Ngay sau đó, Thái Hậu lại thở dài: “Cái tên Sài Vi Trung đó thật hết nói nổi, đồng tính luyến ái thôi thì thôi đi, đằng này còn cưới đàn ông về nhà rồi cho giả dạng thành thiếp thất! Một kẻ không tôn trọng người vợ kết tóc của mình như thế thật đúng là đáng giận mà.”
Vũ Văn Lan chỉ đành nói: “Những kẻ mưu mô gian xảo thường sẽ làm ra những việc trời đất khó tha, cũng may hiện tại ông ta đã phải đền tội, mẫu hậu không cần phải canh cánh trong lòng nữa.”
Thái Hậu ‘ừ’ một tiếng: “Cũng nhờ bệ hạ có cặp mắt tinh tường, có thể nhìn thấu được mọi việc.”
Trong lòng thì lại lắc đầu:【Đáng lẽ phải vạch trần tội lỗi của ông ta sớm hơn để ông ta mất hết danh dự, bị hàng ngàn người phỉ nhổ rồi mới đền tội, như vậy mới hả lòng hả dạ chứ! Chậc, xem ra hoàng đế vẫn chưa đủ tàn nhẫn. 】
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn đã hiểu, quả nhiên bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều không thể tha thứ cho hành vi cặn bã của tên đàn ông kia.
Ngay sau đó, hắn lại nghe Thái Hậu nói: “Đúng rồi, gần đây ai gia có nghe bên ngoài đồn đãi, nói là người đầu tiên phát hiện điểm khả nghi của kẻ buôn người họ Hồ kia, hơn nữa còn đưa hắn ta tới quan phủ là một cô gái, bệ hạ có biết thật giả gì về việc này không? Không biết cô gái này là ai, sao mà vừa thông minh lại vừa to gan như thế nhỉ?”
Vũ Văn Lan: “…Trẫm cũng mới nghe được việc này, nhưng còn chưa đi kiểm tra nữa.”
Làm mẹ con hơn hai mươi năm, đến bây giờ hắn mới biết thì ra Thái Hậu cũng thích đi hóng chuyện như thế.
Đúng lúc này, Yến Xu ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Thần thiếp cảm thấy lời đồn này rất có khả năng là thật đó ạ.”
“Ồ?” Thái Hậu lập tức nhìn về phía nàng: “Vì sao Nghi tần lại nói như thế?”
Yến Xu cười nói: “Thần thiếp xin cả gan nói thẳng, từ xưa đến nay đàn bà con gái luôn bị xem nhẹ, có nhiều việc chúng ta rất khó nhúng tay vào, cứ mỗi khi có chuyện tốt gì thì đa phần đều là do đàn ông làm cả, nhưng bây giờ các bá tánh lại đồng lòng khẳng định chuyện này là do một cô gái làm thì khả năng cao đây là sự thật, nếu không thì bọn họ đã bảo là một chàng trai rồi, đúng chứ ạ?”
“Nói có lý lắm.” Thái Hậu gật đầu: “Lần này cánh mày râu không đứng ra đoạt công lao, có thể thấy đây đúng là do phái nữ làm.”
【 Con bé Nghi tần này cũng có chút kiến thức đấy, không giống với những kẻ thích tự cho mình là thông minh. 】
Vũ Văn Lan: “…”
Là người đàn ông duy nhất trong điện, Vũ Văn Lan đột nhiên có cảm giác như mình đang bị hắt hủi, vì thế hắn thử nói: “Chừng nửa tháng nữa là tới lễ mừng thọ của mẫu hậu rồi, Trẫm đã ra lệnh cho chùa Thái Thường và chùa Quang Lộc bắt đầu chuẩn bị, không biết năm nay mẫu hậu muốn tổ chức trong cung hay là đi vườn Kim Ba?”
—— Thay vì để Thái Hậu tiếp tục hỏi một số vấn đề linh ta linh tinh, hắn quyết định chủ động nói sang chuyện khác.
Quả nhiên, Thái Hậu lập tức nở nụ cười: “Bệ hạ có tấm lòng hiếu thảo như thế là ai gia đã cảm thấy mỹ mãn rồi, cứ tổ chức trong cung là được, mọi thứ giản dị một chút, đừng có hoang phí quá.”
Vũ Văn Lan gật đầu, lại nói: “Hôm trước Trẫm vừa nhận được tin báo, cả nhà của Tần An Công đã lên đường, hẳn là tầm năm sáu ngày nữa sẽ tới kinh thành. Đã lâu rồi ngài không gặp dì, cả hai có thể tâm sự với nhau cho khuây khỏa.”
—— Tần An Công phu nhân là chị họ của Thái Hậu, cũng là con gái của Chu gia, năm đó bà ta gả cho Tần An Hầu. Sau này khi tiên hoàng đăng cơ, vì muốn thể hiện sự coi trọng của mình với Chu gia và nhân tiện mượn sức của Tần An Hầu, Khánh Long Đế đã ban cho ông ta tước vị công tước.
