“Nghe nói em sắp kết hôn, chúc mừng nha.”
Vào giờ phút này Tưởng Lệnh Thần đang đứng bên quầy rượu ở Tưởng gia, anh ta ở bên quầy rượu mà nhắn tin, sau đó đem điện thoại cất vào túi.
Âm nhạc đinh tai nhức óc vẫn còn tiếp diễn, mà người ngồi bên cạnh anh ta là Thẩm Thấm đang say mèm, Tưởng Lệnh Thần búng ngón tay, người phục vụ lập tức làm cho anh ta ly rượu nữa.
Tưởng Lệnh Thần uống một hớp, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thấm đang nằm gục trên quầy bar, thấy miệng của cô ta vẫn không ngừng nói cái gì đó, thì anh ta không khỏi cúi đầu xuống gần để nghe, quả nhiên người phụ nữ này câu nào nói ra cũng liên quan đến Thời Chung.
“Không phải đã chia tay sao, tại sao lại đột nhiên cầu hôn chứ?”
“Đừng kết hôn………”
“Đừng cưới cô ta…….”
Trong miệng cô ta chính là ba câu nói này, Tưởng Lệnh Thần sớm đã nghe không dưới mười lần rồi. Tâm tình anh ta gần đây không tốt chút nào, mặc dù đơn kiện đã được rút, nhưng vẫn bị cha già cấm cửa, chỉ có thể ở thành phố B mà đợi. Đầu hè chính là lúc có thời tiết thích hợp nhất để vui chơi, năm ngoái vào lúc này anh ta đang cùng với đám bạn xâu xa bao du thuyền, kèm theo cả mười bảy mười tám nữ minh tinh đi du ngoạn ở biển, về phần năm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tất cả đều do người phụ nữ trước mặt này làm hại anh ta.
Mà tối nay anh ta lại ngoan ngoãn ở nhà chơi game nhập vai, được nửa chừng thì nhận được điện thoại: “Cái con bé tiếp thị bia kia lại đến chỗ của chúng ta uống rượu, anh có cần gọi vài người đến tiếp đãi cô ta không?”
Tưởng Lệnh Thần lập tức lên tiếng ngăn đám bạn xấu xa kia lại: “Cậu có phải là đàn ông không vậy? Cút đi chỗ khác đi, đừng động vào cô ta.”
Bọn bạn xấu cười toét miệng cúp điện thoại.
Tưởng Lệnh Thần lại một lần nữa đeo mắt kính, cầm Bảng điều khiển chơi tiếp, suy nghĩ đã không còn ở chỗ này nữa rồi, anh ta càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, cuối cùng mới gỡ mắt kính ra, cầm chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà.
hiện tại những người ra vào quán rượu đều là loại người mặt người dạ thú, Tưởng Lệnh Thần nhanh chóng đánh gục hai người thanh niên bảo vệ không thèm xếp hàng mà nghênh ngang trực tiếp đi vào trong liền được quản lý kính cẩn lễ phép mời vào quầy rượu, ở chỗ xếp hàng ngoài cửa vẫn còn có mấy cô gái không khỏi hướng mắt nhìn về phía Tưởng Lệnh Thần.
Ánh mắt Tưởng Lệnh Thần cũng không nhìn ngó lung tung, người quản ;ý liền dẫn anh ta đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Mới đi tới cửa phòng làm việc thì liền nghe tiếng hét chói tai của phụ nữ. Tưởng Lệnh Thần không kịp hõ cửa mà trực tiếp đạp cửa phòng đi vào.
Nhất thời anh ta nhìn thấy trên ghế salon có hai người tựa như dây leo, trong nháy mắt trở nên bất động, hai cặp mắt nhất thời nhìn về Tưởng Lệnh Thần ở ngoài cửa.
