Gần tới cuối năm, trong công ty có không ít người ở xa nhà đều đã xin nghỉ sớm để về quê với
gia đình, nếu muộn có thể sẽ không về được. Bị thiếu người, công ty lại càng thêm bận rộn, mỗi
người đều bận tới độ chân không chạm đất, hận không thể mọc thêm hai cánh tay, ngoại trừ
những người đặc biệt, trong đó bao gồm cả giám đốc thiết kế Phương Diệc Nhiên nhàn nhã thảnh
thơi. Bộ sưu tập mốt mới đã cơ bản làm xong mẫu, sau khi sửa mẫu đã bắt đầu chế tác rồi, đến
đây thì không có việc của Phương Diệc Nhiên nữa. Tổng kết cuối năm thì gần như là lấy lại mẫu
năm trước, đã viết xong từ lâu, vậy nên Phương Diệc Nhiên có được cơ hội nhàn hạ hiếm có.
Đương nhiên nhàn hạ hơn còn có bạn Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên tốt xấu gì cũng phải tìm
cảm hứng vẽ vời, còn vị con riêng này bây giờ đã thành thói quen theo Phương Diệc Nhiên đến
phòng làm việc, hoàn toàn biến thành một thành viên ngoài biên chế của công ty, còn không cần
tiền lương, chuyên môn phụ trách trà nước kiêm chân chạy cho Phương Diệc Nhiên, rất nhiều
quần chúng không rõ chân tướng còn tưởng cái người mỗi ngày như hình với phóng với Phương
Diệc Nhiên này là trợ lý đặc biệt mà nhà thiết kế Phương mới tuyển, làm cho vị trợ lý chính quy
tuy biết rõ sự việc cũng có chút lo lắng, rất sợ một hôm nào đó sếp gọi mình vào, sau đó cho một
phong bì trắng, nói với hắn là năm sau không cần đi làm nữa…
Hôm nay vị con riêng lớn lại còn mang theo cả con riêng bé nữa, chính là chú nhóc poodle kia,
tiểu tử kia nằm trong túi áo của Phương Mặc thò đầu ra ngó nghiêng, hai người sóng vai đi trên
hành lang, Phương Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn Phương Mặc bên cạnh, không khỏi hơi mỉm
cười, nhớ tới tình cảnh lúc sáng.
Phương Mặc như mọi khi, ôm cánh tay y, đầu gối lên vai y, ngủ vô cùng thoải mái, ngay cả
Phương Diệc Nhiên nhéo mũi cậu cậu cũng không tỉnh…
Chính là bên cạnh đầu Phương Mặc lại có thêm một vật thể màu trắng, không phải nhóc kia thì là
ai, không biết vật nhỏ đó bò ra khỏi ổ từ lúc nào, cuộn tròn rúc vào bên cạnh đầu Phương Mặc
sưởi ấm, Phương Diệc Nhiên buồn cười cong ngón tay cọ cọ cái bụng nhỏ của nó, vật nhỏ mở
mắt nhìn Phương Diệc Nhiên, lại thè lưỡi liếm ngón tay Phương Diệc Nhiên xong rồi rúc vào cổ
Phương Mặc, có lẽ là hơi lạnh muốn tới gần Phương Mặc để được sưởi ấm.
Phương Diệc Nhiên thấy mà hoảng, chỉ sợ Phương Mặc quay đầu đè vào nó, đang định rút vật
nhỏ ra, chẳng ngờ Phương Mặc lại mơ mơ màng màng mở mắt, cũng không bất ngờ khi thấy phongmy.wordpress.com Page
nhóc kia đang rúc vào cổ mình, không biết có phải vì còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ không, chỉ kéo nó
dịch lên gối đề phòng nó bị trượt xuống đất, còn dùng mặt cọ cọ cái lưng xù lông của nó, lại thấy
Phương Diệc Nhiên đang nhìn mình, đương nhiên là thơm cái chụt một cái rồi nhắm mắt ngủ
tiếp.
