Sự việc đêm đó cứ thế mà trôi qua.
Khẳng định lần nữa vị thế và khả năng của vị trưởng môn.
Từ đó đệ tử toàn phái Phục Linh phải tập luyện hết sức gắt gao.
Mỗi người đều được huấn luyện bởi một hạ nhân của Tam gia.
Tuy nói là hạ nhân nhưng họ rất mạnh, cũng chỉ là những thanh thiếu như nhau nhưng quyết tâm rất lớn.
" Lại lần nữa!" - Tiếng hô của vị lão sư.
Ầm vút..vút..vút... đệ tử đồng loạt suất chiêu võ.
" Tốt, tạm nghỉ! Phương chủ phương diệc qua đây! Trưởng môn nữa!" - Vị lão sư đó nói.
" Hạ gia chủ!" / " Sư phụ " - Họ kính cẩn gọi.
" Được rồi.
Tuy các người bây giờ đã vó vị thế cao cường, ít ai có thể tùy ý kiếm tra các người.
Nhưng mà bây giờ các người cũng nên lấy mình làm gương để chúng đệ tử noi theo." - Hạ Minh Sơn nghiêm khắc nói.
" Vâng!" - Họ đồng thanh đáp.
" Thất Nhi! Con là trưởng môn.
Phải tiên phong.
Đến đây." - Hạ Minh Sơn nghiêm túc nói.
" Vâng thưa sư phụ!" - Hạ Thất Phượng đáp rồi lập tức làm theo bước lên phía trước.
" Tiết trời đông lạnh giá, tuyết cũng phủ đầy.
Duy chỉ có ngọn thác này còn nước chảy.
Con có biết mình cần làm gì không?" - Hạ Minh Sơn ẩn ý nói.
Hạ Thất Phượng liền hiểu lột ngoại bào ra, bới tóc cột gọn gàng chờ lệnh.
Là nữ nhân tu tiên chẳng ai dại gì mặc áo yếm hay hở hang bên trong, mà là một lớp nịch ngực kiên cố, quấn quanh là lớp vải trắng để tránh phản cảm.
Tuy vẫn lộ ra vòng eo, lấp ló vòng nhưng không thô thiển.
Bên dưới mặc chiếc quần vải đơn giả để di chuyển dễ dàng hơn.
" Tu tiên, cảnh giới phương diệc điều thứ nhất không đọa sắc dục." - Hạ Minh Sơn nghiêm túc nói.
Những người khác cũng lập tức cởi bỏ y phục, nam nhân thì phải cởi , tất cả đều phải bỏ giày.
So với họ hình như Hạ Thất Phượng có hơi nhỏ con, cơ thể gầy gò lại có nhiều thương tích.
Không rõ là gì nhưng bắp tay trái lại đeo băng trị thương.
Người rõ ràng chưa từng bị thương chỗ đó,hay là do lúc đang nhau với phương diệc gây ra?
" Ngươi tập trung đi đâu đó.
Đang phân tích bọn họ sao?" - Giọng Nhan Linh Lung nhắc nhở.
" À không, con sẽ nghiêm túc." - Giản Sơ Mạn nói rồi quay về chăm chú lắng nghe bài giảng của Nhan Linh Lung.
" Từ lúc ngươi thượng sơn, ta thật sự đã nghĩ có lẽ ngươi đang buông bỏ bản thân.
Đứng trước Thất Nhi, con bé là bức rào chắn quá lớn.
Lại là một người bị thị phi vây quanh, điều đó ảnh hưởng không ít đến ngươi." - Nhan Linh Lung thở dài nói.
" Không sao ạ! Giờ thì con quen rồi!" - Giản Sơ Mạn trầm mặc nói.
" Gần đây ngươi chính chắn lên rồi....!Ngươi đừng trách con bé.
Hơn ai hết, nó yêu thương ngươi nhất.
" - Nhan Linh Lung trầm ngâm húp tí trà rồi nói.
" Yêu thương ta sao?" - Giản Sơ Mạn hỏi lại.
" Trước khi ngươi ngã thác nước.
Đã có một thời gian ngươi rất thân với nó.
Tuy con bé chỉ về nhà mấy lần nhưng hai ngươi nói chuyện rất tốt.
Trước đó nữa, khi Mặc Việt Cơ mang ngươi về đây, lúc thằng bé vắng mặt chính là nó chăm sóc cho ngươi.
Ngươi biết đó, sư phụ ngươi rất vụng.
Vì vậy nó rất ít nói, mặt mày thì luôn lạnh như vậy.
Nhưng ta biết rõ, con bé vì tính độc mồm độc miệng khó chửa nên đối với những người thân cận nó sẽ ráng ít nói một chút.
Nhưng mà lời nào nói ra vẫn là rất độc....! Ngươi cũng thấy mà, mấy kẻ mà nó ghét là mó nói cay độc, nói nhiều đến mức nào.
Đây là tật xấu của con bé đó." - Nhan Linh Lung nhớ lại rồi phì cười nói.
" Người ấy từng chăm sóc ta sao?" - Giản Sơ Mạn trong lòng có chút vui vẻ nói.