Tên bạn xấu xa cùng với một cô gái tình nguyện làm chuyện ấy, cho nên Tưởng Lệnh Thần sớm buông bỏ sự thấp thỏm trong lòng, hướng vền phía hai người vẫn còn đang choáng váng, hất cằm lên nói: “Hai người cứ tiếp túc.” Anh ta bình tĩnh đến mức giống như người vừa nãy đạp cửa vào không phải là anh ta.
nói xong liền kéo cửa đóng lại.
Nhưng lại thoáng nghĩ đến chuyện còn chưa kịp hỏi, Tưởng Lệnh Thần lại đem cửa mở ra: “cô bé tiếp thị bia kia đâu rồi?”
cô bé tiếp thị bia đâu rồi, vẫn còn đang ở dưới tầng một tự chuốc say bản thân.
Tưởng Lệnh Thần cảm thấy cô bé này thật không biết cân nhắc, trước kia trả đũa anh ta như vậy, anh ta còn chưa có tính sổ với cô, hôm nay lại còn dám uống say như thế, ngay cả anh ta cũng không nhận ra, còn chưa tính đến nhìn cô uống cái rượu trái cây rẻ tiền mà có thể uống thành bộ dạng như vậy. Tưởng Lệnh Thần đoạt lấy bình rượu nếm thử một miếng rồi đặt xuống, rồi nói người phục vụ đổi cho cô một ly rượu cho bản thân.
Kết quả là người phụ nữ này sau khi uống xong thì liền che miệng lảo đảo chạy đi phun, Tưởng Lệnh Thần cảm thấy tức giận.
Nhưng mười lăm phút đã qua mà chưa thấy cô ta quay lại, Tưởng Lệnh Thần cũng đã uống xong hai ly rượu nhìn sang chiếc ghế bên cạnh vẫn còn trống, không nhịn được nữa liền gọi phục vụ lại hỏi: “đi vào phòng vệ sinh nữ xem một chút, cô gái ngồi ở đây có phải đang ói hay không, đừng làm cho cô ấy chết ngạt ở bồn cầu.”
Cái yêu cầu này đối với phục vụ có chút kỳ lạ, nhưng người phục vụ vẫn đi làm.
Anh ta dõi mắt nhìn cả quán bar này, một cô gái mặt mộc không trang điểm, thật đúng là không tìm ra người thứ hai. Quả nhiên chỉ chốc lát sau người phục vụ đã quay trở lại: “Tưởng tiên sinh, tôi đã đem vị tiểu thư kia đưa đến phòng nghỉ.”
Tưởng Lệnh Thần nổi tiếng tính khí kỳ quái, hiện tại cũng không them giải thích lời nào mà chỉ trích người phục vụ: “Ai cho cô đem cô ấy đi tới phòng nghỉ ngơi?”
“…”
Quán rượu mở ra biết các công tử thỉnh thoảng tới chỗ này tiêu dao, vì vậy cố ý xây dựng phòng nghỉ ở tầng trên cùng, đây là nơi để cho mọi người thư giãn với bàn bida lỗ, cùng với vài brit. Mặc dù cô bé tiếp thị bia kia không thể so sánh với những cô gái ở đây, cả người mặc mộc không trang điểm, nhìn vô cùng nhạt nhẽo như nước lọc, nhưng ngộ nhỡ lại bị vị công tử nào mù mắt nhìn trúng, đói bụng mà ăn quàng, không phải cô bé sẽ là dê bị đưa vào miệng cọp sao?
Tưởng Lệnh Thần vội vàng chạy lên phòng nghỉ, phòng nghỉ to như vậy nhưng lại không hề có một bóng dáng hiểm ác nào, nơi này chỉ có một mình cô bé tiếp thị bia đang dựa lưng vào ghế salon mà ngủ, cả người co rúc thành một cục.
Tưởng Lệnh Thần đi lại gần bên cạnh cô thì nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô, bả vai cũng khẽ run rẩy, quả nhiên nhìn thấy nước mắt trên mặt cô.
