Tiếng thông báo vừa vang lên, hai người trong điện rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Yến Xu vội vàng tránh khỏi lồ ng ngực của Vũ Văn Lan, nàng sửa lại vạt áo, vén gọn tóc mai, sau đó tất tả chạy tới trước gương lau và thoa lại phần son môi bị hắn làm nhòe.
Sau khi sửa sang lại một phen, nàng vừa định đi đến trước giường ấm thì ánh mắt lại vô tình nhìn thấy một cảnh tượng sốc tới óc.
Bởi vì quần áo của hắn… hình như bị đội lên thành một cái “lều”.
Yến Xu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới thứ mà eo mình đụng phải ban nãy, đầu óc nàng lập tức đờ ra…
Thứ đó, chẳng lẽ là…
Trong lòng nàng chỉ còn sót lại nỗi khiếp sợ!!!
Chẳng lẽ hắn đã hết bệnh rồi ư???
“…”
Vũ Văn Lan có hơi xấu hổ.
Hắn rất muốn nói cho nàng biết là nàng đã đoán đúng.
Nếu không phải bị cắt ngang, nói không chừng hiện giờ hắn đã ôm nàng lên giường rồi.
Chậc, sao Thái Hậu lại canh đúng lúc như thế không biết, giờ này mà lại gọi nàng ấy qua đó để làm gì?
Yến Xu cũng đang tò mò về chuyện này.
Đang yên đang lành sao Thái Hậu lại gọi nàng sang?
Chẳng lẽ lại tính thừa dịp có hoàng đế ở đây cho nên muốn hỏi về vấn đề tiểu thuyết ư?
Đương nhiên, lúc này người mà Thái Hậu phái tới đang ở bên ngoài, theo lý thì nàng nên gọi họ vào hỏi thăm một phen mới phải.
Nhưng mà nhìn bộ dáng “hùng dũng oai vệ, khí phách đầy mình” của người nào đó…
Trời ạ, kiểu này bảo nàng làm sao dám để người ta vào?
Yến Xu không nhịn được len lén liếc qua một cái, sau đó tấm tắc trong lòng, ui cha mạ ơi to dữ thần, xem ra tiềm lực của hoàng đế không phải dạng vừa đâu.
Vũ Văn Lan: “…”
Còn phải nói, hắn là đế vương kia mà.
Yến Xu vừa nghĩ vừa đi lấy một tấm thảm ra, sau đó nói với hắn: “Trong phòng đột nhiên hơi lạnh, bệ hạ cẩn thận một chút kẻo cảm lạnh ạ.”
Gương mặt nàng ửng đỏ, nói xong thì duỗi tay đắp thảm cho hắn.
Làm xong hết những chuyện này, nàng mới nói vọng ra ngoài cửa: “Vào phòng nói chuyện đi.”
Chờ nàng nói dứt câu, cung nữ gác cửa mới vén mành lên và mời Trúc Thư tiến vào.
Vừa đi vào trong điện, Trúc Thư lập tức nhận ra một cảm giác ái muội tràn ngập khắp gian phòng.
Trái tim của bà ta lỡ một nhịp, chỉ đành hành lễ với hai người: “Nô tỳ tham kiến bệ hạ, tham kiến Nghi tần nương nương.”
Nói xong, bà ta bắt đầu lén lút quan sát hai người, chỉ thấy hai gò má của Yến Xu ửng hồng, mà sắc mặt của quân vương cũng không quá tự nhiên.
Lại thêm việc ban nãy bà ta phải chờ một lúc lâu mới được cho vào phòng…
Xem ra không cần nói cũng biết cảnh tượng ban nãy trong phòng là gì.
Bà ta chỉ đành vờ như không hiểu, mở miệng truyền lại lời của Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương muốn mời Nghi tần nương nương qua trò chuyện trong chốc lát, nếu bệ hạ cũng rảnh rỗi thì có thể qua ngồi một chút ạ.”
Yến Xu thầm nghĩ không được rồi, chỉ sợ bây giờ hoàng đế không “rảnh” được đâu.
Vũ Văn Lan: “…”
Không sai, ban nãy đúng là hắn có hơi bứt rứt.
Nhưng qua một thời gian ngắn thì hắn cũng đã bình tĩnh lại rồi…
Hầy, đây là lần đầu tiên của hắn sau ba năm đấy!
Hắn miễn cưỡng giấu đi cảm xúc thất vọng, thản nhiên nói: “Vừa hay Trẫm cũng đang muốn đi thăm mẫu hậu, đi thôi.”
Nói xong lập tức xốc thảm lên, sau đó đứng dậy khỏi giường ấm.
Cái gì, hắn cũng đi ư?
Yến Xu sửng sốt, vội vàng nhìn thử nơi đó, phát hiện vị trí kia đã trở lại như thường.
Lại mất tiêu rồi???
