Đầu hè, ngoài Hoàng thành, bên đình Liễu
Quan văn nghĩ chân, đại quân chờ phân phó.
Hoàng đế ở trên ngựa khom người xuống: “Ái khanh, trẫm đi chuyến này cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở về...”
Thừa tướng ngưỡng mặt lên: “Chỉ cần bệ hạ từ bỏ kế hoạch kia, trước lễ Hạ Dạ là có thể trở lại.”
Hoàng đế: “Thôi, quên chuyện này đi’.
Thừa tướng: “Bệ hạ bảo trọng”.
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh cũng phải bảo trọng, tuyệt đối không được mất ăn mất ngủ”
Thừa tướng mặt không chút biến sắc: “Nếu quả thật bệ hạ không có ý định trở về trước lễ Hạ Dạ, thỉnh cầu người gửi về một chiếu thư lập ngôi để phòng bất trắc”.
Hoàng đế: “Khanh như vậy là không tin tưởng Trẫm?”
Thừa tướng mặt không chút thay đổi: “...”
Hoáng đế ai oán: “Ái khanh, khanh càng ngày đối xử với trẫm càng tệ rồi”
Thừa tướng mặt không chút biến đổi: “...”
Hoàng đế kêu rên: “Khanh đối với trẫm như vậy… không bằng Trẫm chết trận còn hơn… huhuhu…”
Thừa tướng mặt không chút biến đổi: “Bệ hạ, người đã quên Cố đại nhân rồi sao?”
Biểu tình phong phú của Hoàng đế vụt tắt: “À… vẫn là đang cố gắng..”
Thừa tướng than thở: “Lúc này cũng không còn sớm, Bệ hạ hãy mau lên đường.”