Uống say sẽ khóc, khóc xong uống nữa, thật đúng là một loại phương thức để phát tiết. Chuyện tình cảm nam nữ trước nay vẫn coi trọng chuyện tình nguyện, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, Tưởng Lệnh Thần sớm không chịu được mà nhíu mày, đến nông nổi này sao? Vì một người đàn ông liền không cần đến mặt mũi…
Trong đầu anh ta tràn ngập sự khinh bỉ, nhưng cũng khẽ nổi lên vị chua, Tưởng Lệnh Thần không nhịn được mà đưa tay lau đi nước mắt cho cô, cuối cùng buông bả vai cô ra, để cô tiếp tục núp trong góc tường khóc một mình.
“cô nên nghĩ mình là người may mắn vì tránh được một tai kiếp. thật ngu ngốc.”
Tưởng Lệnh Thần ném ra một câu như vậy, cũng không mong rằng cô sẽ nghe được, mà thật sự cô cũng không nghe được, uống say cũng chỉ biết khóc, không làm ồn là rất tốt rồi, dù sao cô cũng vừa mới nói ra một câu “Đừng kết hôn”, “Đừng cưới cô ta” cũng được lắm…
Sáng sớm hôm sau Nhậm Tư Đồ nhận được một tin nhắn ngắn gọn không thể giải thích được như vậy.
Chỉ là từ miệng Tưởng công tử nghe dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com được hai chữ “Chúc mừng”, sao cảm thấy khó chịu giống như nhận được thư đe dọa, Nhậm Tư Đồ không nhịn được mà xóa cái tin nhắn này đi.
Ngoại trừ Tưởng Lệnh Thần đáng ghét gửi tin nhắn chúc mừng thì còn có Tôn Dao cũng nhắn tin, Nhậm Tư Đồ quay đầu liếc mắt lại nhìn người còn đang nằm lỳ trên giường ngủ say, Thời Chung—hình như đây là lần đầu tiên cô dậy sớm hơn anh, nghĩ đến anh những ngày qua chắc có lẽ đã quá mệt mỏi.
Nhìn lại những vết do cô cào mà ửng đỏ lên thì trong lòng Nhậm Tư Đồ yên lặng bổ sung thêm một câu: tối hôm qua anh cũng quá mệt mỏi rồi..
Không muốn đánh thức Tôn Dao dậy cho nên Nhậm Tư Đồ chỉ có thể đọc tin nhắn của cô—
“Tối nay mình không muốn quấy rầy hai người các cậu, nhưng mà, hai người các cậu cũng nên kiềm chế, tối nay mình sẽ ngủ ở khách sạn, sáng sớm mai sẽ tới tìm hai người, nhớ để cho vị hôn phu của cậu thanh toán tiền khách sạn cho tớ, còn phải cho tớ thêm một bao lì xì nha, thiếu một đồng tớ cũng nhất định không gả cậu đi.”
Nhậm Tư Đồ vừa đọc vừa cười rồi đặt điện thoại trở lại trên mặt bàn, sau đó liền rơi vào một vòng tay ở phía sau, người sau lưng đã sớm tỉnh ngủ, giọng nói lười biếng nhu hòa tiến vào trong lỗ tai của Nhậm Tư Đồ: “Em ở chỗ này cười toe toét một mình cái gì vậy?”
Nhậm Tư Đồ quay người lại liền đối mặt với cặp mắt dài hẹp của Thời Chung. Cô có cười toe toét sao? Nhậm Tư Đồ sờ sờ khóe miệng—cười toe toét thì cười toe toét đi, dù sao trước mặt anh cô cũng không cần giữ gìn hình tượng.
Thời Chung lại gần muốn hôn cô, lại bị cô đưa tay ra đẩy bả vai rồi nói: “Anh mau đi rửa mặt đi, Tôn Dao có lẽ sắp tới đây rồi.”
“Cô ấy tới đây làm cái gì?” Thời Chung có vẻ không vui lòng.