" Vừa như có vừa như không! Tuy ta nuôi nó trong Hạ phủ, nhưng từ sau năm tuổi ta liền không hiểu được tính nó.
Hành tung thoát ẩn thoát hiện.
Chỉ là đôi lúc bắt gặp...!Có lần nó về nhà ta còn không biết, mà ngươi ngủ say đột nhiên sốt cao, nó liền làm rần rần cả phủ lên đi tìm thuốc." - Nhan Linh Lung vui vẻ kể.
" Là vậy sao?" - Giản Sơ Mạn mỉm cười đáp.
" Ta rất vui vì ngươi đã đến xin ta học y...!Xem cũng đã suy nghĩ rồi phải không?...!Thất Nhi, trước đó đã đến tìm ta nói về ngươi.
Con bé không giỏi truyền dạy y pháp, không thể đích thân chỉ cho ngươi.
Nhưng nó rất rõ bản thân ngươi không hợp với kiếm đạo.
Cho nên đã soạn sẵn một đống sách phù hợp cho ngươi học đây." - Nhan Linh Lung thoải mái nói.
" Con sẽ cố gắng!" - Giản Sơ Mạn quyết tâm nói.
Gần đây nghĩ lại, những ngày qua thượng sơn ta chưa từng làm gì có ích.
Chỉ biết giở thói tiểu thư rồi gây họa.
Muốn ngăn muốn cứu muốn cản đều không có khả năng làm được.
Có lẽ bắt đầu từ y thuật sẽ có tác động rất nhỏ bé.
Nhưng mà ta sẽ cố gắng, không thể làm bù nhìn được nữa.
" So với sư phụ ngươi, thì ngươi không có cửa.
Nhưng mà đem so với những kẻ khác thì ở tuổi này làm được như vầy là rất tài rồi.
Thuộc được các huyệt đạo, biết dùng kim châm.
Giờ lại học thêm các thuộc tính thảo dược.
Xem ra cũng là có được căn bản rồi...!Ngươi cũng rất đáng để kỳ vọng." - Nhan Linh Lung nhìn thành quả của Giản Sơ Mạn mà nhận xét.
" Hai người lấy cái mông của ta ra để làm thí nghiệm đấy hả?" - Giọng Tiểu Ái chán chường, bất lực vang lên.
" Ngươi ráng chịu khó chút đi! Cái mông của ngươi sắp khỏi rồi." - Giản Sơ Mạn vui vẻ nói.
Tiểu Ái vẫn đang trong hình dạng bạch cẩu.
Pháp khí từng giữ lấy nó của Lam Phong làm cái mông nhỏ bị thương một chỗ, phải cạo lông bôi thuốc.
" Ngươi dám cười" - Tiểu Ái đỏ mặt nói.
" Biết rồi biết rồi! Bây giờ ta truyền linh lực cho nó nhanh khỏi.
Nhưng mà ngươi vẫn phải tránh đụng nước, tích cực bôi thuốc....!Nếu mà muốn nhờ ta bôi giúp thì ta không ngại đâu." - Đứa trẻ tinh ranh nói rồi trộm cười.
" Ngươi đừng có mơ...!còn ngươi..
Đúng là mặt dày, vương cung rộng lớn không ở, lại chen chúc ở Hàn Băng điện nhỏ nhoi." - Tiểu Ái nhìn người ngồi trước mặt độc miệng nói.
" Còn hỗn láo là ta xẻo luôn miếng thịt trên mông của ngươi!" - Lam Phong nhàn nhã húp trà nói.
" Gớm...!Không ngờ Tam công chúa miệng lưỡi cũng thâm độc không kém." - Tiểu Ái khiêu khích nói.
" Như nhau cả thôi!" - Lam Phong bình tĩnh nhìn theo hướng của Hạ Thất Phượng nói.
" Tính khí của ta là được A Phượng giáo huấn cho đó.
à....!Là từ A Phượng.
Như nhau cũng phải.....!Xíaaaaa...!cũng đáng thương ghê, Tam công chúa uy vũ vô song nổi danh, ở Phục Linh Sơn lại bị đánh cho thân bại danh liệt.
Giờ chỉ có thể nhịn nhục ở lại chờ tiểu tướng ra tay cứu giúp." - Tiểu Ái lại tiếp tục mỉa mai.
" Tuy ta không đánh lại Tiểu Thất, nhưng để ngươi im mồm thì ta dư sức đấy." - Lam Phong lườm Tiểu Ái nói.
" Ngươi dám!" - Tiểu Ái tức giận đứng dậy xù lông lên.
Aida " Chết tiệt cái mông của ta, đau!" - Tiểu Ái mếu máo rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
" Đã nói ngươi đừng kích động mà, sao mà cứ thích châm chọc nhau vậy!" - Giản Sơ Mạn bất lực thở dài nói.
" Vì cô ta trên cái mông xinh đẹp của ta mới bị cạo mất một chỗ, lại còn đau nhứt không thôi.
Ta hận cô cả đời!" - Tiểu Ái lòng đầy giận dỗi nói, thân thể phối hợp nhưng lông cứ xù lên.
Một bạch cẩu và một công chúa cứ thế mà diễn ra chiến tranh lạnh.
Lườm nhau không thôi, ánh mắt còn không rời đối phương.