" Aiya " - tiếng Hạ Thất Phượng vang lên.
" Trưởng môn!" - Liễu Hạo và Giang Kiệt vội lao xuống hồ.
Hạ Minh Sơn dần định thần thu lại cử động tay chân, hít một hơi sâu thở một hơi dài.
" Thất Nhi! Hôm nay đến đây đủ rồi! Con vẫn chưa thể nắm hết hoàn toàn Đại Toàn công pháp.
Nếu cố gượng ép sẽ khiến bản thân chịu khổ đó." - Hạ Minh Sơn thở dài nói.
Hạ Thất Phượng một thân gầy mệt mỏi nằm trên mặt nước, tóc xõa rũ rượi che lấp mặt.
Thật đáng kinh ngạc.
Vẫn là chưa từng thấy người ấy bại dưới tay ai thảm tới mức này.
Dáng người cao gầy đã trầy xước mấy nơi.
Cộng thêm tiết trời lạnh giá khiến người run lên bần bật.
Gượng mặt lộ ra chút bất mãn cắn chặt răng.
" Quả nhiên chỉ có thể chất nam nhân mới có thể học được công pháp này.
Cho dù là Tiểu Phượng nhà ta tư chất như vậy cũng không thể!" - Hạ Minh Sơn lắc đầu thở dài buồn rầu nói.
Là đồ đệ chân truyền của Hạ lão gia.
Đại Toàn công pháp là món võ công thâm sâu vốn không cần linh lực nhưng cũng có uy lực vô cùng.
Không hề thua kém võ công của hoàng thất Yên Nam....!Chỉ là nó cũng là chỗ dựa giúp Hạ gia đứng yên trên giang hồ.
Bởi lẻ Hạ gia vốn là phủ nhỏ không tiếng tăm.
Về sau nỗ lực không ngừng miệt mài kinh sử mới có được ngày hôm nay.
Người đứng đầu Hạ gia sẽ luôn truyền dạy công pháp cho người thừa kế tiếp theo.
Chỉ đáng tiếc đời này Hạ Minh Sơn và Nhan Linh Lung không thể có càng, càng không thể kiếm đâu ra một đứa con trai.
Người đồ nhi được nuôi trong phủ là hi vọng của họ, tư chất hơn người nhưng vẫn chưa nắm hết hoàn toàn được.
" Trưởng môn người không sao chứ?" - Liễu Hạo và Giang Kiệt đến gần định đỡ cô lên.
Nhưng hiện tại trong tình trạng này da thịt lộ ra, nam nữ thụ thụ bất thân.
Dù sao cũng không thể gây thêm điều tiếng, càng không thể lỗ chỉ đành hỏi han.
" Ta không phải là một nữ nhi yếu đuối!" - Hạ Thất Phượng quyết liệt nói rồi đứng bật dậy.
Tiếp tục chuyển động đánh tới chỗ sư phụ của y - Hạ Minh Sơn.
" Trưởng môn đủ rồi!" - Lam Lan vội ở ngoài lên tiếng can ngăn.
Tất cả phương chủ phương diệc đã bị đánh đến tàn tạ.
Chỉ có thể đứng ngoài đau đớn nghỉ ngơi.
Tay chân cử động cũng khó.
Tổng cộng người gồm cả một trưởng môn, vậy mà vẫn không thể làm gì Hạ lão gia.
Còn bị đánh cho tơi tả.
Dùng tới cả linh lực cũng không ăn thua.
" Nếu con có thể dùng linh lực thì ta nhất định không dám phô trương như vầy! Nhưng vì hiện tại con chỉ có thể dùng võ nên mới có thể kiểm tra rõ.
Linh lực của con đủ mạnh để chống lại Đại Toàn công pháp.
Vì vậy ta rất mong con sẽ nắm được nó.
Một món công pháp lợi hại, một linh lực mạnh mẽ.
Như vậy bản thân con cũng có thể tự lo cho chính mình.
Hạ phủ cũng có thể trông cậy vào con!" - Hạ lão gia nhìn về hướng đánh của đồ nhi bình thản nói.
Ầm Một đấm đánh tới với uy lực vô song nhưng lại bị một bàn tay nhẹ nhàng bắt gọn.
