Cuối xuân, Hoàng cung, điện Minh Đức.
Thừa tướng: “Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh.”
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh cuối cùng cũng chịu chủ động nói chuyện cùng Trẫm.”
Thừa tướng cau mày nhắc lại: “Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh.”
Hoàng đế nhún vai: “Không còn cách nào khác, vừa nãy thượng triều đã tuyên bố rồi”.
Thừa tướng: “Chiến tranh biên giới phía nam với Tần quốc cũng không nghiêm trọng lắm, thật không đáng để bệ hạ mạo hiểm ngự giá thân chinh”.
Hoàng đế mĩm cười yếu ớt: “Ái khanh không cần nhiều lời, không phải khanh không hiểu dụng ý của Trẫm”.
Thừa tướng cau mày: “Nếu chỉ vì Tần Nam Lục Quốc, thần cho là thời cơ vẫn chưa chính muồi”
Hoàng đế bất mãn: “Ái khanh đừng có xem thường Trẫm như vậy, không thử làm sao biết được chứ?”