Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

chương 108: chương 108

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc Yến Xu đang vò đầu bứt tai suy nghĩ ở điện Cam Lộ, Vũ Văn Lan cũng đang nghe các đại thần bẩm báo trong Ngự Thư Phòng.

Bởi vì nhóm tân sinh thứ hai của Quốc Tử Giám đã nhập học, cho nên hiện tại cũng tới lúc chuẩn bị cho đợt tuyển sinh thứ ba.

Hôm nay, người tới bẩm báo cho hắn về kế hoạch thi tập trung đợt ba đúng là quan Tế Tửu Yến Chính Bình của Quốc Tử Giám và học sĩ Trâu Mặc Trung của viện Hàn Lâm cùng một số người khác.

Nghe bọn họ bẩm báo xong, hắn gật đầu nói: “Lần này nhất định phải tra xét cẩn thận tư cách tham dự kỳ thi của các thí sinh, tuyệt đối không thể để chuyện lần trước xảy ra nữa.”

Mọi người đồng loạt thưa vâng.

Thấy đã bẩm báo xong chuyện quan trọng, những người khác đều cáo lui rời khỏi Ngự Thư Phòng, chỉ có Trâu Mặc Trung là nán lại.

Đợi đến khi trong phòng không còn người khác, ông ấy mới hỏi: “Thưa bệ hạ, không biết gần đây Tiêu Dao Công Tử có ra tác phẩm nào mới chưa ạ? Đã qua vài ngày kể từ khi quyển 《 Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa 》được xuất bản rồi, các tiệm sách cứ thúc giục thần suốt.”

Vũ Văn Lan nhíu mày: “Chẳng lẽ bọn họ không còn sách nào khác có thể xuất bản sao?”

Làm gì mà gấp gáp như thế, không thể cho người ta nghỉ ngơi mấy ngày được à?

Nào biết Trâu Mặc Trung lại đáp: “Đúng là có sách khác thật, dạo này có không ít người bắt chước theo phong cách của Tiêu Dao Công Tử để sáng tác, có điều mấy thứ này chỉ có cái vỏ ngoài chứ không có cái thần bên trong, bởi vì chất lượng kém quá xa cho nên các độc giả không có ai ủng hộ cả.”

Vũ Văn Lan nhướng mày.

Đương nhiên rồi, dù sao tiểu thuyết của Yến Xu đều “người thật việc thật” mà, hơn nữa chuyện nào chuyện nấy đều khiến người ta giật mình khiếp sợ.

Hắn bảo: “Trẫm sẽ hỏi người nọ sau.”

Trâu Mặc Trung ‘vâng’ một tiếng rồi cũng cáo lui ra ngoài.

Vũ Văn Lan lại bận rộn trong Ngự Thư Phòng một lát, sau khi dùng cơm tối xong thì đứng dậy đi ra cửa.

~~

Hoàng hôn khuất bóng cũng là lúc lên đèn.

Khi quân vương tới điện Cam Lộ vừa lúc gặp các cung nhân đang bưng chén đ ĩa bẩn ra ngoài.

Vũ Văn Lan nhìn thử, phát hiện đồ ăn còn thừa khá nhiều, thế là không khỏi lấy làm lạ.

Hắn hỏi Yến Xu: “Hôm nay nàng không có khẩu vị à?”

Ai biết nàng lại cười nói: “Thưa không phải ạ, là do trưa nay thần thiếp ăn nhiều nên buổi tối vẫn còn no thôi.”

Nhưng mà trong lòng nàng thì lại thở dài:【 Hoàng đế ơi là hoàng đế, ngươi là một vị vua sáng suốt mà, tuyệt đối không được giết oan kẻ vô tội nha! 】

Vũ Văn Lan: “???”

Cái gì mà giết oan kẻ vô tội ở đây nữa?

Ý nàng ấy là sao?

Chẳng lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết ư?

Hắn ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống giường ấm, hỏi: “Hôm nay nàng đã làm những gì rồi?”

Yến Xu trả lời: “Hôm nay thần thiếp không làm gì cả, cũng chỉ ăn cơm và ngủ thôi, còn chuẩn bị viết tiểu thuyết mới nữa.”

Vũ Văn Lan ‘ồ’ một tiếng: “Lần này lại là chủ đề gì đấy?”

Vừa hỏi xong, hắn đã nghe nàng đắn đo trong lòng:【 Có nên cho hắn xem không nhỉ? Nhưng lỡ như hại chết người ta thì phải làm sao bây giờ? 】

【 Nhưng giả sử ông ấy trị được thật mà mình lại không nói cho hắn thì chẳng phải là sẽ làm trễ nải cuộc đời hắn hay sao? 】

Vũ Văn Lan: “???”

Hại chết người? Trễ nải hắn?

Lại sao nữa đây?

Cũng ngay lúc này, hắn nghe nàng lấy hết can đảm đưa ra quyết định:【 Mẹ nó, bà đây chơi lớn một lần vậy! Nếu được thì tốt, ai cũng vui mừng, còn nếu thất bại mà hắn muốn giết người thì mình sẽ dốc hết sức để cản hắn. Dù sao hắn cũng là một vị hoàng đế anh minh sáng suốt đáng tin cậy, nếu giúp được thì mình nên giúp hắn mới phải chứ. 】

Vũ Văn Lan: “…”

Anh minh sáng suốt đáng tin cậy?

Nàng ấy đang khen hắn ư?

Vừa nghĩ đến đây, hắn lại thấy Yến Xu mở miệng: “Thật ra câu chuyện lần này thần thiếp chỉ mới lên dàn ý khái quát mà thôi, không biết bệ hạ có muốn nghe hay không ạ?”

