Hạ Trạch không hỏi Lâm Húc vì sao đột nhiên không đến thư viện nữa.
Lâm Húc cũng không chủ động giải thích nguyên nhân của mình.
Bất quá điều kỳ lạ là, mối quan hệ giữa hai người, so với lúc trước thì thân thiết hơn.
Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, cùng nhau đi đá banh … Dường như chỉ cần có thời gian, hai người họ đều cố gắng để ở cùng nhau vậy, cho dù đang trong kỳ thi quan trọng, bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Giống như hôm nay vậy, /, Hạ Trạch dính liên tiếp môn: Sáng thi liên tục tiếng thì không nói đi. Đến chiều từ h ~ h thi môn thứ , từ h ~ h thi môn thứ ….Hơn nữa buổi chiều thi toàn các môn phải dùng não để tính toán, có phải muốn lấy mạng người hay không?
Trái ngược với y, hôm nay hắn là rảnh rỗi cả ngày, hôm nay hắn chỉ thi có môn vào buổi sáng mà thôi.
Buổi chiều, một mình hắn ngồi ở chỗ cũ trong thư viện để tự học, chỉ chốc lát sau đã làm hết các bài tập còn lại trong sách bài tập, kế tiếp, liền buồn chán nằm dài trên bàn.
Nhìn đồng hồ, đã sắp h rồi.
Hắn lấy lấy điện thoại di động ra, ngón tay nhanh chóng trượt trên màn hình.
Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là gửi tin nhắn cho Hạ Trạch rồi … Lại nói tiếp, số điện thoại này là vào cái ngày hai người họ “làm lành” mà có được đó.
Lâm Húc: 【 Thi xong chưa?】
Nhẹ nhàng nhấn nút gửi, Lâm Húc liền đặt điện thoại di động để ở một bên, còn mình duỗi người, nằm lên cánh tay nhìn ánh dương quang rực rỡ ngoài cửa sổ.
Vốn tưởng Hạ Trạch lát sau mới có thể hồi âm, kết quả điện thoại di động lập tức mà bắt đầu rung.
Mở ra đọc.
Hạ Trạch: 【Đã thi xong >^