Tư Đồ cũng không nhịn được muốn cảm thán, làm việc có hiệu suất cao như vậy, thật làm cho người ta thoải mái vừa lòng.
Anh an bài tất cả mọi chuyện giỏi như vậy, anh cảm thấy cô dâu của anh cần một cái áo cưới xinh đẹp độc nhất, liền có người của công ty áo cưới tới cửa phục vụ, đo may cho Tư Đồ, báo cho Tư Đồ chỉ cần thanh thản ổn định chờ đợi lúc may xong áo cưới là được.
Anh không hy vọng cô dâu của anh vào ngày kết hôn bởi vì mệt mởi mà không ngừng kêu khổ, liền an bài tất cả mọi chuyện, Tư Đồ chỉ cần ăn ngon ngủ yên là tốt, nhận được điện thoại của anh thì chỉ cần mang theo hộ khẩu ra cửa là được, không cần cô xếp hàng, đến cục dân chánh liền trực tiếp lên lầu điền đơn, chụp hình, ký tên, đóng dấu.
Trong phút chôc nhận giấy kết hôn kia, Tư Đồ nhìn mình trong hình bởi vì tâm tình quá mức phập phồng nên nụ cười cương hết mặt, ngước mắt xem tấm ảnh một chút, nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái không chấp nhất với Thời Chung, cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho cô trong lúc bất chợt cảm thấy có chút không chân thật, nhưng loại cảm giác này. . . . . . Nói thật một ít cũng không tệ.
Vì hôm nay Tư Đồ đi đăng ký kết hôn nên xin nghỉ một ngày, Tầm Tầm lại có tiết, nhưng đứa nhỏ này lại nói muốn tận mắt thấy cảnh tình sử của hai người, nháo không chịu đi học, muốn cùng đi cục dân chánh, Tư Đồ cũng không thể cưỡng qua Tầm Tầm, đem Tầm Tầm đến cục dân chánh.
Mà khi Tư Đồ cùng Thời Chung cầm giấy hôn thú đi ra, Thư kí Tôn đang cùng với Tầm Tầm ngồi trên ghế dài chờ bên ngoài—— Tôn Dao không thể đến được, Tầm Tầm lại muốn theo tới, Tư Đồ sợ mình tới chỗ đăng ký sẽ loay hoay không có cách nào chăm sóc Tầm Tầm, liền muốn tìm người đến giúp đỡ coi chừng Tầm Tầm, mà tâm tư của cô căn bản sẽ không nghĩ đến muốn tìm Thịnh Gia Ngôn giúp đỡ, Tầm Tầm ngây thơ vô tội liền chủ đề nghị với Thời Chung: "Gọi chú Gia Ngôn tới giúp một tay được không?" Ba chân dài muốn nhân cơ hội này hỏi rõ ràng chú Gia Ngôn trong suy nghĩ đứa bé rốt cuộc có địa vị gì, Tầm Tầm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến nên trả lời như thế nào: "Tôn Dao nói, chú Gia Ngôn là nam tri kỷ của Tư Đồ. Cho nên chú Gia Ngôn chính là. . . . . . a di của con rồi." Tư Đồ còn chưa kịp biểu đạt quan điểm với Tầm Tầm, danh chánh ngôn thuận "Tiến dần từng bước" có sức lực vừa nói đùa vừa nói thật, tuy là nói với Tầm Tầm nhưng kì thực là nói cho Tư Đồ nghe: "Có ông xã rồi, cái nam tri kỷ kia có phải nên hoàn toàn thối lui khỏi võ đài rồi không." Sau đó Thời Chung liền gọi Thư kí Tôn tới đây làm bảo mẫu nửa ngày
Thư kí Tôn cùng Tầm Tầm chung sống cực kỳ dung hòa, không biết đang nói chuyện cười gì, chọc cho Tầm Tầm cười đến che bụng, cười đến khóe mắt cong cong, đang lúc này, ánh mắt Tầm Tầm liếc thấy bóng dáng của Thời Chung, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tầm Tầm lập tức từ bỏ hết tâm tư trêu chọc của Thư kí Tôn, vui sướng từ trên ghế dài nhảy xuống, chạy như bay đến bên cạnh Thời Chung: "Làm xong rồi sao?"
Thời Chung vững vàng tiếp được Tầm Tầm, một tay đem Tầm Tầm ôm vào trong ngực, một tay kia giơ lên tờ giấy hôn thú. Tầm Tầm nhận lấy giấy hôn thú liếc mắt nhìn lại một lần, rồi mới hài lòng khép lại giấy hôn thú, rồi dùng giọng điệu người lớn khuyên lơn trẻ nhỏ, thở dài một câu: "Rốt cuộc có thể yên tâm được rồi."
". . . . . ."
Tư Đồ còn tưởng rằng Tầm Tầm lại muốn nói ra cái gì cao lớn lên, không nghĩ nhóc Tầm Tầm lo nghĩ còn mấy thứ như vậy: "Về sau ngày ngày đều có ăn ngon món ăn ăn; còn có khi họp phụ huynh cũng sẽ có ba tham gia; còn có còn có còn nữa, ba chân dài, hôm nay con muốn ăn rau câu trái cây, ba nhất định phải làm cho con!"
Đứa nhỏ này, có phải đang xem thường tài nấu nướng của cô. . . . . . Tư Đồ bất đắt dĩ nghĩ.
Thời Chung đồng ý: "Không thành vấn đề."
Tầm Tầm nghe vậy, trực tiếp dùng hành động thực tế bày tỏ đối với ba chân dài % độ hài lòng ——ôm cổ Thời Chung không buông tay rồi.
Tay trái Thời Chung ôm Tầm Tầm, tay phải dắt Tư Đồ, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài. Thư kí Tôn nhìn bóng lưng ông chủ hăng hái, liếc mắt nhìn mình một người cô đơn, điều chỉnh tâm tình một cái, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Ngồi ở ghế cạnh tài xế, Thư kí Tôn nhận điện thoại, nửa buổi nghe xong, càng nghe càng khó nén kích động, cuối cùng mặt tràn đầy hưng phấn, nói một câu: "Tốt." Sau liền trực tiếp đưa điện thoại cho Thời Chung ngồi ở ghế sau
"Thời tổng, điện thoại."
Thời Chung nghe vậy nhận lấy điện thoại, Tầm Tầm vẫn dựa vào trong ngực Thời Chung tự nhiên cũng đem lỗ tai bát quái tới nghe, Tầm Tầm cũng không nghe được nhiều, đang lúc Tầm Tầm cau mày chuẩn bị sẽ đem lỗ tai tiến tới một chút thì Thời Chung đã cúp điện thoại, hơi xin lỗi đối với Tầm Tầm nói: "Bây giờ ba phải về thành phố B một chuyến, lần sau sẽ làm rau câu trái cây cho con được không?"
"À?" Đây đối với Tầm Tầm mà nói quả thật chính là sấm sét giữa trời quang, Tầm Tầm không nhịn được sợ hãi than một tiếng, đặc biệt tiếc nuối hỏi, "Vội vã trở về làm gì?"
Tư Đồ cơ hồ cùng Tầm Tầm trăm miệng một lời hỏi: "Vội vã trở về làm gì?"
"Hạng mục ký kết thành công, anh phải trở về xử lý một chút." Thời Chung không hưng phấn như Thư kí Tôn, có chút hời hợt trả lời Tư Đồ một câu.
Mặc dù sâu trong nội tâm Tư Đồ có một chút muốn giống như Tầm Tầm bây giờ, liều mạng ôm cổ Thời Chung, chết sống không buông tay, quấn Thời Chung nói với anh "Chớ đi", nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, dù sao thì công việc vẫn quan trọng, vì vậy Tư Đồ chỉ cười cười: "Anh đi đi, không có chuyện gì."
