Tin...tin...tin...
Người đàn ông dẫn chương trình ban nãy ra sau nhà vệ sinh gọi điện cho ai đó.
-"Alo...?"-Giọng người phụ nữ vang lên. Là cô của nó.
-"Tôi đã có thông tin về Lam Minh Nhật theo bà yêu cầu rồi ạ. Theo như tôi được biết trước khi chết,ông nội đã để tất cả tài sản lại cho cô ấy,có vẻ ông ấy đã biết con của bà là con riêng. Về phần Lam Minh Nhật thân với ai? Theo như người điều tra. Người tiếp xúc với Lam Minh Nhật có năm đứa. Hai đứa hôm bữa đi dự đám tang và còn ba đứa con trai con của công ty nổi tiếng. Người mà Lam Minh Nhật tiếp xúc nhiều nhất đó là con của ông Hoàng Minh,thằng nhóc đó tên là Hoàng Minh Quân."
-"Con của Hoàng Minh?!"-Bà cô nhếch nữa môi.-"Mau gọi con bé[email protected]%{+% ..."
-"Rõ."
...........
Quay về đại sảnh.
Chàng bật cười với giọng điệu dở dang y chang con nít của nhỏ. Vứt ngay miếng thịt gà xuống đĩa.
-"Đối với Phùng Gia Bảo này thì điều đó không khó. Mày thấy tao luôn đứng đầu trường không."-Chàng đắc ý.
-"Xi..."-Nhỏ vòng tay trước ngực nhếch nữa môi.-"Đúng là..."
-"Làm cái đéo gì mà điện tắt lâu vậy nhỉ?"-Nó hét ầm lên làm năm đứa quay sang nhìn nó.
-"ĐÉO BIẾT."-Câu trả lời khá là phủ phàng từ năm đứa tụi hắn.
Nó tự đập vào mặt mình. Rõ là tụi này chả làm được cái đếch gì cả. Thật là...đáng lí ra ngay từ đầu không nên dự tiệc. Phức tạp của phức tạp.
-"Đưa lon pepsi coi."-Nhỏ huých huých tay chàng.
Chàng lườm yêu nhỏ rồi mò lon pepssi trong bóng tối đưa lên.
-"Bật ra dùm luôn đi."-Nhỏ nóng nực ngồi xuống.
-"Mày sai tao ngon quá nhỉ?"-Chàng bấn loạn : rồi cũng bật ra tức giận đưa nhanh qua người nó.
Và...vui hơn bao giờ hết.
Nước ngọt tràn lan đại hải ra ngoài,tiếp đến còn gì ngoài bằng đó là phun bọt đổ nước lên người nhỏ.
Nhỏ giật mình hét lên ôm luôn cả hộp giấy lau từ trên xuống dưới.
-"Mày làm cái đéo gì vậy Phùng Gia Bảo?"
Chàng toán loạn cầm lấy khăn lau cho nhỏ,luôn miệng hai từ "xin lỗi".
-"Xin lỗi cái đệch...lau nhanh lên. Ướt hết đầm của tao rồi trời ơi."
-"Đang đây."
Chàng hấp tấp xít đến gần nhỏ lau nhanh chóng.
Xẹt.
(Dạ cảnh này hơi bị vô duyên tí ạ -_-)
Tia lửa nóng từ đâu chạy qua người chàng. Chàng có cảm giác gì đó rất lạ. Nếu là con trai,với tính cách và lực của nó thì đúng ra phải có cơ thể sáu múi chứ. Tại sao....tại sao? Vòng một...rất...rất giống...con gái.....đến cả vòng hai cũng eo thon chuẩn xác như những cô người mẫu vậy. Chưa nói đến,chàng bây giờ mới suy nghĩ lại. Từ khi bước vào buổi lễ đến giờ,chàng chưa tiếp xúc với cơ thể của nhỏ gần như vậy. Con trai thì làm sao ăn mặc đầm dạ hội đẹp đến mức người ta nhìn lầm là con gái chứ? Rất chuẩn đến từng chi tiết. Khi khiêu vũ với bàn tay mềm mại này cũng rất giống con gái.
Không thể nào. Sao Nguyễn Minh Phong lại là con gái được chứ? Mình đang có chút nhầm cmn lẫn rồi.
Bộp.