Nãy giờ Vũ Văn Lan đã bị gợi lên cảm giác tò mò, cho nên hắn lập tức gật đầu nói: “Được, nàng cứ nói đi.”

Yến Xu bắt đầu kể: “Ngày xưa có một vị thiếu niên xuất thân từ gia đình theo nghề y, cha cậu là một vị thần y nổi tiếng gần xa, không biết đã chăm sóc và cứu chữa biết bao nhiêu người bệnh. Thiếu niên trời sinh thông minh, chỉ là do còn nhỏ nên hơi ham chơi một tí. So với cậu thì đồ đệ của cha – cũng chính là sư huynh của cậu – thì khác, người này có tính trầm ổn cẩn thận, học tập cũng khắc khổ hơn nhiều, bởi vậy thần y thường hay khích lệ đồ đệ và răn dạy con trai mình.”

“Thần y là kiểu người bao dung, ông ấy không hề phân biệt đối xử với đồ đệ và con trai, thấy đồ đệ hiếu học như thế thì ông ấy cũng dốc túi truyền thụ, không hề có nửa phần giấu diếm, chỉ mong sau khi học thành tài thì đệ tử của mình sẽ nối nghiệp mình trên con đường chữa trị cho chúng sinh trong thiên hạ. Nhưng ông ấy nào có ngờ rằng mình đã nhìn lầm người, tên đệ tử này của ông chỉ là một kẻ tham quyền tham thế, thấy sư đệ có thiên phú cao hơn mình, hắn ta vẫn luôn sinh lòng đố kỵ, cho rằng sư phụ giấu nghề chỉ truyền kiến thức tốt cho con trai.”

Vũ Văn Lan khựng người.

Thần y ư…

Hắn nghĩ tới một người.

Nàng lại kể tiếp: “Sau khi xuất sư, người này vào làm y sư trong phủ của một gia tộc lớn, dựa vào y thuật mà sư phụ dạy dỗ, không qua bao lâu là hắn ta đã có thể chiếm được sự tán thưởng của gia chủ. Nhưng vì biết trình độ của sư phụ cao hơn, hắn ta luôn nơm nớp lo sợ sự tồn tại của sư phụ sẽ uy hiếp đến địa vị của mình, thế là hắn ra nghĩ ra một kế bẩn, cho người khiêng một xác chết tới trước cửa hiệu thuốc của sư phụ mình để ăn vạ, bôi nhọ sư phụ chữa bệnh chết người, ép sư phụ mình phải rời khỏi kinh thành hòng chặt đứt mối họa về sau.”

Nghe đến đây, Vũ Văn Lan đã bắt đầu sốt ruột.

—— Đúng vậy, hắn đã nghe ra tên đồ đệ kia chính là viện phán Trương Thắng Khang của Thái Y Viện.

Dù sao trước đây hắn cũng từng nghe nàng nhắc qua chuyện này ở trong lòng rồi, biết được Trương Thắng Khang là kẻ vong ân phụ nghĩa ép sư phụ mình tới chết.

Đây là lần đầu tiên mà hắn chờ mong được nghe tiểu thuyết của nàng đến thế: “Sau đó thì sao?”

Yến Xu tiếp tục câu chuyện: “Cả đời của thần y đã cứu vô số người, nào biết đến cuối cùng lại bị tên đồ đệ ăn cháo đá bát của mình hãm hại đến mức thanh danh thối nát. Ông ấy vừa tức vừa giận, cảm xúc tiêu cực chồng chất trong tim, thế là sau khi rời khỏi kinh thành không bao lâu cũng hộc máu mà chết.”

Nàng vừa kể đến đây, Vũ Văn Lan đã dồn dập hỏi: “Thế con trai của vị thần y đó đâu? Thấy cha mình bị tức chết như vậy, chẳng lẽ người này lại thờ ơ không màng ư?”

Yến Xu nói: “Đương nhiên là không phải rồi ạ, vị thiếu niên này chính là nhân vật chính của câu truyện mà, sao có thể thờ ơ cho được?”

Vũ Văn Lan gật đầu: “Thế vị thiếu niên này đã đi đâu? Làm gì?”

—— Không ai có thể biết được lúc này hắn đang chờ mong câu trả lời của nàng như thế nào.

Từ ngày ấy khi nghe được tin tức từ nàng, hắn đã lập tức cho người đi tìm, nhưng tìm từ mùa đông đến tận mùa xuân, thậm chí bây giờ đã sắp vào hè mà hắn vẫn chưa thu hoạch được thông tin gì.

Nhưng hắn không ngờ tới việc nàng ấy lại biết tin tức này.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào của nàng, gần như ngừng thở để chờ đáp án.

Nào biết cái nàng nói lại là: “Trước khi thần thiếp nói, xin bệ hạ hãy đồng ý một, à không, là hai điều kiện của thần thiếp ạ.”

Vũ Văn Lan: “???”

“Điều kiện gì?” Hắn nhíu mày nói: “Trước đây nàng có bao giờ làm thế khi kể cốt truyện cho Trẫm nghe đâu.”

Chẳng lẽ nàng ấy cố tình làm hắn sốt ruột sao?

Chỉ thấy nàng ấy lại bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Đó là do thần thiếp của hiện tại đã khác với quá khứ, ngay cả tiệm sách còn phải trả gấp đôi tiền nhuận bút kia mà, bệ hạ là người đầu tiên được nghe, lại còn do thần thiếp chính miệng kể thì đương nhiên phải có một chút… à ừ, điều kiện đặc biệt chứ. Tóm lại, cứ coi như là bệ hạ trả phí trước khi nghe truyện đi, dù sao mức phí này cũng không phải là thứ mà ngài không trả nổi.”

Vũ Văn Lan: “???”

Phí cái gì mà phí?

Hắn là chồng của nàng mà, ơ kìa…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio