Nàng đỏ mặt nhìn anh đang nhìn mình bằng ánh mắt kì quặc nhưng mộng mị xen lẫn chút lãng mạn của một người con trai mang đến cho người con gái chút tình cảm gì đó.
Lại giỡn mặt.
-"Mày đang giỡn mặt với Hoàng Minh Thụy tao đấy hả?"-Nàng lườm yêu anh.
-"Ban nãy tớ đã nói rồi. Tớ đâu có giỡn."-Anh lại rạng nụ cười đấy.
Nó nhìn sang nhỏ đang lủng củng với đôi giày cao gót kia bật cười thành tiếng.
-"Cũng lủng củng mà cười người ta."-Hắn lỡ mồm nói nhỏ cho nó nghe.
-"Cái gì?"-Nó gừ lên làm hắn lạnh cả xương sống.
-"Không có gì."-Hực...hực...hực...một lần nữa tiếng nấc cụt vì "dị ứng" với con gái lại vang lên làm cắt đứt không khí giữa nó và hắn. (Hắn: t/g làm e bị quê với cô ấy đấy nha......t/g: mế quê chứ chuôi hổng có quê à >.
Nó đưa bản mặt (-_-) này nhìn hắn rồi buông lỏng tay ra. Khát nước thì nói khát nước đi,còn tỏ vẻ ta đây.
-"Tao mệt rồi. Đi nghĩ đi."-Nó nhẹ nhàng đến cuối đại sảnh ngồi nhìn xung quanh. Có lẽ mọi người bây giờ đang chìm trong sự lãng mạn nên cũng không ai để ý đến ai,chỉ lo cho mình.
Hắn nhún vai đi theo,đặt đít ngồi cạnh nó đang vòng tay trước ngực nhìn xung quanh.
-"Ăn chút gì đi."-Hắn xiên thìa vào chú tôm được bóc vỏ sẵn đưa trước miệng nó.
Nó nghi ngờ nhìn sang hắn đang ân cần chăm sóc mình. Sao thằng này hôm nay có chút lạ vậy nhỉ? Thật không thể hiểu nổi có gì trong đầu đen của hắn.
-"Mày....?"-Nó lườm hắn.
-"Sao?"-Hắn cười tươi như hoa nhìn nó.
-"Định bỏ thuốc mê tao đấy hả?"-Câu hỏi hay rồi đấy cô em.
-"Sặc...."-Hắn ho sặc sụa với câu hỏi của nó. Bộ nó đang nghĩ mình là tên biến thái đấy hả trời. Đờ mờ!!
-"Sao?"-Nó hét lớn.
Hắn nhìn xung quanh coi thử ai có để ý với tiếng hét đó không rồi cho nguyên con tôm vào mồm nó.
Nhỏ hết để ý nó rồi để ý nàng rồi lắc đầu. Cũng mệt, rủ chàng đến chỗ nó và hắn đang ăn ngồi nghĩ chơi. : :
-"Đi ăn không rủ."-Nhỏ đặt đít xuống gắp ngay miếng mực đưa vào mồm nhai ngon lành.-"Sao người Việt chúng ta nấu ngon thế nhỉ?"
-"Cả đất nước này,người Việt nào cũng có tài nấu ăn,riêng ba tụi mày là đéo có cái gì là ngon lành cả."-Răng nhai thịt mồm nói chuyện,mắt nhìn thức ăn là chàng. (Nhỏ: chàng hám ăn hơn tui sao t/g lại nói giống nhau....t/g: cô cũng chưa tới giờ....nhỏ: gãi đâu hì hì)
-"Cái gì?"-Nàng từ đâu xuất hiện dính bạt tai lên chàng chính hiệu tức tốc.
Khụ....khụ...
Trời đánh còn tránh bữa ăn. Sao cứ nhầm mình tại bữa ăn mà đánh vậy nhỉ?
Chàng thả lát thịt bò xuống nhìn lên nàng đang chuẩn bị dơ bạt tai thì anh nắm lại.
-"Lo ăn đi."
Chàng tròn mắt hình @ nhìn anh đang bảo vệ nàng. Cái thằng phản bội cả mình đúng là ở riết với nhau tình cảm sẽ nhạt nhoà.
-"Tao thấy tình bạn càng lúc bị nhạt nhoà đó nha."-Chàng lại tiếp tục công việc là ăn.
Vừa quay sang là bắt gặp ngay đối thủ nặng kí nhất đang luyên thuyên nhai gà với heo. Chàng trố mắt nhìn nhỏ ăn mà cứ như không có mình ở đây vậy.
-"Aishhh....mày còn phải để cho tao với chứ."-Chàng hét lên.