Nhỏ liếc nhìn chàng đang dừng khăn giấy ngay trên vòng của mình. Cái tên biến thái đây mà.
-"Mày làm cái đéo gì vậy hả?"
-"À..."-Chàng gãi đầu thức tỉnh cười với nhỏ.-"Tao xin lỗi."
Phụt.
Điện sáng. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Anh buông lỏng nàng ra với hai khuôn mặt đỏ bừng ôm lấy nhau. Nó với hắn cãi vã về chuyện "ôm ngạt thở".
Chỉ có chàng và nhỏ là vẫn giữ nguyên tư thế đấy. Nước ngọt chảy hết làm đầm nó rút lại bó sát với body kia hiện lên vòng một và vòng hai chuẩn của con gái khi dưỡng cơ thể chuẩn. Nói tóm lại là như những cô người mẫu. Chàng há hốc mồm sặc sụa. Lấy áo vest của mình ra choàng vào người nhỏ thì thầm.
-"Như thế sẽ tốt hơn."
Nhỏ nhận được hơi ấm từ chàng,đỏ mặt nhìn sang nơi khác khẽ gật đầu.
-"Cảm ơn."
Nó sau một hồi cãi vả mệt nhọc với hắn. Đứng phất dậy nhìn nhỏ và nàng huých huých.
-"Về thôi. Như thế là đủ lắm rồi."
Nói rồi nó quay sang hắn dơ cù chỏ cảnh cái rồi đi nhanh ra cửa chính với ba vòng kết hợp bộ đầm mộng mị mang lại cảm giác thích thú kia. Mọi người lại lần nữa chăm chú vào ba cô gái đang đi ra cổng chính.
Ba tụi hắn nhún vai đi theo sau. Anh với hắn khoác vai cười vui vẻ như ngày nào đi lên trước. Riêng chàng là vừa đi vừa suy nghĩ về (-_-)....
-"Còn muốn ở lại ăn nữa hả mày?"-Anh nói lớn.
Chàng giật mình nhìn anh với hắn đang quay sang từ xa đối diện với mình.
-"Đâu."-Nói rồi chàng chạy nhanh đến chỗ anh và hắn ra về.
...............
Tối cùng ùa về. Bây giờ đã là h'. Chàng không trằn trọc ngủ được về nhỏ. Có khi nào mình là nam sắc không nhỉ? (Nam sắc: Gay : nói vậy cho tế nhị :v :v) Không thể nào. Chàng lắc đầu. Men chính hiệu phần trăm đây mà sắc với đồng. Chỉ là đùa thôi mà.
Hơ...hơ....hơ....
Chàng vươn vai ngáp một hơi dài,kéo chăn lên định đắp thì...nhỏ từ giường đi thẳng ra nhà tắm.
Chàng tròn mắt nghĩ nhỏ bị mộng du nên đợi nhỏ vào bồn tắm rồi mới đi theo. Lỡ may nhỏ có đi ra lang cang lặng lẽ thì mà "diễn ảo thuật" bởi cái mộng du kia thì mình...mình sẽ giải cứu thằng khốn này. Chàng cười một mình như điên. Rồi hắn sẽ mang ơn mình thôi. Hớ...hớ...hớ. [=_=]
Vừa đến nhà tắm thì hình ảnh đập vào mắt chàng là hình ảnh nóng hơn bao giờ khác.
Nó đang dần dần cởi áo ra với vải băng rô màu trắng buộc ở ngực giúp nhỏ có thân hình giống nam. Nhưng nếu băng rô đó mà tuộc ra thì vòng một con gái của nhỏ sẽ lộ ra một body của mỹ nữ hoàn toàn.
Chưa kịp đợi nhỏ lột hết băng rô thì máu từ mũi chàng "xổ" ra như nước chảy xuống làm mùi máu bao vây mũi chàng.
Chàng run run chạy nhanh ra ngoài lang cang với tiếng thở dốc. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy. Không,đây chỉ là ác mộng mà thôi. Đúng rồi,ác mộng,một ác mộng không bao giờ thành hiện thực. Chàng từ đánh vào mặt mình cho tỉnh. Nhưng làm sao đây? Ác mộng đó đã là hiện thực rồi. Nguyễn Minh Phong chính là con gái,là girl chính gốc.
-"Không thể nào."