Có điều cả nhà này đều ở Tây Bắc, chỉ về kinh thành vào lễ mừng thọ mỗi năm của Thái Hậu mà thôi.
Vũ Văn Lan đoán, hẳn là tình chị em của cả hai rất thâm hậu.
Thái Hậu nghe thế cũng gật đầu cười: “Làm phiền bệ hạ rồi.”
Trong lòng thì lại tắc lưỡi: “Chậc, lại phải gặp con ả Chu Thư Lan đáng ghét kia nữa rồi.”
Vũ Văn Lan: “???”
~~
Bàn xong về chuyện lễ mừng thọ, vừa hay có đại thần đến cung Càn Minh xin cầu kiến, Vũ Văn Lan lập tức dẫn theo Yến Xu rời khỏi cung Từ An.
Hắn sang cung Càn Minh, còn Yến Xu trở về điện Cam Lộ viết tiểu thuyết.
Chờ gặp mặt đại thần xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, Vũ Văn Lan quyết định thay y phục thường để ra cung.
—— Hôm nay là ngày Khương Niệm Tề không trực ban, cho nên hắn muốn đi hỏi xem hiện tại mình đã khỏe hẳn chưa.
Không bao lâu, xe ngựa đã chạy tới nơi.
Lúc này Khương đại phu đang khám cho người khác, hắn ngồi trong xe đợi một lát, chờ đến khi trong phòng không còn người thứ hai thì mới đeo mũ có rèm che lên và xuống xe.
Chờ vào đến trong phòng, Khương đại phu vừa thấy là hắn thì lập tức hỏi ngay: “Khách quan, thuốc có hiệu quả đúng không?”
Vũ Văn Lan thầm khen y thuật của đối phương, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay tại hạ phát hiện mình đã khôi phục lại như thường. Nếu thế không biết sau này có cần uống thuốc nữa hay không?”
Khương đại phu gật đầu nói: “Không cần uống thuốc nữa, nhưng hiện giờ khách quan còn chưa thể làm chuyện vợ chồng được.”
Cái gì?
Vũ Văn Lan sửng sốt, vội hỏi: “Vì sao thế?”
Đối phương đáp: “Khách quan đã trúng độc từ rất lâu rồi, tuy hiện giờ đã đào thải được phần lớn chất độc nhưng do bị đè nén quá lâu cho nên nguyên dương vẫn còn yếu, chưa thể trở về trạng thái tốt nhất, trong trường hợp này nếu mà còn ngủ và làm phụ nữ mang thai thì chỉ sợ đứa bé sinh ra sẽ không khỏe mạnh, hoặc thậm chí là chết từ trong bụng mẹ.”
Vũ Văn Lan hít một ngụm khí lạnh, nhíu mày nói: “Nghiêm trọng đến mức này ư?”
Khương đại phu gật đầu: “Ta không nói quá chút nào đâu, ta đã từng đi qua rất nhiều nơi, cũng gặp không ít việc tương tự, cho nên vì con nối dõi, khách quan nên cố nhịn một thời gian đi.”
Vũ Văn Lan lại hỏi: “Thế cần phải nhịn bao lâu?”
Khương đại phu trả lời: “Cứ mỗi ba ngày là chu kỳ sinh ra của nguyên dương, cứ thế mà tính thì chỉ cần chờ bảy chu kỳ là được.”
Ba ngày là một chu kỳ, cần chờ bảy chu kỳ…
Vũ Văn Lan khựng lại, nghĩa là 21 ngày rồi.
Nói cách khác hắn còn phải chờ tận một tháng ư?
Có lẽ là đã nhận ra sự thất vọng của hắn, Khương đại phu an ủi: “Khách quan đã đợi lâu như vậy rồi, thêm ít ngày nữa cũng có là gì.”
Vũ Văn Lan: “…”
Ai nói không là gì?
Nếu là lúc trước hắn chưa khỏe lại thì thôi đi, nhưng bây giờ hắn đã trở lại bình thường rồi.
Đặc biệt là mỗi đêm khi ngủ, cô gái nào đó không chịu ngủ đàng hoàng, cứ thích rúc vào trong ngực hắn, tình cảnh này không khác gì một nhà lữ hành bôn ba trong sa mạc đã lâu, hiện tại hái được một chùm trái cây mà lại không được ăn vậy.
Dày vò không tả được!
Hắn không cam lòng, lại thử hỏi: “Đại phu còn biện pháp nào khác không?”
Khương đại phu nói: “Có thì có đấy… Đó là để bên nữ uống thuốc tránh thai, nhưng thuốc luôn có ba phần độc, nếu uống quá nhiều chỉ sợ sau này sẽ khiến cô gái đó khó có thai.”