Tư Đồ nói xong, thuận tiện đem Tầm Tầm còn trong lòng Thời Chung không chịu xuống kéo ra, Tầm Tầm không cam lòng bĩu môi, trao đổi điều kiện, nói: "Vậy lần không chỉ có rau câu trái cây mà còn có đầu cá hoa tiêu!"
Thời Chung một lời đáp ứng luôn, dặn dò tài xế một câu: "Đưa Thời phu nhân về nhà." Sau đó bảo tài xế dừng xe ven đường, chuẩn bị mang theo Thư kí Tôn xuống xe, đón taxi về thành phố B.
Thời phu nhân. . . .
Cái này danh xưng này từ trong miệng Thời Chung nói ra một cách tự nhiên, nước chảy thành sông, nhưng với Tư Đồ, có chút khó đọc. Cô vãn còn thất thần, lặng lẽ lặp lại danh xưng làm cho cô cảm thấy ngọt ngào trong lòng thì Thời Chung đã xuống xe, đứng ở bên ngoài cửa xe nói với cô: "Đúng rồi, anh đã kêu người chuyển nhà, ngày mai em đến thành phố B, đem đồ đến đó đi."
Lời tương tự, Tư Đồ đã nghe anh nói qua, nhưng ngắn ngủn không tới ngày, những lời này lại có ý vị hoàn toàn bất đồng —— bọn họ cũng không phải là ở chung, mà là cuộc sống tân hôn.. . . . .
Có lẽ Thời Chung cũng không ngờ, đến ngày cách ngày hôn lễ dự trù một tháng, công ty lại đột nhiên bận rộn.
Ngay cả hôm sau công ty chuyển nhà đem gì đó cho Tư Đồ hầu như đều xong xuôi mọi chuyện, Tư Đồ cũng còn không thấy bóng người của anh.
Tin nhắn lại không, vừa mới bắt đầu còn nói đại khái có thể chạy về nhà ăn cơm, đến cuối cùng lại chỉ có thể đổi giọng nói: "Em ngủ trước đi, có thể nửa đêm anh mới về được."
Tư Đồ suy nghĩ một chút, nhắn lại: "Em làm đồ ăn khuya cho anh?"
Chờ chờ, Tư Đồ chỉ chờ được một câu: "Anh không cần ăn khuya."
Tư Đồ khó tránh khỏi có chút như đưa đám, nhưng một giây kế tiếp nhận được tin nhắn bổ sung nói rõ: "Đem bà xã đưa tới cho anh là được."
Tư Đồ khó tránh khỏi có chút như đưa đám, nhưng một giây kế tiếp nhận được tin nhắn bổ sung nói rõ: "Đem bà xã đưa tới cho anh là được."
Tư Đồ không nhịn được cười ra tiếng.
Lúc này Tầm Tầm đã ngủ, cũng không không quen giường, có thể ngủ ngon như vậy. Nơi đây lại là căn nhà tốt nhất, rất gần với nhà trẻ và phòng khám của Tư Đồ, như vậy mỗi ngày Tầm Tầm có thể ngủ thêm nửa giờ, một cái nguyên nhân khác Tầm Tầm cực kỳ thích nhà mới là Lý Duệ , bạn nhỏ ở chung cư cách vách, Tầm Tầm đã tính toán chiều nay sau khi tan học có thể hẹn con gái nhà người ta cùng về nhà, tối nay tự nhiên muốn ngủ một giấc, ngày mai sẽ có tinh thần, cho tới khi Tư Đồ đột nhiên nghe có người nói chuyện thì sợ hết hồn —dღđ。l。qღđ—
"Thời phu nhân, trễ như thế còn chưa ngủ à?"