-"Điếu."-Nhỏ cong môi nói chuyện với chàng.
-"Đệch..."-Chàng tự đập vào mặt mình. Cờ hó hó...!!! (Cún: mình có làm gì đâu mà trong truyện cứ xuất hiện tên mình vậy nhỉ.....chàng: êm xin lỗi Bắn tốc độ)
Cả bọn đang ngồi uống rượu nhẹ nhàng với bầy thức ăn,trái cây trên bàn thì tiếng bước chân từ xa đến ngày càng gần.
Nhóc cầm ly rượu vang trên tay cười gian tà với chiếc răng khểnh hớp hồn không biết bao nhiêu cô gái kia đến cụng ly vào ly của ba tụi hắn.
-"Em đến để làm quen."
-"Ừm."-Anh với hắn đồng thanh nhìn sang hai người con gái đang ngồi cạnh mình.
-"Dù gì cũng ăn mặc như con gái nên em sẽ gọi ba anh kia là tiểu thư cho dễ phân biệt luôn nhá."-Nhóc giả tạo cười hiền với ba tụi nó.
-"Có cần phải như vậy không?"-Nhỏ thả đũa nhìn lên nhóc.-"Bọn tôi trông giống ba tụi kia lắm hay sao mà phân biệt."
Nàng ngước lên nhìn nhóc chuẩn bị cư xử tiếp theo thì đã bị chàng ngăn lại.
-"Đã đến đây rồi thì cũng phải ngồi vào mà ăn đi chứ."-Chỉ có chàng là ưu tư nhất.
Nó vòng tay ngồi dựa lưng vào ghế ở bóng tối cạnh hắn nhìn chằm chằm tên nhóc ranh con này đang có hành động mờ ám cứ như đã biết một trong ba đứa là nữ giả nam đi học vậy.
Mọi người di chuyển để một chỗ trống cho nhóc đặt đít vào ghế nhanh chóng.
-"Nhìn nhóc con có vẻ rất giàu có mới tổ chức buổi lễ này chứ nhỉ?"-Chàng cụng vào ly rượu nhóc cười nói.
-"Đương nhiên. Vì em sẽ là người thừa kế của công ty ba em mà. Mấy buổi lễ này thì nhằm nhò gì."-Nhóc cười đểu nhấn mạnh hai từ "thừa kế".
-"A..."-Chàng chu môi gật đầu.-"Gần thi học kì rồi mà cũng chuyển sang đây học sao?"
-"Em chuyển sang...."-Nhóc đưa mắt nhìn nàng.-"Vì có chị em ở đây nữa mà. Dễ chăm sóc nhau hơn."
Anh để ý nhóc có thái độ cư xử lạ lùng với nàng thì có đôi chút hiểu sơ qua về bối cảnh gia đình. Gia đình phức tạp.
-"Vậy chị em là ai một trong số người kia?"-Anh mở lời hỏi làm nàng giật cả mình.
-"Tôi...đi...vệ...sinh..."-Nàng đứng dậy trừng mắt nhìn nhóc rồi nhanh chóng khuất bóng.
Nó cũng lẳng lặng đứng dậy đi theo nàng vào phòng vệ sinh.
Nhóc híp mắt nhìn anh trả lời câu hỏi.
-"Là người vừa mới đi vệ sinh."
-"Người mới đi vệ sinh?"-Chàng trố mắt nhìn nhóc.-"Đừng nói là hai thằng kia nha..."-Chàng nói gần đúng rồi đấy. Nhưng tụi nó là con trai mà. Hay là định đùa đây.
-"E...hèm..."-Hắn nãy giờ mới lên âm thanh.-"Mày điên rồi Bảo. Nghĩ sao vậy. Có biết bao người đi vệ sinh đấy mà bảo là một trong hai thằng kia."
-"Tâm thần."-Nhỏ nhếch nữa miệng đi vào vệ sinh.
.........
Xè....
Tiếng nước chảy mạnh từ vòi rửa tay ào ra hai bên phía với hai đôi bàn tay trắng ngọc đang chà nhẹ lên nhau.
Nó cúi gập mặt xuống với mái tóc ngắn củn kia. Tóc nó mỗi lần được gội đầu là cứ rủ xuống cho đến sáng mai mới như ban đầu được.
-"Nó là em mày hả?"-Nó hỏi.
-....
-"Đã khiêu chiến thì đừng bao giờ nhẫn nhịn. Đó mới là mày."-Nó rửa mặt làm tan đi những vết son phấn.
-"Ừm."-Nàng chỉ được như thế.
-"Sợ tao đánh nó à?"-Nó quay sang dựa lưng vào thành bồn.