“Hôm qua cô ấy cố tình từ trường quay chạy về, đáng tiếc là bỏ lỡ sự kiện chính, anh phải cho cô ấy bao lì xì tiền làm mai để đền bù.”
Thời Chung cười hớn hở gật gật đầu một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh cho cô ấy hai bao lì xì, em nói cô ấy hôm nay đừng tới quấy rầy chúng ta.”
Nói xong anh liền khiêng cô đí tới phòng tắm: “Đi, đi rửa mặt.”
Nhậm Tư Đồ liền vội vàng né tránh, anh đem cô vào phòng tắm chỉ đơn thuần là rửa mặt? Nhậm Tư Đồ bày tỏ rõ thái độ mình sẽ không rơi vào bẫy, cô đưa cánh tay ra chống lên người anh, không cho anh đến gần mình: “Anh không phải rất mệt sao?”
“Thời phu nhân dậy sớm, tinh thần sảng khoái như vậy, anh nào dám nói là mệt mỏi?”
Lúc này sức lực chống đỡ của cô dần dần bị anh hóa giải, anh giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Một tay khác cầm lấy diện thoại của cô giơ đến trước mặt, vừa mở khóa vừa hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
“”
Tay Thời Chung đang bấm mã số bỗng dừng tay, ngạc nhiên nhìn cô: “Không phải là sao? Em đổi lúc nào vậy?”
Nhậm Tư Đồ nheo mắt nghi ngờ, không nhịn mà nhìn đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới: “Làm sao anh biết là ?”. Mà: “……..Anh đã biết rồi thì còn hỏi làm gì nữa?”
Thời Chung nhún vai một cái: “Nghe Tôn Dao nói, em cùng với Thịnh Gia Ngôn lấy ngày giỗ một chú chó hai người nuôi làm mật mã, nếu đã như vậy, thì anh nên tình nguyện giả vờ không biết chuyện này.”
Lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ thấy người đàn ông này thẳng thắn như thế nên nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Thời Chung cũng không ngại mất mặt liền hỏi tiếp: “Vậy…. có ý nghĩa là gì?”
Lúc này Nhậm Tư Đồ có chút muốn nói mà lại thôi, cô thận trọng từng li từng tí ngước mắt lên nhìn anh một cái: “Éc……Em không nhớ đầu tiên anh nhìn thấy em trong ngày tuyết rơi kia là ngày bao nhiêu, nhưng thật ra lần đầu tiên chúng ta chính thức biết nhau chính là ngày nhập học năm lớp mười một—đúng là ngày chín tháng một, số này cũng đặc biệt dễ nhớ, nên đem đó thành ngày kỉ niệm gặp mặt.”
Thời Chung dở khóc dở cười, làm bộ lườm cô một cái: “Em tùy tiện chọn một ngày làm ngày kỉ niệm như vậy sao?”
Nhậm Tư Đồ bĩu môi.
Thôi……Bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu cái vấn đề thời gian, Thời Chung đứng yên lặng khó hiểu, rồi nói: “Anh tính toán món nợ này với em sao đây?” Vưa nói với cô anh vừa gọi điện cho Tôn Dao nói: “Bà mai, hôm nay tôi còn rất nhiều món nợ cũ chưa kịp tính toán với Nhậm Tư Đồ, một ngày hôm nay chắc cũng không đủ, cho nên hôm nay không tiện tiếp đãi cô, hôm khác tôi cho cô hai bao lì xì coi như bồi thường.”
Vừa nói anh vừa không quên quăng cho Nhậm Tư Đồ một cái nhìn đầy ngụ ý. Nhậm Tư Đồ bị anh lôi kéo dĩ nhiên cũng nhìn thấy được ánh mắt của anh, ánh mắt này làm cho cô không khỏi sợ hãi: cả ngày cũng không đủ…..giọng điệu thật lớn…….