Tư Đồ cả kinh, quay đầu nhìn lại. Là người giúp việc Thời Chung mới mời, đứng ở phòng khách cách đó không xa nhìn cô.
Thật ra thì Thời Chung thật an bài rất tốt, gian phòng Tầm Tầm ở, chính là phòng khách anh đã đổi thành phòng trẻ rực rỡ hẳn lên, anh còn đặc biệt mời người giúp việc biết nấu ăn, tất cả cũng vì để thỏa cái miệng tham ăn của Tầm Tầm.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Tư Đồ chưa thích ứng được chuyện trong nhà có người xa lạ ra vào. Tư Đồ gật đầu với người giúp việc một cái: "Cô ngủ trước đi, tôi còn muốn ra ngoài một chuyến."
Nói xong liền đứng lên, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo để ra cửa. Nhưng bây giờ tâm đã sớm bay đến nơi khác .
Khi Tư Đồ đến bên ngoài tòa nhà công ty Thời Chung đã là một giờ sau rồi, cô ngửa đầu nhìn chỗ cao đèn sáng cửa sổ sát đất một cái. Mặc dù người khác nói chỉ cần đưa bã xã của anh đến là được, nhưng Tư Đồ lại mua một đống lớn đồ ăn khuya —— cô lo lắng người khác bị buộc ở lại làm thêm giờ, liền mua muời phần thức ăn khuya.
Tư Đồ xách một đống lớn đồ ăn thở hổn hển đi vào cửa chính. Trong hành lang, bảo vệ trực đêm đang ngủ gật, Tư Đồ lần đầu tiên lấy bà chủ thân phận đến đây, trong lòng có chút khẩn trương.
một đường đi thang máy đến văn phòng, Tư Đồ nghĩ mọi người đang ở phòng họp liền bắt đầu tìm phòng họp. thật ra thì phòng họp cũng không khó tìm, men theo tia sáng, Tư Đồ khó khăn lấy một cái tay, gõ cửa.
Rất nhanh có người ra mở cửa phòng họp.
Là Thư kí Tôn.
Thư kí Tôn thấy Tư Đồ, thoáng sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn thấy đồ nặng trong tay cô, vội vàng đưa tay giúp cô: ".....Sao bà chủ lại đến đây?"
Thư kí Tôn đổi lời nói rất nhanh, ai không thích miệng ngot? Tư Đồ tự nhiên cũng thích, liền kìm lòng không được cười với Thư kí Tôn: "Tôi đến đưa đồ ăn khuya cho mọi người."
Bình thường Thư kí Tôn bị ép cạn sức lực, bà chủ lấy lòng như vậy, nhất thời hốc mắt Thư kí Tôn nóng lên, vội vàng đưa bà chủ mới vào phòng họp, cất giọng nói với mọi người bên trong: "Bà chủ đưa đồ ăn đến cho chúng ta!"
Mọi người trong phòng họp của Thời Chung đều là người trẻ, đang mệt mỏi, vừa nghe có ăn, tinh thần tỉnh táo, rối rít đứng dậy chạy đến chỗ Thư kí Tôn, bình thường Thư kí Tôn có quan hệ tốt với mọi người, nhưng vấn thận trọng quan sát Tư Đồ mấy lần, tiến tới bên tai Thư kí Tôn hỏi: "không phải trước đây anh đánh cuộc với tôi nói ông chủ thích đàn ông sao? Tại sao lại đột nhiên bà chủ lại đến đây?"
Nhất thời Thư kí Tôn bày ra một bộ dáng "Chuyện cũ không nên nhắc lại", đó là chuyện mấy năm trước anh bị ông chủ nghiền ép có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục nên mới nói lẫy mà thôi. Thư kí Tôn xin lỗi quay đầu lại nhìn Tư Đò một chút, mặc dù Tư Đồ ở phía sau anh mấy bước nhưng cũng không nghe bọn họ đang nói gì.
