Cái gì? Muốn nghe tiếp còn phải đồng ý với hai điều kiện của nàng ấy ư?
Thậm chí nàng ấy còn đưa ra một lý do “chính đáng” như thế nữa?
Vũ Văn Lan cảm thấy vô cùng khó tin, đương nhiên còn có cả khó hiểu ở trong đó nữa.
Nhưng còn cách nào đâu, hiện giờ chỉ có một mình nàng ấy là biết chuyện này thôi.
Cho nên hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đành nói: “Thôi được rồi, thế nàng muốn Trẫm đồng ý chuyện gì?”
Chẳng lẽ lại muốn hắn đưa tiền?
Cái cô nàng tham tiền này!
Nào biết nàng lại cười nói: “Thật ra cũng đơn giản thôi ạ, thứ nhất, về sau dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, xin bệ hạ hãy giữ lại cho thần thiếp một cái mạng, đừng chém đầu của thần thiếp là được.”
Vũ Văn Lan: “???”
Hắn càng thêm khó hiểu, không khỏi xuýt xoa một tiếng: “Sao nàng lại nói như thế? Chẳng lẽ nàng cảm thấy Trẫm sẽ giết nàng ư?”
Yến Xu bĩu môi: “Thần thiếp chỉ đề phòng trước thôi ạ, lỡ như có một ngày thần thiếp làm chuyện gì chọc giận bệ hạ thì sao, cho nên cứ xin ngài một tấm thẻ ‘miễn tội chết’ trước cho an toàn.”
Trong lòng thì lại nói:【 Chậc, nếu ngươi biết ta đã biết bí mật của ngươi thì ngươi không giết ta mới là lạ đó. 】
Vũ Văn Lan: “…”
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.
Khụ khụ, tuy hắn cảm thấy suy nghĩ của nàng có hơi ngốc nghếch thật, nhưng không thể không nói, lúc trước khi mới phát hiện nàng đã biết bí mật của mình, đúng là hắn đã từng nảy sinh ý định muốn giế t chết nàng.
Nhưng từ khi biết nàng không phải trinh sát, không phải mật thám hơn nữa cũng không có ác ý thì hắn cũng từ bỏ ý định đó rồi.
Một cô gái đáng yêu như thế thì sao hắn nỡ lòng giết cho được?
Yến Xu thấy hắn không trả lời ngay thì có hơi thấp thỏm, thế là nàng sốt ruột hỏi: “Sao vậy ạ? Chẳng lẽ bệ hạ không đồng ý ư?”
Má nói, hông lẽ mình làm bạn bên người hắn lâu như thế rồi mà hắn vẫn muốn xử lý mình hả?
Đúng lúc này, rốt cuộc hắn cũng chịu mở miệng: “Đương nhiên là có thể, Trẫm đồng ý với nàng, hơn nữa về sau nàng cũng không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa.”
Hắn dừng một chút, sau đó nhìn nàng một cách chăm chú: “Nàng khác với những người khác, đừng bao giờ nghi ngờ Trẫm.”
Nghe hắn nói thế, Yến Xu hơi ngẩn ra.
Hắn nói mình khác với những người khác… là có ý gì?
Chẳng lẽ là chỉ chuyện mình biết viết tiểu thuyết á hả?
Vũ Văn Lan: “…”
Sao nàng ấy vẫn nghe không hiểu ý hắn thế này?
Có điều không kịp chờ hắn nói thêm cái gì thì lại nghe thấy nàng nói trong lòng:【 Thôi kệ cha nó đi, túm lại giữ cái mạng thành công là được! 】
Ngoài miệng thì: “Thần thiếp đa tạ long ân của bệ hạ, có điều thần thiếp còn có một điều kiện thứ hai ạ.”
Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng: “Nàng nói Trẫm nghe thử.”
Hẳn là lại muốn tiền đây mà.
Nào biết Yến Xu lại nói: “Thần thiếp xin bệ hạ hãy làm một vị vua sáng suốt, tuyệt đối không nên lạm sát kẻ vô tội ạ. Có một số người có thể giúp ích rất nhiều cho dân chúng và xã tắc, xin bệ hạ đừng vì nóng giận nhất thời mà gi ết chết bọn họ.”
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn đã hiểu ra phần nào, nàng ấy đang nói thay cho người con trai của Tuân Tế.
Nàng sợ hắn sẽ giết người diệt khẩu.