Thời Chung từ từ đem điện thoại để lại trên bàn, chưa đầy một giây sau anh đã bổ nhào về người của Nhậm Tư Đồ làm cho cô khóc không ra nước mắt nhưng đột nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, giải thoát cho cô—
Tôn Dao đã trở về.
Lúc này bàn tay nắm điện thoại của Thời Chung còn chưa kịp rút về, anh do dự không biết có nên nhận điện thoại hay không, suy nghĩ một chút liền quyết định nhấn nút trả lời điện thoại của Tôn Dao.
Một giây kế tiếp Thời Chung liền nghe thấy “Tin dữ”: “Éc…….Thật xin lỗi, tôi đã đến cửa rồi.”
Giọng nói của Tôn Dao vừa ngừng thì Thời Chung cùng với người phụ nữ ở trong ngực không nhịn được bốn mắt nhìn nhau, lúc này bên ngoài cửa phòng ngủ cũng vang lên tiếng chuông cửa dễ nghe—
“Leng keng.”
Tôn Dao đứng ở ngoài cửa đợi một lát thì đã có người đi tới mở cửa, nhưng hiển nhiên, Tôn Dao biết mình lúc này không được hoan nghêng. Tôn Dao hướng về phía Thời Chung đang đứng ở bên trong cửa biết rõ mà còn hỏi: “Xem ra tôi tới không đúng lúc nha.”
Cả khuôn mặt người đàn ông vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt rõ ràng như đang cảnh báo Tôn Dao: thức thời thì mau rời đi ngay lập tức cho tôi.
Nhưng Tôn Dao căn bản không coi trọng sự cảnh báo của anh, nhàn nhã từ trong túi xách của mình lấy ra một quyển hộ khẩu, ở trước mặt Thời Chung mà đong đưa: “Chẳng qua là tôi mang cái này tới cho anh—“
Thời Chung nhận lấy hộ khẩu, hơi ngẩn người, sau đó giương mắt nhìn về phái Tôn Dao, tuy anh vẫn không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhì Tôn Dao đã khách khí hơn gấp trăm lần.
Tôn Dao cười hả hê một tiếng, không khách khí đổi dép đi vào phòng khách, đặt mông ngồi xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ở trong phòng ngủ đi ra.
Nhậm Tư Đồ còn chưa đi lại gần Tôn Dao thì Tôn Dao đã đột nhiên nhíu mày, ngay sau đó đưa tay che mắt lại: “Mau, cậu mau đem chiếc nhẫn kia cất đi, mắt mình sắp bị nó chói mù mắt rồi.”
Không hổ là diễn viên, cô ấy làm như thật sự bị chiếc nhẫn làm cho chói mắt đến mức mở mắt không được, đến điệu bộ giơ tay nhấc chân cũng giống y như thật—Nhậm Tư Đồ bật cười đi về phía Tôn Dao.
Tôn Dao nhìn chiếc nhẫn trứng chim bồ câu, đột nhiên thay đổi giọng, hướng về phía người còn đang đứng ở cửa, la lớn lên một câu: “Tôi đã hối hận rồi, bao lì xì của bà mai tôi phải thêm một con số chín, là .”
Nhậm Tư Đồ nhanh chóng ngăn cô lại.
Thời Chung vốn bởi vì bị Tôn Dao đột nhiên tới mà mất hứng nên Nhậm Tư Đồ không biết Tôn Dao có nhận được bao lì xì của anh không nữa.
Tôn Dao thấy Nhậm Tư Đồ dùng ánh mắt khẩn trương ý bảo cô đừng làm loạn nữa, thì giả vờ dùng ánh mắt đặc biệt thất vọng nhìn Nhậm Tư Đồ: “Còn cậu. Cũng chưa có gả đi đâu, mà đã mắc chứng sợ chồng rồi hả? Hơn nữa, lần này mục đích của tớ tới đây cũng không phải là đòi lì xì mà là muốn đưa hộ khẩu tới, anh ta còn phải khách khí bưng trà rót nước cảm tạ tớ mới đúng.”