Nàng có hơi lo lắng…. Tr𝓾yện cop từ trang ~ Trùⅿ Tr𝓾yện﹒𝘝N ~
Bị cắt ngang như thế liệu có ảnh hưởng xấu gì đến hắn không?
Đừng nói là nó lại đình công nữa đó nha trời…
Vũ Văn Lan: “…”
Không đến mức đó đâu.
Có điều… Trái tim hắn bây giờ đang bị bủa vây bởi cảm giác tiếc nuối không nói nên lời.
Chậc, Thái Hậu biết chọn thời gian thật đấy!
~~
Không bao lâu sau, hai người cùng nhau tới cung Từ An.
Sau khi hành lễ, Thái Hậu sai cung nhân mang trà bánh lên, cười nói: “Ai gia ngủ trưa dậy xong thì rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên mới muốn kêu Nghi tần lại đây trò chuyện trong chốc lát, thật không ngờ bệ hạ cũng ở đó.”
Vũ Văn Lan nói: “Trẫm cũng mới qua không bao lâu, cho nên sẵn tiện sang thăm mẫu hậu luôn, mấy ngày qua ngài vẫn khỏe chứ ạ?”
Thái Hậu gật đầu nói: “Nhờ phúc của bệ hạ mà mấy hôm nay ai gia vẫn khỏe, nhưng ai gia nghe nói dạo gần đây Nghi tần luôn cảm thấy không thoải mái trong người, không biết bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
Yến Xu nghe vậy theo bản năng nhìn hoàng đế một cái.
Thấy gì không, nàng đang gánh tội thay cho hắn đó!
—— Bởi vì điện Cam Lộ đã liên tục sắc thuốc hơn mười ngày, người bên ngoài đều tưởng là nàng bị bệnh.
Nàng chỉ đành đáp: “Cảm ơn Thái Hậu đã nhớ mong, mấy ngày trước thần thiếp không cẩn thận cho nên bị cảm lạnh, sau khi uống mấy ngày thuốc thì cũng gần hết rồi ạ.”
Dứt lời, nàng vội lấy tay áo che miệng ho khan hai tiếng, dùng hành động này chứng minh rằng mình đang nói thật.
Nàng thầm nghĩ, nói như vậy thì hẳn là không sao rồi nhỉ, hơn nữa dựa theo tình hình ban nãy, thiết nghĩ hoàng đế cũng không cần phải tiếp tục uống thuốc làm gì.
Vũ Văn Lan nghe thế cũng âm thầm gật đầu ——
Đúng vậy, dựa theo tình trang ban nãy thì hẳn là hắn không cần uống thuốc nữa.
Khụ khụ, chờ buổi tối hắn lại tìm cơ hội chứng minh cho nàng thấy mới được.
Vũ Văn Lan đang cảm thấy hài lòng thì chợt nghe Thái Hậu gật đầu nói: “Thế thì tốt.”
Nói đến đây, bà ta đột nhiên đổi chủ đề: “Nhắc mới nhớ, mấy hôm nay ai gia rảnh rỗi cho nên có đi đọc tiểu thuyết, thấy quyển sách mới xuất bản mấy ngày trước của Tiêu Dao Công Tử, hình như là viết về Sài gia nhỉ?”
Vừa nghe bà ta nói như thế, Yến Xu thầm nghĩ, quả nhiên Thái Hậu lại muốn hỏi thăm về tiểu thuyết đây mà.
Thôi vậy, nàng gánh tội uống thuốc giúp hoàng đế, hoàng đế lại gánh tội viết tiểu thuyết thay cho nàng, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.
Nàng đoan trang nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó len lén nhìn hoàng đế chờ câu trả lời từ hắn.
Vũ Văn Lan: “…”
Cái “toại lòng nhau” này hình như không được công bằng cho lắm.
Bởi vì hắn chỉ cần uống thuốc trong khoảng thời gian này thôi, mà nàng thì đã viết rất nhiều quyển tiểu thuyết rồi.
Hơn nữa sau này nhất định sẽ còn viết không ngừng.
Nhưng dù gì hắn cũng đã hứa rồi mà, không thể nuốt lời được: “Mẫu hậu nói không sai.”
Thái Hậu gật đầu, lại hỏi: “Sao bệ hạ phát hiện được tên Sài Vi Trung kia là đồng tính luyến ái? Trước nay ai gia hoàn toàn không biết có chuyện này.”
Vũ Văn Lan chỉ đành đáp: “Trẫm cũng chỉ vô tình biết được mà thôi, cho nên thử cho người đi kiểm tra, kết quả phát hiện là thật.”
Thái Hậu lại gật đầu, sau đó nói thầm trong lòng:【 Rốt cuộc là nghe được từ đâu thế? Sao ta chưa từng nghe nói qua! 】
Vũ Văn Lan: “…”