-....
-"Đừng im lặng như thế chứ."-Nó cứ như độc thoại.-"Sẽ không làm gì nếu như nó không làm gì mình."
-"Aishh..."-Bà nhỏ lúc nào cũng xuất hiện im lìm. Nhỏ gãi đầu bước vào xả nước "xè...xè...." Xuống với đôi tay kia.-"Sao tao thấy ác cảm với thằng em mày ghê."
-.....
Nó bơ mặt nhìn nhỏ đang nhăn nhó trước gương. Đi từ từ đến hấc cả đầu tóc giả của nhỏ ra.
-"Cũng biết lựa tóc tai quá hỳ."-Nó đội thử lên đầu. Trông hợp với mình phết.
-"Trả tao."-Nhỏ dựt lại đội lên đầu.
Ba tụi nó vừa bước ra nhà vệ sinh là nhóc cũng vừa rời bàn đi sang nơi khác.
Ba tụi nó liếc nhìn nhóc đang ung dung ra ngoài với tài xế cùng chiếc xe Benz đen bóng vụt đi.
-"Đi đâu mà lâu quá vậy?-Chàng cười tít mắt nhìn nhỏ.
Nhỏ nhếch nữa miệng đơ dấu hiệu cốc đầu lên doạ chàng làm bốn đưa kia bật cười. Nó về chỗ cũ ngồi uống một hơi với ly nước ngọt kia.
-"Sao không uống rượu?"-Chàng hỏi nó.
-"Không thích."-Nó nhún vai trả lời.
-"Hay là sợ nói tầm bậy cả đêm."-Vừa nói vừa cười.
Nó bơ mặt nãy giờ vì chàng mấy chục lần. Sao cái thằng này lại sinh ra trong đời nhỉ?
Phụt.
Bỗng điện khắp phía tắt nhanh chóng làm mọi người trong đại sảnh hoảng loạn nói ầm lên.
Bóng tối ngày càng bao quanh. Nỗi sợ hãi của nàng chính là thứ này. Nàng đi loạn xạ quanh bàn mà không thấy ai kể cả nó và nhỏ.
Bất ngờ một cánh tay lớn cầm lấy nàng,kéo nàng vào lồng ngực ôm lại,không cho nàng loạn xạ với nỗi sợ nãy nữa.
Hoàng Minh Long,em quá đáng lắm! Dám đem cả điểm yếu của chị ra trêu đùa.
Nàng giật mình thở dốc không biết người đang ôm mình là ai mà hai cánh tay ngày càng xiết chặt lại với nhau hơn.
-"Ai vậy?"
-....
-"Nói đi chứ."-Nàng thở dốc. Bóng tối đã là nỗi sợ vậy người kia cũng là nỗi sợ thứ hai.-"Nói đi chứ."
Nàng nắm lấy tay người đang ôm,có thứ gì đó trên tay người này,là sợi dây chuyền của mình. Nó rơi ra từ khi nào vậy?
-"Sợ bóng tối thì im lặng đi."-Là giọng ấm áp của anh phủ chùm quanh cổ nàng làm nàng có cảm giác ngượng hơn bao giờ khác.
-.....
Hắn tự nhiên ôm chầm lấy nó cứng ngắt làm nó khó thở đến mặt tím dần lên. Cái thằng làm như mình sợ bóng tối vậy. Công nhận sao có nhiều người ảo tưởng vây quanh mình vậy nhỉ? Anh là chế trơ trẻn của cái trường này,chàng là một trong những mỹ nam nhệ nhất hành tinh,riêng hắn là thánh ảo tưởng leverr max max của max max.
-"Mày làm tao ngạt thở đấy."-Nó quay sang thộn hắn làm hắn lưu thông nhanh chóng.
Hắn ôm bụng rên rỉ,một mắt nhắm một mắt mở.
-"Có cần mạnh tay vậy không?"
Về phía nhỏ cũng không kém phần vui vẻ. Cái bụng chàng không đáy vẫn cứ ăn cho dù là cup điện hay sao đi chăng nữa.
Nhỏ bực mình ngồi cạnh khi nghe thấy tiếng nhai ngoằn ngặp và nuốt từ mồm chàng.
Bộp.
-"Aa..."-Chàng suýt xoa.
-"Ăn ít thôi."-Nhỏ nhăn nhó.
-"Điếu."-Chàng cong môi.
-"Vậy thì đợi có điện lại rồi ăn."
-"Biết khi nào?!"-Chàng vẫn nhai.
Bộp.
-"Sao cứ đánh tao hoài vậy?"
-"Mày không biết ăn trong bóng tối là học ngu à?"