Sáng sớm ngày hai chín, Phương Diệc Nhiên bị một cuộc điện thoại của Lục Nhân đánh thức,
bảo y có thể rời giường rồi, nhìn sang đồng hồ kim giờ còn chưa chạm vào số sáu, chưa kịp lên
cơn thì đầu kia Lục Nhân có lẽ là đoán trước được nên đã dập máy, khiến Phương Diệc Nhiên
trừng mắt nhìn điện thoại cả nửa ngày, không có chỗ để trút giận, đành phải khi dễ Phương Mặc
đã sớm tỉnh lại, chỉ có điều Phương Mặc có nghĩ là mình bị Phương Diệc nhiên khi dễ hay không
thôi.
Treo điện thoại, Phương Diệc Nhiên lại nằm xuống, ôm chầm lấy Phương Mặc bên cạnh, xoay
người đè cậu ở dưới, chà đạp một trận, sau đó liền thả lỏng nằm rạp lên người Phương Mặc,
không chịu xuống, đặt trọng lượng toàn thân lên người cậu.
Phương Mặc ở dưới cũng không nề hà, còn hớn hở ôm lấy Phương Diệc Nhiên ở trên, nhìn dáng
vẻ y như là định ngủ tiếp, dùng mặt cọ cọ, rồi lại cọ cọ, ơ không phản ứng, lại hôn trộm một cái,
hôn hôn liếm liếm cả buổi, vẫn nhớ phải gọi Phương Diệc Nhiên rời giường.
Tới khi hai người sắp xếp xong xuôi xuống dưới lầu thì Lục Nhân đã chờ ở đó rồi, thấy rốt cuộc
Phương Diệc Nhiên cũng ra liền xuống xe chào, đồng thời mở cốp sau để Phương Mặc cho hành
lý vào. Tất nhiên hành lý toàn là quần áo của Phương Diệc Nhiên, với thói quen mỗi ngày đều
thay đồ từ trong ra ngoài, dù chỉ đi chơi mấy ngày cũng cần cả va li to, Lục Nhân biết trước nên
cũng chẳng nói được gì. Bây giờ có Phương Mặc lại càng tiện, dù sao tất cả đều có Phương Mặc
lo, cần mua hay mang theo, cần giặt hay bỏ đều do Phương Mặc.
Phương Diệc Nhiên đứng cạnh xe, đợi Phương Mặc cất hành lý, bị gió lạnh thổi qua hơi tỉnh ngủ
một chút, lúc này mới để ý, trong xe trừ Lục Nhân còn có thêm người nữa, Phương Diệc Nhiên
không khỏi nhìn kỹ thêm một chút.
Người nọ nói như thế nào nhỉ, so với Lục Nhân hay Phương Mặc thì đều kém xa, nhưng đường
nét rõ ràng, mũi thẳng, tuyệt đối cũng không phải là xấu xí, thuộc loại trung bình, đi trên đường
tuyệt đối có thể hấp dẫn phụ nữ, nhưng trên khuôn mặt không tính là khó coi đó lại mang theo
chút cảm giác… vô lại, trông qua hơi giống lưu manh, lại có vẻ có vài phần lỗ mãng. Phương
Diệc Nhiên nhíu mày, trông không giống với sở thích của Lục Nhân… Lục Nhân ở cùng với một
người như thế, hơn nữa rất hiển nhiên là chuẩn bị đưa người ta theo cùng đón năm mới, xem ra
cũng không ghét hắn như ngoài miệng nói.
Có điều người nọ rõ ràng rất là xum xoe với Lục Nhân, ngay cả việc Lục Nhân đi mở cốp sau
cũng phải nhanh nhảu làm giúp, định đỡ hành lý hộ Phương Mặc, người kia cũng đã sớm chạy ra
bảo để mình giúp, không cho Lục Nhân động tay. Nhìn thấy vậy, Phương Diệc Nhiên không phongmy.wordpress.com Page
khỏi mỉm cười, nhớ lại hình dung lúc trước của Lục Nhân về hắn, chắc chắn là nói về người này
rồi, có lẽ cũng không nói quá. Người có thể làm cho Lục Nhân phải bó tay, khiến Phương Diệc
Nhiên cũng có chút hiếu kỳ.