Phương Diệc Nhiên cứ há hốc mồm mà nhìn, tiếp đó lại không dằn nổi phải mỉm cười, một đôi
lớn nhỏ này sao lại có thể đáng yêu như vậy cơ chứ…
Miên man suy nghĩ một lúc mới nhìn sang Phương Mặc bên cạnh, lại không thấy hình bóng đâu,
đi đâu mất rồi, vừa rồi còn ở đây mà.
Phương Diệc Nhiên quay đầu lại, thấy Phương Mặc đang đứng trước chiếc TV tại chỗ nghỉ chân
trong hành lang, không biết xem cái gì hấp dẫn tới mức nhìn không chớp mắt, Phương Diệc
Nhiên liếc sang, định xem rốt cuộc là cái gì hay ho như vậy…
“Chủ nhân, chủ nhân.” Vừa lúc Phương Mặc quay đầu lại nhìn Phương Diệc Nhiên, lập tức kéo
tay áo của y, nhỏ giọng kêu lên, chỉ vào màn hình nói, “Là anh kìa.”
Cái gì là tôi cơ? Phương Diệc Nhiên chả hiểu mô tê gì, tập trung nhìn vào TV trên tường, rồi liền
vỗ trán, trong TV đang phát lại những trích đoạn đáng chú ý của show thời trang bên Paris, trong
đó đương nhiên không thể thiếu màn Phương Diệc Nhiên mặc đồ nữ đi ra chào cảm ơn, lại còn
đặc tả nhiều góc độ, đến Phương Mặc ở bên cạnh cũng được lên hình không ít.
Phương Diệc Nhiên dở khóc dở cười kéo Phương Mặc đi, đồng nghiệp ngang qua đều khúc
khích cười trộm, có lẽ bởi vì thấy hình ảnh bọn họ cùng nhau đứng ngắm nghía bản thân trong
TV có vẻ khá tự kỷ… Nghĩ tới khả năng đáng sợ này, Phương Diệc Nhiên lập tức kéo Phương
Mặc đi nhanh hơn, còn không quên lườm Phương Mặc vô tội một cái.
Phương Mặc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hay mà…”
Vào phòng, đương nhiên là Phương Diệc Nhiên làm việc, Phương Mặc ngồi vào vị trí riêng bên
chân y, ngồi xếp bằng đùa giỡn với nhóc con trên đùi.
Phương Diệc Nhiên lật xem bản chính thức của sách tuyên truyền, không ngờ Phương Mặc cũng
được chọn xuất hiện, cũng không biết có phải mọi người là nể mặt Phương Diệc Nhiên hay
không, tuy Phương Diệc Nhiên đã sớm biết trong bộ sưu tập sẽ có Phương Mặc, nhưng mỗi lần
lật xem, thấy gương mặt đó đều không nhịn được phải dừng lại xem kỹ hơn. Trong ảnh cậu mặc
một bộ âu phục cắt may rất khéo léo, đi trên sàn catwalk, dáng vẻ rạng rỡ chói lóa cộng thêm
gương mặt anh tuấn, vóc người cao ráo của Phương Mặc, quả nhiên không kém gì những người
mẫu chuyên nghiệp.
Phương Diệc Nhiên nhìn chằm chằm Phương Mặc trong ảnh thành thục quyến rũ, cả người tản ra
mị lực đặc biệt của nam giới, lại cúi đầu nhìn Phương Mặc ngố ngố ngốc ngốc bên chân, mỉm
cười nghĩ: kỳ thực Phương Mặc được tuyển cũng không phải hoàn toàn là do mọi người nể mình,
sau này bộ sự tập được tung ra, dáng vẻ anh tuấn đó cũng sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy. phongmy.wordpress.com Page
Phương Diệc Nhiên thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh một vài nữ sinh sẽ cầm trang có mặt
của Phương Mặc mà thét lên “Đẹp trai quá đi à!”
Nghĩ vậy bỗng nhiên lại muốn bỏ trang có ảnh của Phương Mặc đi, vô luận bộ dáng gì của
Phương Mặc, phong độ hay là ngốc nghếch, đều thuộc về riêng y, nhưng rồi lại mâu thuẫn nghĩ
để một Phương Mặc hoàn mỹ như thế cho mọi người thấy, cũng như được khoe bảo bối, một
người tuyệt vời như thế là của tôi đấy!