Lão gia thuận thế quật ngược vặn tay Hạ Thất Phượng về phía sau, nhưng trưởng môn cũng không phải kẻ ngốc, liền gạt chân sư phụ.
Biết thừa ngài sẽ tránh được nhưng cũng đủ làm người nới lỏng nơi cổ tay, buông cô ra.
Dựa trên lực đẩy tàn dư cô nhảy lên một chốt hạ một đòn đánh từ trên cao.
" Chỉ có như vậy!" - Hạ Minh Sơn phì cười nói.
Ầm...rắc...rắc... tiếng đá vỡ vụng
Hạ Minh Sơn không nói không rằng ném hòn đá to phía sau lưng về phía trước để phòng thủ.
Một chưởng đạo của Hạ Thất Phượng đã khiến nó nổ tung.
" Trời ạ! Đó là đá khắc tên của Tử Nguyệt Đình mà, phải khắc lại nữa sao?" - Tiếng mấy người than thở.
Hai người họ lao vào đánh nhau, động tác gần như nhanh và giống nhau.
Từng hồi âm thanh nghe thật hãi hùng.
" Sư phụ đánh ngang với sư tôn luôn sao?" - Giản Sơ Mạn ngây thơ hỏi.
" Nhìn có vẻ là thế! Nhưng lão gia là người dạy ra sư phụ ngươi.
Tất nhiên mạnh hơn sư phụ ngươi.
Đòn đánh nhìn theo mắt thường là ngang nhau.
Nhưng lão gia ra đòn có phần nhanh hơn, uy lực cũng mạnh hơn....! Nếu còn tiếp tục chắc chắn sư phụ ngươi sẽ bại liệt toàn thân." - Nhan Linh Lung căng thẳng cắn móng tay nói.
" Má ơi! Vậy sao người không ngăn họ lại?" - Tiểu Ái kinh ngạc nói.
" Vậy sao ngươi không ngăn?" - Nhan Linh Lung hỏi lại.
" Con nói A Phượng sẽ nghe sao? Nhưng ngược lại người có thể khuyên lão gia được mà" - Tiểu Ái lý lẽ đáp lại.
" Cái quan trọng là ta không muốn phải bắt chuyện trước với cái tên đó!" - Nhan Linh Lung vô cùng tức tối cắn lấy móng tay nói.
" Con rồng thối kia ngươi còn không đi ngăn.
A Phượng chết bây giờ!" - Tiểu Ái quay sang nói với Lam Phong.
" Con chó thối tha tin ta thẻo miếng thịt của ta không?...!Ta không ngăn được.
Muội ấy sẽ chịu nghe ta sao?" - Lam Phong có phần cáu giận nhưng lại âm trầm lo lắng nói.
" Hehe...!nói cũng phải...!Trong mắt A Phượng nhà ta ngươi đâu có là cái thá gì?" - Tiểu Ái cười đểu đắc ý ngẩn cao đầu nói.
" Con chó chết tiệt này!" - Lửa giận của Lam Phong nổi lên phừng phừng.
" San Vy! Cô đi khuyên thử đi.
Muội ấy coi cô như muội muội, chắc có thể sẽ chịu nghe đó!" - Lam Phong quay sang nói với San Vy.
" Yên Nam Tam công chúa à! Hình như cô quan sát không kĩ rồi....!Khảm Ngọc và Phong Duật còn là bào đệ mà a tỷ thương hơn cả ta.
Họ hô hào nãy giờ mà còn không được." - San Vy nói rồi chỉ về phía bọn họ.
Quả thật hai họ đang khuyên ngăn rất nhiều.
Muốn lao vào kéo Hạ Thất Phượng ra nhưng mà vừa đến gần một chút đã bị sức thế ép người hất văng ra.
Thương tích đầy mình.
" Sư phụ à, nếu người còn như vậy sẽ chết đó.
Nãy giờ đã hơn năm phút.
Đôi lúc tuy rất nhỏ nhưng ta nghe được tiếng xương vỡ.
Đôi lúc lão gia còn đánh trúng ngực, ngay điểm huyệt của tâm thất.
E răng nội thương rất nặng.