Nhậm Tư Đồ còn chưa phản ứng kịp: “Cái gì mà hộ khẩu?”
Nhậm Tư Đồ vừa nói xong thì liền thấy Thời Chung đi vào phòng khách, trên mặt đúng là biểu hiện giống như Tôn dao nói, mặc dù anh không tỏ ra ân cần lắm nhưng giọng nói cũng hết sức khách khí: “Em muốn uống gì? Trà hay cà phê?”
Nhậm Tư Đồ khiếp sợ nhìn Thời Chung, Tôn Dao thì hả hê hướng về phía Nhậm Tư Đồ đang chau mày trả lời Thời Chung: “Cà phê.”
Thời Chung lập tức quay đầu vào phòng bếp, chỉ là lúc trước anh còn cực kỳ không hoan nghênh người khách này mà lúc này lại đi pha cà phê.
Cho đến khi bóng dáng của Thời Chung biến mất ở cánh cửa bếp, Tôn Dao mới giải thích cho Nhậm Tư Đồ: “Tớ cảm thấy, người làm việc hiệu quả như anh ta cầu hôn sẽ thành công cho nên sẽ cần dùng đến hộ khẩu, cho nên tớ đã thuận tiện ghé qua nhà cậu, mang hộ khẩu của cậu tới đây.”
“………….”
Nhậm Tư Đồ phản ứng chậm mất nửa giây, cô chưa kịp phát biểu bất kỳ quan điểm gì với lần này, Tôn Dao liền cất giọng hỏi Thời Chung: “Đúng rồi, chừng nào thì hai người đi đăng ký?”
Thời Chung đang ở trong phòng bếp pha cà phê cũng không quay đầu lại mà đáp: “Ngày mai.”
Ngày mai???
Đây có phải là hiệu suất quá hay không?
Nhậm Tư Đồ sau khi nghe thấy anh nói liền giống như rơi vào sương mừ.
Nhưng hiển nhiên Thời tiên sinh cũng không chỉ khẩn trương ở mỗi việc đi đăng ký—rất nhanh sau đó Thời Chung liền bưng hai ly cà phê ra ngoài, để trên bàn trà trước mặt Nhậm Tư Đồ cùng với Tôn Dao.
Nhậm Tư Đồ vẫn còn trừng mắt nhìn anh, không lên tiếng mà hỏi: ngày mai? Anh chắc chắn chứ?
Cô dâu bên cạnh vẫn còn đang trong bộ dáng ngây ngô làm cho Thời Chung không nhịn được mà cười, anh nhìn cái đồng hồ treo trên tường, rồi mới ngồi xuống cạnh Nhậm Tư Đồ, bàn tay cũng tự nhiên mà dღđ☆L☆qღđ đặt lên eo cô, rồi chỉ chỉ vào mũi cô một cái: “A đúng rồi, quên nói cho em, hai giờ nữa sẽ có người đến lấy số đo của em. Ngày mai đi đăng ký, sang tháng sẽ tổ chức hôn lễ, hôm nay sau khi lấy số đo xong sẽ gửi về Paris, một tháng sau vừa đúng có thể lấy áo cưới của em về.”
“………….”
“…………”
“Cái người này…….” Nhậm Tư Đồ hiện tại chỉ có thể nói như vậy, rồi cũng chỉ có thể nói thêm: “…….làm việc rất có năng suất.”
“Thế nào? Em không nghĩ nhanh như vậy sẽ danh chính ngôn thuận làm vợ anh?” Thời Chung cười chế nhạo cô.
Tôn Dao ngồi bên cạnh chà mạnh hai cánh tay, để tránh cho trận buồn nôn do cử chỉ thân mật của hai người khỗng em ai là gì kia rồi đứng lên: “Tớ đi xem Tầm Tầm. Không ở chỗ này chịu kích thích nữa, các người từ từ mà tận hưởng.”