Phương Diệc Nhiên cảm thấy buồn cười vì chính suy nghĩ của mình, cúi đầu tiện tay xoa đầu
Phương Mặc.
Phương Mặc đang chơi với nhóc con liền quay đầu lại, ngẩng đầu thấy Phương Diệc Nhiên đang
mỉm cười nhìn mình, liền kéo lại bàn tay đang định rút về của Phương Diệc Nhiên, sau đó gối
đầu lên đùi Phương Diệc Nhiên, nghiên đầu về phía trước nhìn y, rất giống một đứa bé đang làm
nũng.
Phương Diệc Nhiên cười xoa mặt cậu, “Như trẻ con ý.” Vừa buồn cười nhìn nhóc kia bị lạnh
nhạt đang giậm chân lên đùi Phương Mặc, như là muốn nói: Em cũng muốn được ôm.
“Đúng rồi, quên không hỏi em.” Phương Diệc Nhiên nhớ tới chuyện Lục Nhân rủ họ cùng đi
mừng tân niên, tuy là y đã đồng ý, nhưng vẫn chưa hỏi Phương Mặc xem năm mới có định ở lại
ăn tết với y không, hay là muốn về nhà. Phương Diệc Nhiên cũng chưa từng hỏi xem Phương
Mặc có nhà không, trước đây là sợ Phương Mặc có bí mật gì đó không muốn ai biết, giờ mối
quan hệ đã trở nên thân thiết rồi, Phương Diệc Nhiên nghĩ cũng là lúc nên hỏi.
“Ừm?” Phương Mặc ậm ừ một chút, chờ chủ nhân hỏi.
“Mấy ngày nữa là năm mới rồi, em có muốn về nhà không?” Phương Diệc Nhiên để cho Phương
Mặc chơi đùa với ngón tay của mình, dịu dàng hỏi, nếu cậu không muốn nói, thì y cũng sẽ không
truy hỏi, tuy vẫn sẽ có chút lưu ý.
“Về nhà? Nhà nào ạ?” Phương Mặc nghi hoặc ngẩng đầu lên, bỗng mặt biến sắc, nắm tay
Phương Diệc Nhiên, mắt nhìn chằm chằm vào y, dè dặt hỏi lại: “Chủ nhân… anh… anh định…
đuổi em đi sao?”
Ể? Sao lại thành mình đuổi cậu ta đi rồi? Phương Diệc Nhiên không hiểu, nhất thời không phản
ứng kịp, chưa biết trả lời ra sao.
Phương Mặc liền trở nên nóng vội, cũng không để ý nhóc kia còn nằm trên đùi, xoay người phắt
một cái, làm nhóc con lăn ra đất, lo lắng nói: “Anh đừng đuổi em đi, em em… sau này em sẽ…
không quấn quít lấy anh nữa, anh đừng đuổi em đi.”
“Đợi chút đợi chút.” Phương Diệc Nhiên biết Phương Mặc hiểu lầm, liền kéo người ta vào lòng,
để cậu ngồi trên đùi mình, ôm lấy eo cậu, vội vã trấn an: “Tôi có định đuổi em đi đâu, tôi chỉ là
hỏi em có muốn về nhà một chuyến, để sum họp với gia đình nhân dịp năm mới không thôi.” phongmy.wordpress.com Page
“Nhà em không phải ở nhà anh sao?” Vừa nghe Phương Diệc Nhiên không phải muốn đuổi mình
đi, cuối cùng Phương Mặc cũng yên tâm, ghé vào lòng chủ nhân, ngửi mùi hương quen thuộc
trên người y, nghi hoặc mà hỏi lại, không phải nhà của cậu là ở nhà của chủ nhân sao? Chủ nhân
chính là gia đình của cậu mà, Phương Mặc vẫn luôn nghĩ thế, cho nên vừa nghe tới Phương Diệc
Nhiên định bảo cậu đi sang nhà khác, cậu mới hiểu lầm.
“Em…” Phương Diệc Nhiên sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi “Cha mẹ anh em của em đâu? Tôi nhớ em
từng nói em là con thứ tám nên mới gọi là Tiểu Bát mà.” Lẽ nào ‘Tiểu Bát’ chỉ là cậu tùy tiện nói
ra gạt mình?