Lục Nhân không biết làm gì, ung dung đến bên cạnh Phương Diệc Nhiên, thấy y vẫn đang nhìn
về phía Phương Mặc, nhưng rõ ràng là đang quan sát thêm một người nữa, nhún nhún vai, làm ra
vẻ mặt ‘Tôi đã bảo hắn là cái dạng như thế mà’, Phương Diệc Nhiên buồn cười lắc đầu.
“Không giới thiệu sao?” Phương Diệc Nhiên thấy hai người đã cất hành lý xong đang đi về phía
mình, nghiêng đầu nhìn sang nói với lục Nhân.
Lục Nhân hất cằm về phía người nọ, nói: “Nhậm Phong, lưu manh.” Nói xong liền ngậm miệng,
không hề có ý định giới thiệu Phương Diệc Nhiên với Nhậm Phong.
Bị Lục Nhân phũ như thế làm nụ cười của Nhậm Phong liền cứng đờ trên mặt, pha thêm vài
phần xấu hổ, Phương Diệc Nhiên liền chủ động giơ tay ra nắm lấy bàn tay sượng trân giữa chừng
của hắn, cười nói: “Tôi là Phương Diệc Nhiên, còn đây là người yêu của tôi Phương Mặc.” Tiện
thế giới thiệu cả Phương Mặc đang đứng cạnh như vệ sĩ.
“Rất vui được làm quen.” Thấy có đường lùi, Nhậm Phong vội vã cầm lấy tay Phương Diệc
Nhiên, miệng liên hồi, “Tôi mở câu lạc bộ đêm, haha, sau này nếu rảnh mời tới chơi, miễn phí
cho các bạn.”
Phương Diệc Nhiên thẳng thắn thừa nhận quan hệ với Phương Mặc, không chỉ khiến Nhậm
Phong liên tục nhìn qua nhìn lại giữa hai người, mà ngay cả người đã biết từ trước như Lục Nhân
cũng phải liếc nhìn Phương Diệc Nhiên. Chỉ có Phương Mặc là không có cảm giác gì quá mức,
không liếc Lục Nhân và Nhậm Phong lấy một cái, trái lại ôm lấy eo Phương Diệc Nhiên, xoa xoa
hai tay đã bắt đầu lạnh cứng của y, nói: “Lên xe thôi, ở ngoài lạnh lắm.”
Nhậm Phong vẫn rất ân cần mở cửa bên phó lái cho Lục nhân, Lục Nhân nhìn hắn một cái, rốt
cuộc để lại mặt mũi cho hắn, ngồi vào, Nhậm Phong rạng rỡ mặt mày bò vào vị trí lái xe,
Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc dĩ nhiên là ngồi ở ghế sau.
Bốn người lên xe, Nhậm Phong lái. Phương Diệc Nhiên cũng không hỏi Lục Nhân rốt cuộc là đi
đâu, sắp xếp như thế nào, bộ dạng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ tựa vào người Phương
Mặc, để Phương Mặc ủ tay cho mình. Trên xe ấm áp dễ chịu làm Phương Diệc Nhiên chưa ngủ
đủ giấc nhanh chóng buồn ngủ trở lại.
Nhậm Phong nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Nhân bên
cạnh, nét mặt đầy ai oán, hình như cực kỳ ước ao được như đôi của Phương Diệc Nhiên, âm
thầm lên án Lục Nhân bên cạnh sao không đối tốt với mình hơn một chút. Lục Nhân đương
nhiên là thấy vẻ mặt của Nhậm Phong, nhưng chỉ coi như không thấy, nghiêng đầu nhìn phong
cảnh ngoài cửa.
