Bữa cơm trưa này, trong suốt thời gian học đại học của Lâm Húc, là bữa cơm ngon nhất.
Đương nhiên, cũng có nguyên nhân.
Hai người họ vén rèm đi vào trong, bác chủ căn tin vẫn còn chưa mở cửa sổ phía trước ra. Hai tầng đều tỏa mùi hương thức ăn ngào ngạt, dù là mùi thịt nướng hay rau xào cũng đều có — thế nhưng, phải biết rằng hai người họ đều là sinh viên đại học năm rồi, thức ăn trong căn tin dù có phong phú thế nào, thì mỗi món bọn họ cũng ăn hơn lần rồi — Nếu như bình thường, cũng không cần hăng hái đến vậy đâu.
Muốn hỏi nguyên nhân à, cũng cần phải nói sao.
Tác giả buồn nôn: Chỉ cần có thể cùng đối phương ăn chung bữa cơm, dù là ăn cái gì, cũng đều thấy ngon hết.
Hạ Trạch chọn món thịt hâm, trứng chiên cà chua cùng một cái trứng kho, còn Lâm Húc thì chọn mì thịt bò cùng một phần thịt xào.
Hạ Trạch nhìn Lâm Húc cứ liên tục ăn, không ngừng bỏ mì vào miệng, cười nói: “Ngon vậy sao?”
Lâm Húc nói: “Ừ, hôm nay bác gái cho rất nhiều thịt bò vào, ăn rất ngon! Này, có muốn ăn miếng không?”
Hạ Trạch cũng không từ chối: “Được.”
Nói xong y liền vươn đũa gắp lấy miếng thịt bò trong dĩa Lâm Húc, bỏ vào trong miệng nhai: “Thật cũng không tệ. Kỳ thực nếu cho chút da gà vào sẽ ăn ngon hơn đó.”
“Cậu thích ăn da gà?”
“Đúng.”
“Cậu hình như cũng thích ăn trứng gà.” Lâm Húc nhìn dĩa trứng chiên cà cùng cái trứng kho của y.
“Cũng được, thế nhưng mình không thích ăn lòng đỏ trứng.”
Lâm Húc kinh ngạc: “Mình thích ăn lòng đỏ trứng, không ăn lòng trắng trứng.”
Hạ Trạch: “Thật à? Vừa vặn tương phản?”
Lâm Húc: “Lúc cậu ăn bánh bao có phải thích ăn nhân không thích ăn vỏ không?”
Hạ Trạch cười: “Sao cậu biết?”
Lâm Húc: “Có phải cậu thích ăn thịt mỡ?”
Hạ Trạch gật đầu: “Thích! Cậu có thích không?”
Lâm Húc lắc đầu: “Mình không thích thịt mỡ. Cậu rất thích đồ ngọt?”
Hạ Trạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Húc: “Cậu có phải rất thích uống sữa tươi, thích ăn bơ nhưng không thích ăn bánh ga tô, ăn cháo thì thích bỏ thêm đường trắng?”
Hạ Trạch kinh ngạc gật đầu: “Làm sao cậu biết?”
Lâm Húc phì cười tiếng: “Vì sở thích của cậu giống y như em trai của mình vậy đó! Khi nó còn bé thì đúng khiến cả nhà mình chiều theo hầu mà thảm luôn.”
Hạ Trạch cười haha: “Kỳ thực mình cũng khiến mẹ chiều theo hầu đến thảm luôn đó.”
Lâm Húc: “Sau này cậu có thể cùng mình đi ăn rồi.”
Hạ Trạch liền phản ứng: “Hửm?”
Lâm Húc: “Thứ mình thích vừa vặn trái ngược với cậu. Cho nên, cậu ăn lòng trắng mình ăn lòng đỏ, mình ăn vỏ bánh bao cậu ăn nhân, cậu uống sữa tươi mình ăn bánh ga tô … Đây không phải rất tốt hay sao?”
Hạ Trạch nghe hắn nói những lời này, thoáng cái ngây ngẩn cả người, cái lỗ tai rất nhanh đỏ ửng.
Lâm Húc không hề biết, câu mà hắn nói, rốt cục có bao nhiêu mập mờ.
Ý của câu nói đó, có phải sau này, hai người có thể cùng nhau ăn hay không?
Với lại, không chỉ cùng nhau ăn cơm …
Còn có thể chia sẻ thức ăn của mình nữa?
Giống như là những người bạn vậy, có phải không?
Lâm Húc không biết suy nghĩ của Hạ Trạch, hỏi lại: “Sao không nói gì?”
Hạ Trạch nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, sau này có thể cùng nhau ăn?”
Lâm Húc cười: “Đó là dĩ nhiên.”
“Tốt.” Hạ Trạch đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm nay, không, là nhiều ngày qua mà y muốn biết nhất. “Sau này, còn có thể cùng nhau tự học không?”
Lâm Húc giương mắt nhìn Hạ Trạch.
Hạ Trạch dường như có chút ngượng, hơi cúi đầu.
Từng mảng ánh sáng lớn rọi lên người y, khiến trên gương mặt đỏ ửng của y nhuộm thêm ánh sáng, tạo ra một ảo giác màu vàng chanh.
Trong nháy mắt, Lâm Húc đột nhiên không hiểu nổi thời gian qua mình rốt cục do dự cái gì, rốt cục đang rầu rĩ cái gì!
Y là thẳng cũng được mà.
Y đối với mình là loại tình cảm kia cũng tốt.
Chuyện phải nhẫn nhịn tình cảm trong lòng vĩnh viễn, cũng tốt.
Chỉ cần có thể ở cùng chỗ, không phải đã là rất vui vẻ, rất hạnh phúc rồi hay sao?
Suy nghĩ nhiều tới vậy để làm gì?
Lâm Húc ngừng lại, nhẹ giọng nở nụ cười: “Đương nhiên là được. Tối nay chúng ta cùng tới thư viện đi.”
HẾT PHẦN