Mặt trời lên cao, hậu viện thanh lâu, sương phòng.
Thừa tướng mở to mắt nhìn đỉnh màn: “...”
Hoàng đế nghiêng người nhìn Thừa tướng: “….”
Thừa tướng mở to mắt tiếp tục nhìn đỉnh màn: “...”
Hoàng đế nghiêng người tiếp tục nhìn Thừa tướng: “….”
Thừa tướng vẫn mở to mắt nhìn đỉnh màn: “...”
Hoàng đế đáng thương xích xích lại gần: “Ái khanh… Là rượu đêm qua có vấn đề…”
Thừa tướng: “...”
Hoàng đế: “Cho nên Trẫm cũng là người bị hại, Ái khanh, khanh phải minh xét”.
Thừa tướng: “...”
Hoáng đế: “Ái kkhanh, khanh không muốn để ý đến Trẫm nữa sao, Trẫm biết sai rồi, Trẫm không nên cùng khanh đến địa phương chướng khí mịt mù này…”
Thừa tướng: “...”
Hoàng đế chực khóc: “Ái khanh, khanh nói gì đi chứ, trẫm thật biết sai rồi mà…”
Thừa tướng: “...”
Hoàng đế nức nở: “Được rồi… Nếu khanh thật sự nỗi giận.. Vậy..vậy để cho khanh thượng trẫm một lần nha”.
Thừa tướng liếc mắt nhìn người nào đó một cái, vén màn rời khỏi giường.
Hoàng đế vội vàng cẩn trọng muốn đỡ người ta, liền bị một chưởng đẩy ra, chỉ có thể bối rối ngồi yên trên giường nhìn người ta mặc quần áo.
Nhưng khi Thừa tướng vừa đứng lên, một dòng bạch trọc đặc sệt chầm chậm chảy xuống đùi, cảm giác hổ thẹn không gì ngăn nỗi.
Thừa tướng cắn răng: “... Vô liêm sỉ!”
Hoàng đế gục đầu: “... Trẫm biết sai rồi...”