“Nhật báo Tân Hoa xã Bắc Kinh ngày tháng : Cục chính trị trung ương…” Không biết
Phương Mặc lấy đâu ra tờ báo, bắt đầu đọc cho Phương Diệc Nhiên nghe, đây là bài tập mỗi buổi phongmy.wordpress.com Page
sáng của Phương Mặc sau khi được Phương Diệc Nhiên dạy chữ, hôm nay bị Lục Nhân giục gấp
quá nên chưa kịp đọc, tiện thể làm bù trên xe luôn. Nhậm Phong nghe thấy liền kinh ngạc liếc
nhìn một cái.
Phương Diệc Nhiên vẫn nhắm mắt tựa trên vai Phương Mặc, không biết có ngủ hay không, trong
xe chỉ có tiếng đọc báo của Phương Mặc, thỉnh thoảng dừng lại một chút, gặp phải chữ không
biết, Phương Diệc Nhiên mới mở mắt liếc một cái, nói cho Phương Mặc biết là chữ gì, rồi
Phương Mặc sẽ đọc tiếp.
Vào đường cao tốc, Nhậm Phong càng không kiêng nể nhìn chằm chằm hai người họ, dù sao một
người thì nhắm mắt, một thì chuyên tâm đọc báo, nhìn vài lần, Nhậm Phong mới để ý trong túi
áo Phương Mặc còn có một con gấu bông nhỏ, không khỏi bĩu môi, đàn ông con trai lại còn
mang theo gấu bông để làm gì không biết? Chả nhẽ lại dùng để dụ dỗ người đẹp trong lòng kia?
“Âu!”
“Oái, đấy là gì vậy?” Đang nhìn chằm chằm con gấu bông nên Nhậm Phong lại càng giật mình,
không ngờ nó lại có thể kêu được.
Tiếng động ngay lập tức làm Lục Nhân đang tập trung ngắm phong cảnh cũng phải quay đầu lại,
thấy nhóc con thò đầu ra khỏi túi Phương Mặc, không khỏi cười nói: “Sao cậu lại nuôi một con
cún nữa vậy?”
“Là Phương Mặc nhặt được.” Phương Diệc Nhiên hé mắt đùa đùa nhóc con, bị nó liếm ngón tay.
“Bé xíu như thế, là chó sao?” Nhậm Phong ngạc nhiên kêu lên, còn quay hẳn đầu lại xem.
“Nhìn đường, để ý xe!” Lục Nhân cuống quýt kêu lên, Nhậm Phong rụt cổ, vội vã quay đầu lại
nhìn đường, những vẫn thỉnh thoảng liếc vật nhỏ kia.
Nhóc con cắn ngón tay Phương Diệc Nhiên như thể gặm xương, làm Phương Mặt hoảng hốt sợ
nó cắn mạnh sẽ làm đau Phương Diệc Nhiên, liền vứt tờ báo xuống, nhấc nó ra khỏi túi, dùng
ngón tay tàn bạo búng một cái vào đầu nó.
Nhóc con tủi thân thấp giọng nức nở hai tiếng, muốn chạy sang với Phương Diệc Nhiên lại bị
Phương Mặc nắm cổ. Phương Diệc Nhiên thấy không ổn, liền đón lấy nó từ tay Phương Mặc để
cậu khỏi tiếp tục bắt nạt nó, sau đó đưa nhóc con cho Lục Nhân ở phía trước, lại đưa thêm một
miếng bích quy cho chó mà nó thường ăn.
“Có lẽ nó đói rồi, anh cho nó ăn đi.”
“Người có một mẩu, chả oai phong tí nào.” Lục Nhân ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng tay lại nhẹ
nhàng đón lấy đặt nhóc con kia để trong lòng, rồi đút bánh cho nó. Nhóc con có gì ăn nấy, cũng
không quan tâm là ai ôm nó, dù sao nó rất quấn người, đối với ai cũng thế. phongmy.wordpress.com Page
Gần đến trưa, nhóm bốn người rốt cuộc tới nơi, xe đã chạy liên tục hơn bốn tiếng, phía trước xe
đã tràn ngập màu xanh.