, lại nói: “Cẩu vật, ngươi muốn chết sao?” Thanh âm kia nghe cực kì kinh khủng, không khó nghe ra đây là do học theo thái giảm tổng quản.
“Súc sinh lớn mật, ngươi ngươi …” Lâm Tĩnh Dao nhất thời tức giận, nhào lên nắm lấy cái lòng chim, dùng sức lắc lư cái lồng chim, con chim có chút sợ hãi nhưng vẫn lảm nhảm: “Không có mắt à!” “Ngươi tìm đường chết sao?” “Đại gia muốn đánh dãy chân chó của ngươi!”
Chỉ thấy con chim này càng mắng càng sướng, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên mở lồng chim, một tay bóp cổ con súc sinh này, nói: “Còn dám om sòm ta liền lột sạch lông vũ của ngươi.” Ngọc Linh Viễn cười khẽ một tiếng, nói: "Ái phi, trẫm thấy nàng cùng con chim này hết sức giống nhau, cả người đều lời nói độc ác, không bằng mang nó thưởng cho nàng đi, chỉ là nhớ, đây chính là đồ hoàng thượng ban thưởng, nếu như nàng dám làm gì nó, trẫm cũng muốn cái đầu của nàng."
Động tác của Lâm Tĩnh Dao hơi chậm lại, hắn xoay người cười cười, nói: "Nếu như thế nô tì tạ ơn hoàng thượng ân điển." Dứt lời đem con chim nửa sống nửa chết nhốt vào trong lồng chim, khóe miệng giật giật nhưng vẫn cố tỏ ra tươi cười, thầm nghĩ mỗi ngày mình mắng chửi Ngọc Linh Viễn trăm ngàn lần, con vật này khẳng định cũng có thể học được. trước mắt chỉ dạy tục danh của hắn, đến lúc đó máng coi như chỉ mặt gọi tên, chẳng phải càng đã nghiền.
"Hoàng thượng, Tề Tể Tướng vào cung, yêu cầu gặp vua." Cửa truyền đến một tiếng bẩm báo.
"Thiên Trì?" Ngọc Linh Viễn lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Truyền hắn đi Ngự Thư Phòng yết kiến." Dứt lời, cũng không cùng Lâm Tĩnh Dao trang luận, quăng một cái áo khoác, xoải bước đi.
"Haha, thú vị, xem ra cuối cùng ta đây cũng gặp đối thủ." Lâm TĨnh Dao dứt lời, liếc mắt thấy Chân Hâm đi vào phòng, một thân quần áo đỏ tươi dài chấm đất, ngực lộ một nửa, thêu đóa mẫu đơn kiều diễm, trên đầu búi búi tóc lỏng lẻo, áo choàng khoác trên vai, như thế nào nhìn cũng thấy giống thiên thượng giai nhân, hoa khôi Phù Dung.
Đối phương nhìn Lâm Tĩnh Dao với vẻ mặt khoa trương, sợ hãi nói: "Biết tin chưa, Tề Tể Tướng lộ diện, nhìn một chút, hôm nay ta mặt bộ này có còn giống dung nhan trong quá khứ?"
"Ngươi là người của hoàng thượng, chẳng nhẽ còn muốn đi câu kẻ ngốc?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, lại thấy nữ nhân kia chủ động che giấu nửa câu sau, nói: "Trong thiên hạ này cái gì cũng là của hắn, cho tới bây giờ đều là hoàng thượng giành nữ nhân của người khác, nào có ai dám giành nữ nhân của hoàng thượng, ta chỉ là cảm thấy Tề Tể Tướng lâu ngày không thấy, thỉnh thoảng lộ mặt, nên cố tình trang điểm ăn mặc một chút, nhưng có lẽ lại thất lễ rồi."
"Ngài là nương nương, lại muốn trang điểm cho hắn nhìn, trong ngày thường, coi như hoàng thượng có đến cũng không để ý ngài mặc gì."
"Này không giống nhau." Chân Hâm nhăn nhó, mặt đỏ ửng, nói: "Ta ở trong ngự hoa viên thu xếp một chút trà bánh, đợi lát nữa ngươi giúp ta mời hoàng thượng cùng Tề Tể Tướng tới, nhất định đó" Dứt lời bóng đỏ chợt lóe lên, rồi không thấy bóng dáng.
Lâm Tể Tướng ánh mắt trầm xuống, từ trong ngực móc ra một bọc độc dược, thâm nghĩ đấu trí cũng không bằng đấu gian, nghĩ thầm đem cái người cản trở mình đánh ngã.
Để lại một chút tâm trong sạch, Lâm Tĩnh Dao chỉ muốn nhanh chóng cùng Thủy Linh Ương xóa bỏ chướng ngại vật, như vậy, mình cũng có thể an tâm một chút.
Nhấc váy ra khỏi Bích Hoa cung, Lâm Tĩnh Dao siết chặt gói độc dược trong tay, kêu Chân Hâm một tiếng: "Tỷ tỷ, chờ ta một chút, muội muội giúp người, hai chúng ta cùng nhau chuẩn bị."
Thu xếp một chú, Chân Hâm nhìn bốn ly trà màu sắc khác nhau hỏi: "Đây là có ý gì? Tại sao lại muốn phân ra các loại chén?"
"Tỷ tỷ không phải nói không thể chậm trễ Tề Tể Tướng ư, cái này hoa văn mạ vàng cho Tề Tể Tướng dùng đi, ta và tỷ hai người uống hai chén sứ màu xanh là được rồi." Lâm Tĩnh Dao nói xong thừa dịp Chân Hâm chưa chuẩn bị, nghiêng người vẩy phấn bột lên ly trà, sau đó sai người tới mời hoàng Thượng cùng Tề Thiên Trì, còn tự mình bưng trà bánh tới Ngự Hoa Viên.
Không lâu lắm, xa xa có hai bóng dáng đung đưa đi tới, cả hai đều giống Bích Lạc Tiên nhân, hành động đều phiêu du xuất trần, không câu nệ, còn về dung mạo....
Đợi đến khi thấy rõ diễn mạo của Tề Thiên Trì thì Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy khuôn mặt cứng đờ, khóe môi giật giật, cuối cùng là không thể không hô lên tên của hắn.