Nam tử mặc áo bào màu xanh, sắc mặt dịu dàng, mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng, gương mặt như ngọc , mái tóc dài được một đoạn gấm màu xanh cột lại ,tay áo lướt nhẹ, cách mấy bước mà giống như là cách một dải Ngân Hà.
Mà hắn giờ phút này đang mỉm cười nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao, trong mắt nhu hòa giống như trong ngày xuân ấm tuyết, thể hiện tình cảm nhàn nhạt.
Có vài người , có lẽ lúc trước ngươi đã quên giọng nói và hình dáng của hắn, nhưng đến khi hắn xuất hiện trước mặt của ngươi thì ngươi vẫn có thể hô lên tên của hắn
Tề Thiên Trì.
. . . . . .
Một lúc sau mới nghe thấy nam tử mặc áo xanh nói: "Vi thần tham kiến Lâm Phi nương nương, đã sớm nghe nói hoàng thượng có được một hiền thê, hôm nay mới đến bái kiến, hi vọng nương nương thứ tội."
Lâm Tĩnh Dao không được tự nhiên cười cười, cố gắng che giấu trăm ngàn chủng loại tình cảm trong mắt, nhàn nhạt nói: "Những ngày qua bổn cung thường nghe Chân tỷ tỷ nhắc tới ngươi, hôm nay vừa thấy, quả thật là tài mạo song toàn, ha ha, ngồi đi."
Tề Thiên Trì đáp một tiếng, sau đó rất phong độ ngồi xuống, ánh mắt không còn có nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao nữa , mà quay lại nhìn những thứ này nọ trong tiệc đón gión tẩy trần, lâu lâu cũng lên tiếng khách sáo mấy câu.
"Nếm thử một chút đi , đây là trà tuyết du của Giang Nam đã trải qua ba mùa xuân mới hái xuống, nên khi hết sức thanh miệng." Thật lòng nói xong liền tự mình rót trà cho hắn.
Tề Thiên Trì liếc mắt nhìn bốn cái ly với hoa văn khác nhau trước mắt, lưu quang trong mắt chợt lóe,sau đó bưng lên ly trà của mình, cầm nắp ly nhẹ nhàng chạm vào phía trên lá trà rồi nâng ly trà lên định uống.
Trong lòng Lâm Tĩnh Dao hoảng hốt, giả vờ như choáng váng đầu đụng rớt ly trà trong tay Tề Thiên Trì xuống, sau đó nhào vào trong ngực của hắn làm bộ ngất xỉu.
Ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, cất giọng nói nhỏ như ruồi hỏi: ", bệnh của ngươi còn chưa khỏi sao?"
Tề Thiên Trì không biến sắc lặng lẽ sờ mái tóc của nàng một cái , nói: "Tốt hơn nhiều rồi, đừng lo lắng." Nói xong, đỡ lấy bả vai của nàng, hỏi: "Nương nương người cảm thấy không thỏa mái sao?"
Lâm Tĩnh Dao vuốt vuốt cái trán, cộng thêm sắc mặt của nàng vốn đã rất khó coi, trông giống như có mấy phần tiều tụy,nàng đỡ lấy chân bàn gian nan đứng dậy, nhìn Ngọc Linh Viễn một cái, nói: "Hoàng thượng, nô tì có chút mệt mỏi, xin người cho phép thần thiếp vè nghỉ ngơi trước."
Ngọc Linh Viễn đáp một tiếng,sau đó sai người dìu nàng trở về.
Sau khi nằm lên giường, Lâm Tĩnh Dao liền che đầu , nàng chỉ cảm thấy đầu của nàng lúc này đau như muốn nứt ra, trong đầu nàng lần lượt xuất hiện các hình ảnh nàng lên núi học nghệ, đến khi rời đi sư môn, một loạt các hình ảnh từ từ xuất hiện trong óc nàng.
Tề Thiên Trì với nàng là ,nhưng cũng là nam nhân mà nàng yêu.
Chỉ là, hắn rõ ràng là đã nhảy núi rồi mà, chẳng lẽ từ đầu tới cuối đều là , mục đích chính là bức mình đi sao?
Nàng làm tể tướng Tây Hạ, mà hắn trở thành tể tướng Nhan quốc, mặc dù khác chủ nhưng mục đích chỉ có một là hủy diệt quân vương mà mình hầu hạ.
Thật là châm chọc.
Lâm Tĩnh Dao từ từ thanh tỉnh, cũng không khắc chế những ký ức xuất hiện như dời núi lấp biển kia nữa, thái độ bắt đầu có những biến hóa khiến nàng cũng rõ bản thân là người nào.
Một lúc sau, nàng mới từ từ mở miệng, yên lặng nói một câu: "Thủy Linh Ương."
Đúng vậy ,cho dù cuối cùng mình cũng sẽ bị Lâm Tĩnh Dao cắn nuốt sạch, nhưng tối thiểu giờ khắc này, nàng còn có thể giữ vững tâm của bản thân, dù cho có mất Nhan Quốc và Bắc Đột nhưng phải giữ đươc Tây Hạ.
Cho nên, , lập trường giữa chúng ta không hề giống nhau, nhất định chúng ta sẽ là kẻ địch.
Ngày thứ hai, sau giờ lâm triều, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên xuất hiện đưa tay chặn đường Tề Thiên Trì, nhướng nhướng mày, hỏi: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, nói cho ta biết, ngươi có kế hoạch gì."