Cô gái ngốc, nếu tìm được người này, hắn có thể giả vờ là bình dân để đi khám bệnh mà, dù sao trước đây hắn cũng từng làm thế mỗi khi cần tìm thầy thuốc để trị bệnh.
Chỉ cần cải trang giả dạng thì không có ai biết được hắn là hoàng đế, cho nên dù chưa từng chữa khỏi bệnh nhưng hắn cũng chưa hề giết qua người nào.
Vì thế hắn cười nói: “Trẫm đương nhiên là một vị vua sáng suốt rồi, chuyện này nàng không cần phải lo lắng, Trẫm đồng ý. Bây giờ nàng có thể kể rồi chứ?”
Lúc này Yến Xu mới yên lòng, nàng gật đầu, tiếp tục nói: “Sau khi cha mình qua đời, thiếu niên bị bắt trưởng thành chỉ trong một đêm, cậu giấu đi tính cách thật của mình, bắt đầu lên kế hoạch báo thù cho cha. Nhưng tên kẻ thù vong ân phụ nghĩa kia đã được gia chủ thưởng thức, có một ít thế lực riêng, cho nên nếu muốn báo thù thì thiếu niên cần phải lên kế hoạch thật tỉ mỉ.”
“Cậu khắc khổ nghiên cứu y thuật, mày mò tất cả sổ sách về y dược cũng như ghi chú về những ca bệnh cũ của cha mình. Cậu vốn là người thông minh, lại thấm nhuần kiến thức từ cha từ nhỏ, cho nên muốn học những thứ này cũng không phải việc gì khó.”
Nghe đến đây, Vũ Văn Lan nghĩ thầm, nói cách khác là con trai của Tuân Tế đã có y thuật ngang với cha mình rồi ư?
Đây đúng là một tin tức tốt!
Yến Xu lại kể tiếp: “Kế đó, thiếu niên lại bắt đầu dùng thuật nắn xương để thay đổi tướng mạo của mình.”
Vũ Văn Lan lặng lẽ gật đầu —— thì ra là đã thay đổi tướng mạo, khó trách hắn phái người đi tìm lại không phát hiện được manh mối nào.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
Điều quan trọng nhất là hiện tại hắn đang ở đâu.
“Sau đó thiếu niên cũng vào phủ nơi kẻ thù làm việc, trở thành một vị y sư trong đó.”
Cái gì?
Vũ Văn Lan ngẩn ra.
Nàng nói thế nghĩa là… Người hắn tìm đang ở trong cung ư?
Hắn giấu đi sự kinh ngạc, thử hỏi: “Người này cũng vào phủ đệ nơi kẻ thù đang ở à?”
Yến Xu lập tức gật đầu nói: “Đây là con đường duy nhất của cậu ấy.”
Xem ra hắn không nghe lầm.
Nhưng người đó rốt cuộc là ai?
Hắn lại hỏi tiếp: “Thế sau khi người nọ vào phủ thì sao? Có đụng trúng kẻ thù không? Với y thuật của cậu ấy, có phải là cũng được người gia chủ kia tán thưởng không?”
Yến Xu nói: “… Thưa không có ạ, mối quan hệ trong tòa phủ đó chằng chịt như dây mơ rễ má, cũng có không ít y sư, mà tính tình của người thiếu niên này quá bộc trực, lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, bởi vậy dù đã vào phủ mấy năm nhưng gia chủ vẫn không biết đến sự tồn tại của cậu.”
Vũ Văn Lan nghe vậy thì lại bắt đầu suy nghĩ ——
Vào phủ mấy năm?
… Thái Y Viện có đến mấy chục người, đúng là hắn không biết hết tất cả thật.
Cho nên hắn cũng chưa đoán ra được là ai.
“Nhưng mà…” Đúng lúc này, nàng bất chợt đổi giọng: “Vừa hay trong phủ của gia chủ có một vị mỹ nhân, nàng ấy thông minh sắc sảo, cao thượng thanh nhã, có học vấn có lễ nghĩa, lại còn tài trí hơn người.”
Vũ Văn Lan: “…”
Nàng ấy đang nói về bản thân đúng không.
Lúc này mà còn không quên khen chính mình, thật là…
Hắn nhịn cười gật đầu: “Xem ra gia chủ rất may mắn mới có được vị mỹ nhân này nhỉ.”
Yến Xu nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế ạ, nhất định là kiếp trước gia chủ đã cứu vớt muôn dân nên kiếp này trời cao mới đưa một vị mỹ nhân như vậy đến bên người hắn.”
Vũ Văn Lan: “…”