Máu ở khóe miệng đã trào ra rồi....!Ta thật là bất lực mà...!thật vô dụng...!bằng sức lực cỏn con này sao có thể ngăn nổi người ấy...!Sư phụ à, đừng như vậy mà." - nội tâm của Giản Sơ Mạn.
Nước mắt con bé đã lưng tròng, người run run lên vì khóc nấc.
" Sư phụ à dừng lại đi!" - Con bé hét lên thật lớn nhắm chặt hai mắt khóc nức nở.
Ầm ầm ầm Một đạo pháp thuật màu tím nhạt to lớn xuất hiện xung quanh con bé.
Bát ấn bên trên như cái lồng giam bắt lấy chân thể phượng hoàng.
Việc xảy ra vô cùng nhanh chóng rồi biến mất.
Ầm Một cước đá của Hạ Minh Sơn vào người Hạ Thất Phượng.
Thân nữ như vô lực bị đá văng xa.
Ánh mắt lờ mờ nhắm nghiền lại rồi chìm vào giấc ngủ, hai tay cũng không còn lực.
" Hạ Minh Sơn ông điên à! Đá vào đâu không đá lại đá vào bụng dưới của con bé.
Nó mà không thể sinh con tôi giết cái mạng già của ông!" - Nhan Linh Lung lao đến túng lấy cổ áo Hạ Minh Sơn cáu gắt, phẫn uất đay nghiến nói.
" Phu nhân chịu nói chuyện lại với ta rồi sao?" - Hạ Minh Sơn cười bất lực nói.
" A tỷ...!a tỷ...!sư phụ!" - Mọi người nháo nhào chạy đến.
Phong Duật vội ôm Hạ Thất Phượng lên.
Cơ thể cô vô lực.
Một chút khí thế cũng tiêu tan.
Hoàn toàn trong trạng thái nghỉ ngơi.
Không giống một người bị đánh đến ngất liệm.
" Cái đó...!cái ban nãy là cổ thuật Huyền Điệp Mộng đã thất truyền sao?" - Nhan Linh Lung và Hạ Minh Sơn nhìn về phía Tiểu Sơ Mạn thầm chung ý nghĩ.
Huyền Điệp Mộng là một cổ thuật bí ẩn.
Chỉ biết khi xưa lúc Yên Nam vẫn chưa tách ra khỏi Tề Quốc.
Có một thế gia sống ẩn dật không rõ tung tích.
Bên trong cổ mộ của họ có một ghi chép.
Ghi chép về Huyền Y thánh nhân.
Đó là một người ngàn năm mới có một.
Không sinh trong gia tộc nhất định mà là được ông trời lựa chọn để đầu thai cứu thế.
Huyền Điệp Y Mộng là thuật xa xưa cũng là thuật đơn giản nhất mà Huyền Y thánh nhân có thể làm.
Ghi chép của họ đa số đã bị đục đẽo tàn phá đi nhiều.
Chỉ có thánh nhân tự mình đến nơi, tự mình đọc lấy thì mới lĩnh hội được hết sức mạnh phi phàm đó.
Tương truyền rằng sự cứu thế đó chính là khả năng chửa bách bệnh, cũng như khống chế vạn vật.
Nhưng đã mấy ngàn năm, người tộc đó đã hoàn toàn không còn một ai.
Huyền Y gì đó lại càng không có lấy một người.
Mọi thứ đều trở nên hư ảo.
Chỉ có điều vẫn có một số điểm để nhận biết.
Nổi trội là cổ thuật này, có thể khống chế đưa người khác vào giấc ngủ.
Linh lực của người dùng thuật sẽ có màu tím nhạt, trong yếu ớt nhưng đủ lực đủ mạnh để dùng.
" Quả nhiên! Thảo nào nó không thể học được kiếm pháp!" - Hạ Minh Sơn nghiêm túc nói khẽ.
" Nó còn quá nhỏ, nếu đã là truyền nhân thất truyền của Huyền Y thì càng phải che giấu.
Kẻo kẻ xấu lợi dụng....!Hai sư đồ, quả đều là những người lợi hại!" - Nhan Linh Lung thầm ý cười nói.