Tề Thiên Trì cười yếu ớt như lúc đầu, vẻ mặt không chút nào dao động vì bị các đồng liêu quăng tới ánh mắt khác thường, ôn hòa nói: "Dao nhi, vi sư vốn muốn để cho ngươi xưng đế , nhưng bây giờ ngươi lại không muốn Đại Lý phục quốc, ngươi đem binh mã nằm vùng đến bên người Thủy Linh Ương, đợi đến khi trong lòng đám người kia không còn có ý nghĩ phục quốc nữa thì ai tới giúp ngươi lên ngôi đây"
"Hừ, ta cũng không lạ gì, cũng là ngươi ――" Lâm Tĩnh Dao nói xong, nhếch miệng lên cười khẽ một tiếng, nói: "Bắc Đột đột nhiên cùng Nhan quốc liên kết , ngươi đến tột cùng là quân sư của người nào?"
Tề Thiên Trì luôn luôn bình tĩnh mà lúc này trên mặt lại có một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bị hắn che giấu đi, chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Dao nhi, những năm này, ngươi so với trước kia nhanh trí hơn rất nhiều."
"Hừ, giả bộ thâm tàng bất lộ,cái gì mà Gia Cát trong núi, ngươi rõ ràng là lo chu toàn giữa hai quốc gia,bây giờ chắc cũng không còn chút sức lực nào đi, nghĩ tới ngươi khiến hai bên Nhan quốc và Bắc Đột cùng bị tổn hại,haha, , ta lại nghĩ ngươi thích hợp làm một thuyết khách hơn là làm tể tướng đó." Lâm Tĩnh Dao nói xong, cũng không để ý đến trong giọng nói của mình lại có một châm chọc.
Tề Thiên Trì buồn bã, cười khổ một cái, nói: "Dao nhi, ngươi thật sự đã thay đổi rồi, từ lúc nhìn thấy ngươi một người một ngựa xông vào giữa trại địch để cứu Thủy Linh Ương kia thì vi sư đã biết rằng những điều mà vi sư đã làm đều không có ý nghĩa gì nữa rồi."
"Ý nghĩa?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày.
"Một mình ngươi sức lực lại yếu, thứ gánh nặng như phục quốc cuối cùng cũng không nên để một mình ngươi gánh chịu, vi sư vốn muốn tăng nhanh hành động bất kể có thể phục quốc hay không, cho dù có phá hủy được nước Tây Hạ và Nhan quốc cũng tốt, tối thiểu cũng có thể báo được thù diệt quốc, đến lúc đó bất kể kết cục như thế nào ta và ngươi cũng không cần phải tiếp tục quan tâm nữa,lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi, dẫn ngươi rời đi , sẽ không hỏi đến việc đời nữa,lúc ấy chúng ta sẽ sống cuộc sống mà ngươi muốn. Nhưng hôm nay, ngươi lại yêu quân vương của địch quốc, quên đi ước nguyện ban đầu của mình."
"Ha ha, ước nguyện ban đầu? Ước nguyện ban đầu của ta chính là muốn buông xuống tất cả ân oán, cùng ngươi ẩn cư sơn lâm sống cuộc sống vợ chồng nhưng ngươi lại đẩy ta lên con đường báo thù,cho nên, ta yêu người nào cũng là do xuất phát từ bản thân mà thôi, nên đừng hy vọng ta sẽ có cảm giác tội lỗi, ta sẽ không, cho dù giúp đỡ Thủy Linh Ương trừ đi dư nghiệt cuối cùng của Đại Lý , ta cũng sẽ không tiếc."
"Dao nhi."
"Đừng gọi ta như vậy, ngươi có thể gọi ta là Lâm quý phi, dĩ nhiên, cũng có thể gọi ta là lâm Tể Tướng. Ta có thể làm sủng phi của Ngọc Linh Viễn, cũng có thể làm mưu thần bên người Thủy Linh Ương, nhưng ta sẽ không làm đồ đệ của ngươi, càng sẽ không làm nữ nhân của ngươi!" Lâm Tĩnh Dao dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi.
Nam nhân ở sau lưng sâu kín thở dài, nói: "Ngươi chỉ là hận ta cho nên mới không lựa lời mà nói như vậy."
Hận sao? Chuyện cười, ở đâu ra hận, nói cho cùng, ta cuối cùng cũng không phải là vị tiền triều công chúa kia,những kí ức kia cũng không có khắc lên linh hồn mình .
Tuy là nghĩ như vậy nhưng nước mắt vẫn thi nhau rớt xuống, Lâm Tĩnh Dao hung hăng lau mặt một cái thầm nói: "Chỉ là thân thể này vẫn còn luyến tiếc mà thôi chứ không phải là bản thân nàng muốn khóc ."
Mấy ngày sau là này săn thú của hoàng gia.
Ngọc Linh Viễn mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, thoải mái ra trận, áo trắng xứng Bạch Mã, khiến bản thân trở nên giống với bạch mã hoàng tử , một đầu tóc dài đều được buộc lên ở đằng sau lộ ra cần cổ trắng nõn, hết sức chói mắt.
Chỉ thấy hắn kéo kéo dây cương, xoay người lại liếc mắt Lâm Tĩnh Dao đang muốn đi theo,mỉm cười nói: "Nhị đệ phái người tới thương lượng, nguyện ý cầm hai tòa thành trì để đổi lấy ngươi, hôm nay đã trở thành người có giá trị liên thành rồi, trẫm làm sao an tâm để ngươi xuất cung đây."
Sắc mặt Lâm Tĩnh Dao khẽ biến, âm thầm mắng Thủy Linh Ương một tiếng"Ngu vãi" , cắn cắn môi, thầm nghĩ may là mình đã sớm có an bài, đường này không thông liền đổi sang đường khác.(Pe