Người còn lại vừa lấy đồ ăn khuya, vừa nháy mắt nhìn nhau, thật ra thì cũng tò mò: ông chủ luôn không liếc mắt nhìn phụ nữ thì có vợ khi nào chứ?
Nhưng lại ngượng ngùng ở trước mặt người ta thảo luận chuyện này, không thể làm gì khác hơn là ăn khuya dưới sự che chở liên tiếp sử dụng ánh mắt trao đổi. Tư Đồ thỉnh thoảng va chạm ánh mắt bọn họ liếc nhìn cô tìm tòi nghiên cứu, cũng có chút lúng túng, nhìn vòng quanh bốn phía một cái, không phát hiện bóng dáng của Thời Chung, liền càng thêm không ở lại được nữa, đi về phía Thư kí Tôn, hỏi: "Thời Chung đâu?"
Thư kí Tôn nghe vậy nhất thời không nhịn được vỗ vỗ ót -- bà chủ mang ăn khuya tới an ủi nhưng mục đích cuối cùng thật ra là tới tìm ông chủ, sao bây giờ anh mới phản ứng được? Vì vậy vội vàng nói: "Vừa rồi Thời tổng đột nhiên tuyên bố tạm ngừng hội nghị, trở về phòng làm việc rồi."
"Hội nghị tạm dừng?"
Thư kí Tôn hồi tưởng ông chủ đột nhiên tuyên bố tạm ngừng hội nghị có chút kinh khủng, không có dũng khí đi suy đoán đột nhiên ngưng hội nghị là vì sao, vì vậy chỉ có thể lặng lẽ gật đầu với Tư Đồ một cái.
Tư Đồ cũng không suy nghĩ nhiều, tạm biệt rồi lập tức đi phòng làm việc của Thời Chung tìm anh.
Phút chốc đẩy cửa vào Tư Đồ chỉ có một cảm thụ - - căn phòng làm việc này rất yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, đèn phòng ngoài cũng không còn sáng, tất cả ánh sáng đều là từ gian trong khe cửa thấu đi ra.
Tư Đồ từ phòng ngoài đi tới gian trong, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Thời Chung bám lấy cái trán, ngồi ở sau bàn công tác, mà máy vi tính trước mặt anh giống như là mở ra, tia sáng màn ảnh trực tiếp đem mặt anh bên cắt hình, rơi trên mặt đất.
Chẳng lẽ ngủ thiếp đi chứ?
Bước chân Từ Đồ vốn rất nhẹ, thảm hoa văn dưới chân chất liệu vừa dầy vừa nặng lại đủ hút âm, cô không biến sắc đến gần, không có quấy rầy đến anh.
Tư Đồ đưa tay đang chuẩn bị vỗ vỗ anh, cũng đang lúc này ánh mắt bất ngờ quệt màn ảnh máy vi tính.
Anh mới vừa rồi lại đang nhìn một cái rạng sáng mới ra lò bát quái tin tức?
Tin tức tựa đề hết sức làm rung động: "Nữ ca sĩ bị bạo tính - video, kẻ khả nghi cùng quan viên cấu kết."
Tư Đồ sửng sốt một chút, bởi vì theo ý cô, Thời Chung không giống người sẽ chú ý loại tin tức này. đang lúc cô trố, Thời Chung nhận thấy có người đi vào, chợt mở mắt.
Tư Đồ chưa kịp nhìn nội dung tin tức, tâm ý tương thông cảm nhận được cái gì, cô từ trên màn hình máy vi tính thu hồi ánh mắt, cùng nhìn tấm mắt của anh, lúc này Tư Đồ cười một tiếng: "Còn tưởng rằng, anh ngủ thiếp đi đấy."
Trong ánh mắt của anh đầy vẻ mệt mỏi, Tư Đồ thấy rõ, những thứ cảm xúc kia từ trong mắt anh chợt lóe qua, ngay sau đó cười một tiếng với cô, dịu dàng như thường.