“Ừm.” Phương Mặc gật đầu.
“Vậy họ đâu? Năm mới có muốn về đoàn tụ với họ không?”
Phương Mặc chớp chớp mắt, nói: “Em không biết a, em không nhớ rõ chuyện lúc bé cho lắm, chỉ
nhớ họ gọi Tiểu Bát, sau đó không biết thế nào chỉ còn lại mình em, em không biết họ đi đâu,
cha mẹ… dáng vẻ họ như nào em cũng không nhớ nữa.” Phương Mặc rơi vào hồi ức, kể lại có
chút khổ não, như là hơi buồn vì không nhớ nổi dáng vẻ của cha mẹ.
Nói vậy là trước giờ cậu vẫn lưu lạc một mình sao? Phương Diệc Nhiên thậm chí cũng không
dám hỏi năm nay Phương Mặc mấy tuổi, rất sợ sau khi biết cậu đã lưu lạc bao lâu như vậy sẽ
càng thương xót hơn, tuy rằng thần tình của Phương Mặc không hề có chút bi thương nào, chỉ là
đang nỗ lực nhớ lại sự tình trước kia, nhưng Phương Diệc Nhiên chỉ cần nghĩ tới cậu phải cô đơn
lẻ loi lâu như thế, cũng không biết là sống thế nào qua ngày, không biết có bị con người bắt nạt
hành hạ gì không, y lại thấy yêu thương, thầm nghĩ phải đối xử thật tốt với cẩu ngốc này.
“Thôi, không nhớ ra cũng không sao, vậy tân niên năm nay chúng ta cùng nhau được không, Lục
Nhân đã hẹn rồi.” Phương Diệc Nhiên đổi một chủ đề vui vẻ hơn chút, y không dám nghĩ tiếp,
chỉ là ôm sát Phương Mặc vào lòng.
“Ừm, em chỉ cần có chủ nhân là được rồi.” Phương Mặc nghe xong, liền cười tủm tỉm nhìn
Phương Diệc Nhiên, sau đó mừng rỡ ôm lại. Chủ nhân nói tết là dịp gia đình đoàn tụ, bây giờ cậu
cùng chủ nhân đón tết, chứng tỏ hai người là một gia đình đúng không? Hừm, tuy còn có Lục
Nhân nữa, có chút đáng ghét, nhưng không sao, có chủ nhân mà cậu thích nhất là được rồi.
“Gâu gâu gâu ~” Nhóc kia ở dưới đất gấp tới độ xoay quanh, hai người chỉ lo ôm ấp không để ý
tới nó, nó xem hết nổi rồi, cắn ống quần Phương Mặc liều mạng mà kéo, ý đồ gây sự chú ý.
Phương Diệc Nhiên khom lưng nhấc nhóc con lên, đặt trên vai Phương Mặc, cười nói: “Ừm, còn
có tiểu tử này nữa.”
Bài đăng tìm chủ cho cún con đạt hiệu quả tốt, mọi người rất nhiệt tình, điện thoại của Phương
Diệc Nhiên gần như nổ tung, rất nhiều người nói là chủ của nó, nhưng khi hỏi họ nhóc kia có đặc
điểm gì thì lại không kể được, kỳ thực bên tai phải của nhóc kia bị sứt một mẩu. Đương nhiên đa
số là hỏi thăm, nếu không tìm được chủ thì tình nguyện nuôi dưỡng nó, cả không lẫn có thù lao,
dù sao chú cún này đáng yêu như thế lại là teacup poodle thuần chủng nên ai cũng thích là phải. phongmy.wordpress.com Page
Tạm thời không tìm được chủ, Phương Diệc Nhiên lại không muốn đem cho nó đi quá sớm,
muốn đợi thêm thời gian nữa, chủ nhân lạc mất vật nhỏ đáng yêu như thế nhất định đang sốt ruột
đi tìm, vậy nên tám phần mười là nhóc con phải đón năm mới với nhà mình rồi.
“Ồ.” Phương Mặc rầu rĩ đáp ứng, dùng mũi chạm mũi, chán trạm chán với Phương Diệc Nhiên,
hai người mỉm cười, đương nhiên là phải hôn một chút.